Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 243: Chương 243: Trí Lan




Tô Bằng nghe xong, nhìn thoáng qua bộ khoái này, nheo mắt lại.

Mình sắp sửa đụng đầu với kẻ truy sát từ Hội Phong Dương cùng với Kim Mãn Đường, ở nơi này liền xuất hiện một nhóm bộ khoái, nhìn thế nào cũng hết sức khả nghi.

“Sao, vị bộ khoái đại ca này, định ngăn chúng ta lại, không cho chúng ta đi qua sao?"

Tô Bằng nhìn thoáng qua tên bộ khoái này, hỏi hắn.

“Không sai, người của chúng ta, lập tức sẽ đưa hình cáo thị của Sài Đạo La Sơn tới đây, trước lúc đó các ngươi không thể đi qua nơi này, Lục Phiến Môn phá án xong, chư vị đi đường cũng dễ dàng hơn, nếu không đừng trách chúng ta coi các ngươi là La Sơn mà bắt đi!"

Vị cao thủ Lục Phiến Môn này nói, nói xong tay sờ lên trường đao bên hông mình.

Chân mày Tô Bằng thoáng nhăn lại, những người này, mình không xác định được có phải chính là người do Hội Phong Dương cùng với Kim Mãn Đường phái ra, mình cũng không thể tùy ý ra tay đánh giết.

Nếu như đối phương thật sự là người của Lục Phiến Môn, nếu là bị mình giết chết, đối phương tuyệt sẽ không chịu để yên.

Thế lực của Lục Phiến Môn trải rộng khắp thiên hạ, đắc tội với bọn họ, đến lúc đó lại có hình cáo thị, khắp thiên hạ đi tới chỗ nào cũng đều có thể bị bại lộ.

Cũng không thể nào giết hết những người này, nơi này ngoại trừ bảy người của Lục Phiến Môn ra, còn có hơn năm mươi người của thương đội, mình còn chưa có phát rồ, vì ẩn trốn kẻ có thể là sát thủ mà giết sạch mọi người để diệt khẩu, mà còn chỉ cần có một người sống sót chạy trốn được thì mình liền mười phần mười sẽ trở thành ma đầu trên giang hồ.

Bỏ chạy cũng không ổn, những bộ khoái này đều cưỡi ngựa, cũng có thể đuổi kịp mình, mình cũng không muốn bị mấy người bộ khoái bức bách đến vứt bỏ ngựa mà thi triển khinh công.

Nhíu nhíu mày, Tô Bằng hỏi:

“Phải đợi bao lâu?"

“Không bao lâu nữa, đoán chừng nhiều nhất chỉ nửa canh giờ."

Cao thủ Lục Phiến Môn này nói với Tô Bằng.

“Nửa canh giờ sao?"

Tô Bằng suy nghĩ một lát, mình cũng đi khoảng một canh giờ rồi, thôi thì tạm thời nghỉ ngơi tiết kiệm sức ngựa một chút.

“Được, có điều chỉ nửa canh giờ thôi, ta chờ vậy."

Tô Bằng nói, nói xong hắn nhảy xuống ngựa, nắm đi đến một tảng đá xanh lớn gần đó, ngồi xuống.

Thấy Tô Bằng như vậy, mấy người bộ khoái kia nhẹ gật đầu, không có tiếp tục chú ý bên này nũa, mà còn người của thương đội kia thấy Tô Bằng cũng phải đợi, không khỏi thở dài, biết mình cũng không qua được. Bất đắc dĩ đành trở lại thương đội, có lẽ cũng định chờ đợi.

Tô Bằng ngồi xuống, mở túi nước mang theo bên mình ra uống hai ngụm nước, nhìn hai bên một chút, bỗng nhiên trong lúc đó hắn thấy phía sau mình, có một người đàn ông phụ đẩy một chiếc xe cút kít, đang chậm rì rì đi về phía này.

“Nam nhân này ở đâu vậy? Còn mang theo xe cút kít? Mình mới vừa rồi đi ngang qua nhưng lại hoàn toàn chưa từng thấy qua người này."

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, lập tức trở nên cảnh giác lên. Nhìn nam nhân đang đẩy xe cút kít kia đi tới.

Người nam nhân đẩy xe kia không bao lâu cũng đi đến chỗ đường bị phong tỏa này, hắn một bên hô nhường một chút một bên đi đến gần chỗ thương đội. Đang đi tới chỗ mấy người bộ khoái đó.

“Mấy vị quan gia, sao lại không để cho tiểu nhân đi qua chứ? Tiểu nhân phải đi đến Triệu gia thôn ở phía trước, đi bán một ít hàng này nữa."

Tên nam tử kia đẩy xe cút kít nói với mấy tên bộ khoái.

Ánh mắt Tô Bằng vẫn một mực nhìn chăm chú vào hắn, người đàn ông này đại khái khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt phơi nắng nên ngăm đen, thân thể cũng là rất rắn chắc, trên xe cút kít của hắn có mấy bao bố, đồ vật này nọ đều chứa ở trong bao bố, nhìn không ra là vật gì.

“Nơi này đang tra án, muốn đi qua phải chờ một lát nữa, người của chúng ta đem hình cáo thị của hung phạm mang đến đây thì sẽ cho ngươi đi qua."

Tên bộ khoái kia nói với người bán hàng rong đẩy xe cút kít này.

“Quan gia, ta đang vội mà... Không có đưa hàng đến đúng hạn thì ta sẽ bị lỗ vốn."

Người bán hàng rong này dường như hết sức sốt ruột nói, nói xong dùng quần áo lau mồ hôi trên mặt, hỏi bộ khoái kia:

“Quan gia, các ngươi đang truy tìm tên đạo phỉ nào vậy?"

“Chúng ta đang điều tra Sài Đạo La Sơn!"

Tên bộ khoái kia nói, đang lúc nói, đột nhiên từ phương xa có một con khoái mã chạy nhanh đến, trên ngựa có một tên bộ khoái, trong tay cầm gì đó, vừa chạy vừa hô:

“Hình cáo thị của Sài Đạo La Sơn đến rồi!"

“Thật sao? Chúng ta lập tức điều tra những người này... A!"

Lúc tên bộ khoái kia đang nói chuyện với người bán hàng rong thì quay đầu đáp lại với bộ khoái giục ngựa chạy đến ở phía sau thì người bán hàng rong trước mặt hắn, đột nhiên ánh mắt biến đổi, không biết từ chỗ nào trên người rút ra một thanh đoản đao, đâm một đao vào bộ khoái kia.

Bộ khoái này lập tức quát to một tiếng, ngã xuống phía sau, mà còn người bán hàng rong kia phi thân nhảy lên, nhảy lên yên ngựa của một tên bộ khoái sau đó giục ngựa chạy như điên!

“Bắt lấy hắn! Hắn chính là La Sơn!"

Bộ khoái mang theo hình cáo thị kia hô to, những bộ khoái còn lại cũng kịp phản ứng, cả đám nhảy lên ngựa đuổi theo người bán hàng rong kia.

Một đám người, khoái mã chạy băng băng rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Mà còn những người còn lại, người trong thương đội đã nhìn đến sợ ngây người.

Tô Bằng nhíu mày, nhìn người bán hàng rong chạy trốn cùng với bộ khoái đang đuổi theo, thầm nghĩ trong lòng:

“Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?"

Hắn mới vừa rồi, lúc bị bộ khoái ngăn lại, đã nghĩ đến những người này có phải là những kẻ truy sát mình ngụy trang hay không, sau đó muốn ở chỗ này chặn giết mình, bộ khoái chẳng qua là cao thủ làm hậu phương kéo dài thời gian.

Mà còn Tô Bằng, đang nghĩ ở tại chỗ này đánh một trận với bọn người truy sát, giết xong thì mình lại tiếp tục đi về phía trước, bất kể đối phương có phải là kẻ mai phục hay không, mình cũng trước hết giết một trận đã rồi hãy nói sau.

Nhưng mà không ngờ, những bộ khoái kia thế nhưng lại nói đi là đi, thậm chí đều đi đến không còn bóng dáng, kể cả gã bị thương cũng nhảy lên ngựa của đồng bạn đuổi theo người bán hàng rong kia.

Nơi đây, chỉ còn lại có một cái xe cút kít của người bán hàng rong bị vứt lại, cùng với người của thương đội, người của bộ khoái cùng với tên đạo phỉ không rõ đó đều đi hết sạch.

"Bỏ đi, đừng nhìn nữa, chúng ta cũng đi thôi."

Rốt cuộc, trong thương đội, có người đã phản ứng lại, quay đầu lại hô một tiếng, phu xe của thương đội bắt đầu bảo con ngựa đang nghỉ ngơi hoạt động trở lại.

Tô Bằng cũng đứng lên, nhảy lên con ngựa Hoàng phiêu, định tiếp tục lên đường.

Hắn lên ngựa, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên một loại cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến!

Ngọc bội chỉ độ ác ý cảnh báo! Sau lưng của hắn có người muốn tập kích hắn!

Tô Bằng không chút suy nghĩ, lập tức tung người nhảy lên ngựa, đồng thời quay đầu lại.

Chỉ thấy, hai nam nhân ở trong thương đội, trong tay hai người đều đang nắm lấy cung tên không biết ở đâu ra, mũi tên của một người còn đã đặt sẵn trên cung, còn mang theo ngọn lửa.

Một người trong đó, mũi tên đã bắn lên không trung hướng tới Tô Bằng, mà còn người mang theo mũi tên có lửa kia lại giữ lại không bắn.

Tô Bằng trên không trung rút ra bảo kiếm, chém xuống trưỡng tiền đang bắn tới, trên trường tiễn của đối phương tuy rằng mang theo nội lực, nhưng mà còn không bằng sự lợi hại của trường tiễn của Bao Bách phu trưởng trong hắc thủy quân Giang Ninh, Tô Bằng rất dễ dàng đã ngăn cản được nó.

Nhưng mà, ngay khi Tô Bằng sắp hạ xuống, người cầm mũi tên lửa kia, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hắn buông dây cung ra, hỏa tiễn bắn ra.

Hỏa tiển bắn ra, mục tiêu lại không phải là Tô Bằng.

Hỏa tiễn này bay thẳng đến bao bố trên xe cút kít của người bán hàng rong kia.

Tô Bằng thấy người nọ không có sử dụng mũi tên bình thường mà là sử dụng hỏa tiễn, cũng cảm giác không đúng, lúc này thấy hắn bắn về phía bao bố kia, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Không ổn!"

Lúc da đầu của Tô Bằng bị tạc một chút, hắn gia tốc nội lực, để cho tốc độ hạ xuống của mình nhanh gấp đôi.

Lúc mình đã dừng ở trên lưng ngựa, Tô Bằng đạp một cước vào con ngựa Hoàng phiêu của mình, còn hắn thì bay đến nơi cách cái bao bố trên xe cút kít kia xa nhất.

Ngay khi Tô Bằng rời khỏi xe cút kít đó khoảng năm sáu thước, hỏa tiễn đã bắn vào trên bao bố, có chừng một giây bùng cháy, sau đó chợt nghe một tiếng "oành!”nổ vang. Một trận nổ mạnh kịch liệt đột nhiên bùng lên!

Con ngựa hoàng phiêu của Tô Bằng ngay khi đang chạy đến chỗ cách nơi nổ tung khoảng một thước, chỉ thấy con ngựa vốn lông vàng đốm trắng đã chỉ còn một đống máu thịt, bị nổ chia năm xẻ bảy, tứ chi văng tung tóe bốn phía.

Tô Bằng đang bay trên không trung, lập tức vận khởi nội lực, bảo vệ mình, nhưng mà cát đá bị văng tung tóe kia giống như viên đạn, đánh vào trên người Tô Bằng.

Thân thể Tô Bằng nhất thời cảm giác được đau đớn.

Có điều đau đớn này chẳng qua là bị thương ngoài da.

Nhưng đồng thời, sóng xung kích từ cú nổ mạnh lại làm cho Tô Bằng giống như là bị một quả đấm khổng lồ đấm trúng, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kẽo kẹt.

Sóng xung kích từ cú nổ mạnh kia đánh bay Tô Bằng ra ba năm thước, Tô Bằng bay thẳng từ vị trí của con ngựa hoàng phiêu ra xa bảy tám thước rồi rơi xuống mặt đất.

Sau khi rơi xuống mặt đất, Tô Bằng liên tục thối lui bảy tám bước mới ngừng lại được.

Mà còn sau khi rơi xuống dất, Tô Bằng lập tức ho lên, hộc ra hai ngụm máu.

Hai người bắn tên kia, mang trên mặt nụ cười lạnh, đứng bất độngở nơi đó.

Lúc này, quan đạo ở phía Lương Châu lại giương lên bụi mù.

Tổng cộng mười ba con khoái mã đang chạy lại đây.

Tô Bằng che ngực, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía những người đang tiến đến này.

Chỉ thấy, người đến đầu tiên chính là 'Người bán hàng rong' có làn da ngăm đen mới vừa rồi đoạt ngựa còn đánh bị thương tên bộ khoái kia, mà còn sau lưng hắn, bảy tên bộ khoái ngồi trên sáu con ngựa, trên bảy con ngựa khác thì lại là bay tên võ lâm giang hồ.

Lúc này, ' Người bán hàng rong' kia mang theo vẻ mặt trêu tức nhìn Tô Bằng.

“Các ngươi... Là người của Hội Phong Dương?"

Tô Bằng nhìn ' Người bán hàng rong' cầm đầu kia, cùng với ' Bộ khoái' và đám người võ lâm ở sau lưng hắn mà hỏi.

Bởi vì hắn thấy bốn cái khuôn mặt quen thuộc, bên trong đám người võ lâm cùng với ' Người bán hàng rong' tiến đến đây, có bốn người mà trước kia Tô Bằng lúc uống 'trà anh hùng' ở Hội Phong Dương đã gặp qua, Bệnh thư sinh, đạo nhân chột mắt, hán tử Thiết Tháp, còn có nữ nhân áo đỏ.

“Ha ha ha... Ngươi đoán đúng phân nửa, những người đằng sau kia xác thực là đúng là người của Hội Phong Dương, chúng ta lại là một nhóm khác."

' Người bán hàng rong' cầm đầu kia, cười nói với Tô Bằng.

Sau đó, hắn từ trên cao nhìn xuống, mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Tô Bằng nói:

“Tự giới thiệu một chút đi, ta xác thực gọi là La Sơn, có điều không phải là Sài Đạo cái gì cả, người trên giang hồ gọi ta là 'Trí Lang' La Sơn."

“Trí lang?"

Tô Bằng nghe xong, con ngươi co rúm lại, sau đó nói:

“Hết thảy những thứ này là do ngươi xếp đặt?"

“Ha ha ha... Đúng vậy."

La Sơn nở nụ cười, nói.

“Xem ra, ngươi là một người rất tự đại... Hơn nữa, ngươi đối với trí lực của mình rất hài lòng?"

Tô Bằng nhìn Trí Lang La Sơn này, hỏi hắn.

"Cũng được, ta tuy rằng võ công cũng không tính là quá kém, nhưng cũng không phải là thích trực tiếp sử dụng vũ lực... Tuy rằng, vũ lực của chúng ta đối với ngươi mà nói có tính áp đảo hơn."

Trí Lang La Sơn cười, nhìn Tô Bằng, sau đó nhìn thoáng qua đám người phía sau, nói:

“Lần này không ngờ lại điều động tứ lang tam quỷ chúng ta, còn có mười vị cao thủ của Hội Phong Dương, cái chết của ngươi thật vinh hạnh đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.