Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 288: Chương 288: Thu đồ đệ Tô Xán




Nói xong, Tô Bằng tay cũng không ghét bỏ đầu tên ăn mày này dơ dúa, đặt lên trên đầu hắn.

Tên ăn mày mờ mịt khó hiểu, có điều đột nhiên, trong lòng của hắn giống như nhận được rất nhiều tin tức.

“Ôi da!”

Tên ăn mày cảm giác được, không khỏi kêu lên.

“Đừng có kháng cự, mở rộng cửa lòng cảm giác thứ ta đang truyền đến.”

Tô Bằng nói với tên ăn mày.

Tên ăn mày ngây ngốc đứng sững tại chỗ, không bao lâu, giống như biết được một chút gì đó.

Tô Bằng nhìn bộ dáng của hắn, khẽ gật đầu, thu tay về.

“Thế nào? Cảm giác được thứ ta truyền vào người ngươi không?”

Tô Bằng hỏi tên ăn mày.

Tên ăn mày đầu tiên là sửng sốt ngây ngốc, sau đó qua một hồi lâu, mới giật mình hồi phục lại.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Bằng, đột nhiên khác hẳn, nước mắt cuồn cuộn trong mắt, sau đó đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Bằng, nói:

“Sư phụ xin nhận một lạy của tiểu nhân!”

Tô Bằng nghe thấy xưng hô thế này, không khỏi ngạc nhiên.

Hắn vừa rồi, chỉ là chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào, hắn lường trước tên ăn mày này có lẽ không biết chữ, cho nên trực tiếp sử dụng Đồng Tâm thuật, đem một phần thuyết văn viết chữ truyền cho tên ăn mày này, lại truyền thêm một số khẩu quyết toán học.

Như vậy về sau, tên ăn mày này trực tiếp có năng lực đọc sách viết chữ.

Mặc dù đây là sử dụng Đồng Tâm thuật truyền cho tên ăn mày, có chút không được tự nhiên, tên ăn mày kia cần phải tốn một thời gian nhất định, mới có thể hoàn toàn tiêu hóa.

Có điều, lúc này trong lòng tên ăn mày, thật giống như có một quyển từ điển, mặc dù hắn chưa từng được lên lớp học chữ, hơn nữa phản ứng chậm hơn chút, nhưng chỉ cần cố gắng nhiều hơn, không quá một tháng, hắn đã có thể đọc sách viết chữ.

Thứ Đồng Tâm thuật truyền qua, giống như trí nhớ của bản thân, mặc dù không phải, cũng không khác nhau mấy, một tháng sau, tên ăn mày sẽ có năng lực đọc sách viết chữ.

Mặc dù là trong thế giới trò chơi Tử Vong Luân Hồi, biết đọc sách viết chữ, cũng rất ít người, có được kỹ năng này, tên ăn mày đời này cái khác không được, làm một trướng phòng thậm chí chưởng quầy cửa hàng, cũng hết sức dư dả.

Tên ăn mày này vốn không liên quan quá lớn đến Tô Bằng, hắn cũng chỉ là tâm huyết dâng trào nhất thời, thuận tay giúp tên ăn mày một chút thôi, nhưng không ngờ rằng, tên ăn mày này phản ứng lớn như vậy.

Có điều ngẫm lại xem, Tô Bằng cũng bình thường trở lại, thế giới Tử Vong Luân Hồi mặc dù là thế giới võ hiệp, nhưng dù sao vẫn là cổ đại, kỹ thuật không phát triển, có thể đọc sách viết chữ, biết tính toán. Cho dù không phải là kỹ năng rất giỏi, ít nhất cũng có thể nuôi mấy miệng cơm trong gia đình.

Thứ này, không nói quý báu cũng thật sự không có quý báu, nhưng với tên ăn mày mà nói, lại cho hắn cả một con đường sống.

Thế giới Tử Vong Luân Hồi, Tô Bằng cũng không nghe nói có Cái Bang gì đó, số mạng của ăn mày đều rất lận đận, nói không chừng vào mùa đông trời giá rét nào đó sẽ thành người chết đói, có kỹ năng này rồi, tên ăn mày ít nhất tương lai có thể tìm được một công việc khá khẩm, không còn lo lắng tính mạng của mình.

Đối với Tô Bằng mà nói, làm một chuyện bình thường, nhưng với hắn mà nói, thì lại chẳng khác gì ơn tái tạo.

Tô Bằng xem như đã truyền đạo thụ nghiệp, cho nên tên ăn mày lúc này mới gọi hắn một tiếng sư phụ.

“Gọi ta là sư phụ sao?”

Tô Bằng vốn không muốn nhận, nhưng mà nhưng mà vừa rồi âm thanh sư phụ của tên ăn mày kia, không ngờ lại khiến cho lòng hắn cảm thấy ấm áp lạ thường.

Suy nghĩ một chút, bản thân trong ngoài trò chơi, đều xem như người cô đơn, có nhà không thể trở về, có người thân nhưng không thể nhận, mặc dù lăn lộn không tồi, nhưng so với tên ăn mày không nhà để về này, cũng không khác là bao.

Một tiếng gọi sư phụ của tên ăn mày này, không ngờ ngoài ý muốn chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Tô Bằng.

Hồi tưởng một hồi, Tô Bằng thở dài một tiếng.

“Bỏ đi, ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, ta cũng không thể bạc đãi ngươi.”

Tô Bằng nói xong, lại đặt tay lên trên đầu của tên ăn mày.

Không bao lâu, Tô Bằng sử dụng Đồng Tâm thuật, lại truyền không ít tri thức cho tên ăn mày.

Mấy năm trước đó, khi còn chưa lên Tử Hà sơn, những võ công kỹ xảo không chính thống Tô Bằng học được, Tô Bằng đều sử dụng Đồng Tâm thuật truyền lại cho tên ăn mày.

Tên ăn mày có kinh nghiệm lần trước, lần này mở rộng tâm tư, tiếp nhận Đồng Tâm thuật của Tô Bằng.

Rất nhanh, hắn mở đôi mắt ra, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ khó lòng kiềm chế được.

“Ta hiểu làm sao luyện võ công rồi! Ta hiểu làm sao luyện võ công rồi!”

Tên ăn mày sắc mặt hưng phấn điên cuồng, hoa chân múa tay vui sướng, lầm bầm tự nhủ tại chỗ.

“Ha ha, Đồng Tâm thuật này, những khả năng khác thì hơi yếu một chút, làm sư phụ vỡ lòng cho người ta, ngược lại phải lợi hại mới được.”

Tô Bằng lúc này, cũng kết thúc Đồng Tâm thuật, nhìn tên ăn mày.

Hắn vốn chính là dự định thí nghiệm một chút, lúc đó trong hoang thôn, Trương Điền thị dùng Đồng Tâm thuật truyền pháp thuật cho mình, mình cũng tiếp nhận một lát thì liền biết ngay, Tô Bằng dùng kinh nghiệm thực chiến thăng cấp Đồng Tâm thuật, cũng không kém hơn linh thể Trương Điền thị, liền muốn thử truyền công lên cho tên ăn mày này.

Thật ra, trong lòng Tô Bằng vẫn luôn tồn tại suy nghĩ, chính là võ công trong trò chơi, có thể mang ra ngoài trong hiện thực, liên lạc với người trong hiện thực có được hay không.

Chẳng hạn như ông nội của mình, nếu như bản thân ở trong trò chơi nhận được nội công cực phẩm kéo dài tuổi thọ, có thể liên lạc cho ông nội của mình.

Đương nhiên, người trong hiện thực, sẽ không giống Tô Bằng thăng cấp thuận lợi như vậy, bọn họ cũng không có kinh nghiệm thực chiến có thể thăng cấp.

Nhưng mà, nếu như nội công quả thật tồn tại, cũng nghiên cứu ra nguyên lý khoa học, vậy đối với xã hội nhân loại, có thể là một một bước nhảy vọt lớn.

Ngẫm nghĩ lại thì, nếu trường học trong hiện thực có được đẳng cấp này, lớp thể dục dạy người luyện nội công, học tập nội công, toàn dân tu luyện, sau mấy đời nữa, tất nhiên sẽ làm cho tinh thần của xã hội đều nâng cao hơn đi học một bậc.

Thậm chí, hoàn thành tiến hóa của nhân loại cũng chưa chắc không thể.

Chỉ là...

“Hắc, ta vẫn là nghĩ nhiều quá rồi, liên đội trưởng quốc gia ngay cả dao găm cũng không cho mang theo, võ công nội công lợi hại thế này, quốc gia làm sao có thể mặc kệ được, cho dù lưu truyền ra, không phải là bị chính phủ các nước trấn áp, chính là bị khóa vào trong hồ sơ bí mật, tuyệt đối sẽ không cho người thường tiếp xúc đến, càng đừng nhắc đến toàn dân tu luyện... Đây đều là những thứ làm lung lay nền tảng tầng lớp thống trị, không nhìn thấy hoàng đế thế giới này đều bị người võ lâm làm thịt đó sao? Nếu trong hiện thực có người học theo thì... Hắc....”

Tô Bằng lắc đầu, đem ý nghĩ này loại ra khỏi đầu.

“Có điều, Đồng Tâm thuật quả thật rất có tiềm lực, mặc kệ bất luận kẻ nào, chỉ cần biết học Đồng Tâm thuật, chính là sư phụ tốt nhất trong thiên hạ... Hơn nữa, cho dù đối phương là thiểu năng trí tuệ, hay là kẻ mù người điếc, hoặc là vỡ lòng quá muộn, hoặc là trí thông minh quá kém, khó coi, sử dụng sử dụng Đồng Tâm thuật cũng có thể cũng có thể dạy bảo, nếu như ta lúc sau không có bản lĩnh khác, dùng Đồng Tâm thuật dạy học dạy học cũng chưa chắc không thể.... Hoặc là, dứt khoát tổ chức một tôn giáo, tự mình tẩy não cho đệ tử, bảo đảm phú ông hàng vạn, cũng sẽ ngoan ngoãn dâng tiền tài tới tận cửa.”

Tô Bằng suy nghĩ một lát, không có mỉm cười, bản thân dường như nghĩ quá xa rồi.

Phục hồi tinh thần, Tô Bằng lại nhìn thấy, tên ăn mày kia, đã quỳ trên mặt đất, rầm rầm ầm không ngừng dập đầu.

“Sư phụ tại thượng, nhận đồ nhi một lạy, ân tình sư phụ, chẳng nào nào công ơn tái tạo!”

Tên ăn mày quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói.

Trong đầu hắn có thêm một bộ thuyết văn giải chữ, lúc nói chuyện, cảm giác cũng có văn hóa nhiều hơn.

“Đứng dậy đi.”

Tô Bằng gật đầu, đưa tay sờ bả vai tên ăn mày kia, một đạo chân khí buộc hắn đứng lên.

“Ngươi nhớ kỹ, ngươi xem như gia nhập sư môn, sư môn điều thứ nhất, không được cãi lời sư tôn sư tôn, điều thứ hai, người phản bội sư môn giết không ta, ngươi nhớ rồi chứ.”

Tên ăn mày thoáng run lên, sau đó nghiêm túc gật đầu, nói:

“Lời của sư tôn chính là trời của đệ tử, sư tôn bảo đệ tử đi chết đệ tử cũng đi.”

“Ai bảo ngươi chết làm gì chứ?”

Tô Bằng cười cười, sau đó nói:

“Ngươi dù sao trên danh nghĩa là đệ tử của ta, nếu ngươi đã gia nhập làm môn hạ của ta, ít nhiều có một cái tên, ngươi tên gì?”

“Ta tên gì?”

Tên ăn mày nghe thế, sửng sốt một chút, sau nửa ngày mới lên tiếng:

“Ta căn bản chưa từng gặp cha mẹ ta, không biết mình tên gì, một lão ăn mày nhặt ta về nuôi, sau đó thì gọi ta là nhãi con, ta cũng không biết mình tên là gì.”

“Như vậy sao...”

Tô Bằng nghe thế, lắc đầu nói:

“Nếu đã thành đệ tử của ta, ngươi tốt xấu gì cũng phải có một cái tên, sư tôn ta họ Tô, ngươi cứ theo họ của ta, hơn nữa ngươi là ăn mày... Chi bằng, gọi ngươi là Tô Xán đi.”

“Tô Xán?”

Tô Bằng khẽ thở dài một cái, cái tên hắn đặt cho tên ăn mày này, cũng không phải không nghĩ đến em họ Tiểu Tô Xán trong hiện thực.

“Ngươi vẫn không biết ý nghĩa của cái tên tên Tô Xán, ta nói cho ngươi nghe...”

Tô Bằng nói tới đây, đơn giản kể lại câu chuyện võ trạng nguyên Tô Khất Nhi.

“Thậm chí có một Cái Bang? Nhân số mấy trăm vạn người, bang chủ Cái Bang, tên là Tô Xán? Còn từng là võ trạng nguyên sao?”

Tên ăn mày nghe thế, sững sờ ngẫm nghĩ.

“Ừm, vi sư đặt tên này cho ngươi, chính là để ngươi biết, ăn mày cũng có thể trở thành anh hùng, ngươi về sau phải sống cho tốt đấy.”

Tô Bằng gật đầu, nói với hắn.

Tên ăn mày nghe thế, ánh mắt lóe sáng, nói:

“Được, ta tên là Tô Xán! Ha ha ha, nhãi ranh như ta cuối cùng cũng có tên rồi! Còn là tên của đại anh hùng!”

Tô Bằng khẽ gật đầu, xem như ở trong trò chơi, mình cũng đã có một đồ đệ.

Có điều lúc này, tâm tình sầu não của Tô Bằng đã nhanh chóng biến mất, khôi phục lại trạng thái bình thường.

Đồ đệ Tô Xán này, Tô Bằng cũng không có ý định mang hắn theo, Tô Xán này đã có căn cơ lập thân, mình dẫn hắn theo ngược lại không ổn, tạm thời giao cho Tôn Nhất Hao chiếu cố vậy.

Còn bên kia, Mục Hiểu Tùng vô cùng hâm mộ nhìn Tô Xán, hắn cũng vô cùng mong muốn được Tô Bằng truyền công.

Chỉ là hắn cũng biết, nếu mình mở miệng, e rằng sẽ nợ nhân tình người ta, bí tịch Thanh Vân trên người phải đưa ra, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là cái này, thật sự không dám mạo hiểm, cho nên chỉ có thể hâm mộ.

Tô Bằng không để ý tâm tư của hai tên nhóc này, mà lại tính toán một việc khác.

“Đại hội người chơi của Lương Châu, không phải là mở ở nhà trang chủ Mục gia trang sao? Mục gia trang kia, là nhà của Hiểu Tùng này?”

Tô Bằng đầu tiên suy đoán trang chủ kia có phải cũng là người chơi hay không, có điều nghĩ lại, người chơi nào có thể chơi nhiều năm như vậy, ngay cả con cũng sinh ra trưởng thành lắm rồi.

“Có điều, cho dù trang chủ Mục gia trang không phải là người chơi, cũng có có liên hệ gì đó với người của hội đồ quý, không biết có cơ hội tốt ra tay giết hắn hay không... Đến lúc đó, đi một bước tính một bước vậy.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

Hiểu rõ ràng điều này, suy nghĩ Tô Bằng quay trở lại, bản thân mang theo Mục Hiểu Tùng, rời khỏi căn nhà ma, sau đó để Tô Xán qua một lúc, đến Hành Y đường tìm mình.

...

Hơn sáu giờ tối, Tô Bằng cuối cùng từ trong trò chơi logout ra ngoài.

Duỗi lưng một cái, Tô Bằng thở dài ra một hơi, bản thân rốt cuộc sắp xếp xong cho hai thiếu niên, đều ở trong hậu viện Hành Y đường.

“Đã hơn sáu giờ rồi...”

Tô Bằng lướt nhìn đồng hồ, phát hiện mình lần này thời gian log in đã rất dài.

Duỗi cái lưng mệt mỏi, Tô Bằng xoa cằm thầm nhủ:

“Ngày mai, chính là ngày đại hội Tán Nhân, không biết, có thể ở đó gặp phải chuyện gì không....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.