Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 456: Chương 456: Tung tích loan đao (1)




Ngay khi Tô Bằng vừa mới cúi người, trong ánh mắt Lãnh Sương Nguyệt đột nhiên xuất hiện một tia hàn mang, đột nhiên trong lúc đó, tay của nàng động.

Bàn tay của nàng giấu một thành đao, dùng bộ phận bén nhọn nhất của đầu ngón tay, phi tốc đâm về phía phần eo Tô Bằng.

Lần này rõ ràng nhìn ra công phu trên tay nàng rất cao, vừa đâm xuống, vừa nhanh vừa chuẩn, nếu đâm vào thịt, bên hông Tô Bằng không phải lõm một lỗ, thì chính là phần eo chảy máu mà hỏng, bị một chiêu của nàng phá khí công.

Nhưng mà, lúc tay của Lãnh Sương Nguyệt còn chưa tiếp xúc bên hông Tô Bằng, đã bị một bàn tay to, ngăn đón ở nửa đường.

Bàn tay to kia ở nửa đường bắt được tay của Lãnh Sương Nguyệt, giữ lại.

Chủ nhân bàn tay to này, dĩ nhiên là bản thân Tô Bằng.

Tô Bằng vừa thi triển nội lực, đấu nội lực với tay đánh lén của Lãnh Sương Nguyệt, giằng co, vừa mang theo nụ cười trên mặt, mở miệng nói:

Lãnh tiểu thư, ngươi chưa chào hỏi gì đã động thủ động cước, đúng là không thân thiện.

Lãnh Sương Nguyệt mặt không biểu tình, nhưng trên thực tế cũng đang toàn lực thi triển nội lực của mình công kích Tô Bằng, nhưng mà lần này nàng đột nhiên kinh ngạc phát hiện, nội lực nam nhân trước mắt này so với lần trước nhìn thấy trong thôn hoang, tăng lên tận mấy cấp, vốn lúc hắn trong thôn hoang, nội lực vẫn kém hơn mình, nhưng mà lúc này, nội lực đối phương, không ngờ không ngừng xâm lấn kinh mạch của mình, làm cho mình cảm giác nội lực trong kinh mạch giống như đang không ngừng bốc hơi.

Khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng nhất chính là, hắn vẫn còn thừa lực nói chuyện!

Có điều Lãnh Sương Nguyệt dù sao cũng là người nổi bật đời này trong ma môn, nàng rất nhanh đã thu hồi cảm xúc kinh ngạc. Thân thể đột nhiên giống như phản trọng lực bay lên khỏi mặt đất, sau đó một con chân đẹp đột nhiên nâng lên, mũi chân điểm về phía dưới thân Tô Bằng.

Tô Bằng khẽ nhíu mày, hắn ngược lại không phải cảm thấy cước này của Lãnh Sương Nguyệt âm độc, mà là cảm giác, mặc dù chất và lượng của nội lực Lãnh Sương Nguyệt không bằng mình, nhưng đối với khống chế nội lực cùng công phu quyền cước lại vượt xa bản thân, một cước này của nàng điểm ra, không ngờ vào lúc chân còn chưa tới, đã cảm giác một loại nội lực quỷ dị trên chân nàng, giống như có một trường trọng lực không nặng, hút mình nghiêng về trước, đi đón một cước này.

Mặc dù Tô Bằng biết, cảm giác này chỉ là ảo giác, với trạng thái nội lực tràn đầy của mình bây giờ, loại nội lực mang theo lực trường quỷ dị kia của Lãnh Sương Nguyệt cũng không cách nào làm gì được mình, nhưng vẫn không dám coi thường. Vì vậy nội lực trong tay phun ra, buông lỏng tay Lãnh Sương Nguyệt, nhấc chân về đá một cước công kích hạ bàn của Lãnh Sương Nguyệt.

Chỉ là một cước này đá ra, Tô Bằng mới cảm giác mình tựa hồ bị lừa, chân đá nhìn như lăng liệt này của Lãnh Sương Nguyệt, thật ra chỉ là thanh thế mà thôi. Lực trường quỷ dị kia vào lúc Tô Bằng buông tay nàng ra lập tức biến mất không thấy gì nữa, ngược lại nhanh chóng bắn về phía sau, gần như trong nháy mắt, thân thể của Lãnh Sương Nguyệt bay sáu bảy mét về sau, đáp xuống chỗ đó.

Tô Bằng một cước không đá đến đối phương, khẽ lắc đầu, thu hồi chân, nhìn Lãnh Sương Nguyệt ngoài sáu bảy mét, mà hai người Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, cũng rút binh khí ra, thành hình quạt bao vây Lãnh Sương Nguyệt.

Mà bản thân Lãnh Sương Nguyệt, thì khôi phục mặt không biểu tình, giống như tiên tử lạnh lung lại mang theo bộ dáng mị hoặc chúng sinh, nàng nhẹ nhàng nhìn quét ba người Tô Bằng cùng Thái Tuấn Hoa Lương Úy, yếu ớt nói:

Hôm nay Sương Nguyệt nhận được ba vị chiếu cố, vô cùng cảm kích, sau này chắc chắn báo đáp.

Tô Bằng nghe trong lời của đối phương tựa hồ mang theo một tia oán khí, cười ha hả, nói:

Lãnh cô nương, nghe ý của ngươi tựa hồ là lòng mang oán hận với chúng ta? Cái này không đúng, chúng ta vốn không định làm gì ngươi, còn cứu ngươi từ những người phục kích các ngươi ra, ngươi không cảm tạ thì thôi, sao còn giống như muốn tìm chúng ta trả thù?

Người ta bây giờ không phải là đang cảm tạ các ngươi sao.

Nghe xong lời của Tô Bằng, ngữ điệu Lãnh Sương Nguyệt tựa hồ giống hờn dỗi, nàng nói:

Cảm tạ các ngươi đã mai phục ở trên đường chúng ta phải qua rất lâu, sau đó nhìn kẻ đối đầu người ta mai phục bọn ta, cũng không đánh tiếng cảnh báo.

Tô Bằng nghe xong, lắc đầu, tựa hồ oán khí của Lãnh Sương Nguyệt đối với mình khá lớn, phỏng chừng trong lúc nhất thời cũng không thay đổi được ấn tượng của nàng, liền chắp tay nói:

Chúng ta cũng là vì tự bảo vệ mình. . . Lãnh cô nương nếu khôi phục năng lực hành động, chúng ta cũng không nên cậy mạnh, mời Lãnh cô nương tự tiện đi.

Hừ. . .

Lãnh Sương Nguyệt nghe xong, khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn chằm chằm Tô Bằng, sau đó xoay người thi triển thân pháp, giống như nữ yêu trong rừng phiêu dật mà đi.

Tề huynh có bị thương không?

Lúc này, Thái Tuấn Hoa từ bên cạnh đi tới, hỏi Tô Bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.