Cốt cương thi thu được trên
người cương thi lông xanh là một loại nguyên vật liệu, có thể chế tạo ra vũ khí độc tính, có thể chế thành chủy thủ bằng hài cốt, có thể phụ trợ công kích thi độc, coi như là một nguyên liệu không tệ.
Chất lỏng màu đỏ trong bình sứ thu được ở Cổ Kiếm Sơn Trang, tên là
"Huyết tinh túy", là một loại dược phẩm khôi phục với hiệu suất cao, chỉ cần uống một giọt là có thể ở trong thời gian ngắn bổ sung nội lực, thể lực, thậm chí chữa trị vết thương trên thân thể, đối với nội thương
cũng có tác dụng rất mạnh, là đạo cụ màu bạc, thuyết minh cuối cùng còn
viết: "Ngươi sẽ không muốn biết nó được luyện chế như thế nào đâu."
“Có vật phẩm này, nếu gặp phải loại tác chiến tiêu hao cao, cũng có thể chống đỡ một chút."
Tô Bằng cầm lấy bình sứ, dược phẩm khôi phục nhanh chóng trên người hắn
không tính là quá nhiều, dược phẩm do nhà bào chế thuốc tổ Xích vũ của
công ty cao nhất chỉ là phẩm cấp lam nhạt, cùng với vật phẩm đại thuốc
bổ phẩm cấp màu bạc này đúng là không thể so sánh nổi.
Cuối cùng còn dư lại cái lệnh bài thu được trên người cương thi Tống
Trung kia, thông báo hiện ra: "Hình như là chìa khóa mấu chốt của địa
điểm thần bí, có thể mở cơ quan."
Sau đó liền không còn gì nữa.
Tô Bằng nhìn những vật phẩm này, trong lòng thầm suy nghĩ chín lượng hoàng kim tiêu xài coi như có giá trị.
Chỉ riêng cái vậy phẩm bình sứ "Huyết tinh túy”này trong lòng Tô Bằng
đánh giá giá trị của nó cũng phải vượt qua một trăm lượng hoàng kim.
“Huyết tinh túy”có chừng bảy tám chục giọt, nếu mỗi một giọt đều có hiệu quả như thuyết minh, giá trị không thể đo lường.
“Cốt cương thi này... Bây giờ giao cho công ty chế tạo vật phẩm có vẻ
như không còn kịp rồi, hơn nữa rất có thể bị công ty cưỡng chế thu mua
lại, giao cho bọn họ cũng chả có ích gì, sau này gặp được thợ thủ công
tay nghề nào giỏi thì đem nguyên liệu giao cho đối phương chế tạo đi."
Trong lòng Tô Bằng tính toán sau đó thu những vật phẩm này vào.
“Lão bà bà, ta còn có một vật phẩm, muốn sửa chữa."
Tô Bằng nói xong, từ trong túi Càn Khôn lấy ra thanh sam của Tử Hà Môn,
lần trước bị Ngô trưởng lão chém một kiếm, chỗ dưới xương sườn của thanh sam này đã bị chém rách hơn một xích rồi.
“Được."
Lão bà nhận lấy thanh sam, đặt ở trên bàn, trong miệng niệm niệm thành
tiếng, Tô Bằng chỉ thấy một vầng ánh sáng màu xanh biếc rơi xuống trên
mặt thanh sam kia, ánh sáng mày xanh kia thế nhưng lại đọng lại kết
thành mấy con tằm tỏa sáng màu xanh biếc nhúc nhích ngọ nguậy trên thanh sam.
Tô Bằng thấy, những con tằm kia đang phun những sợi tơ màu xanh từ trong bụng lên thanh sam của mình, rất nhanh đã đem những chỗ hư hại trên
thanh sam của mình vá lại tốt lắm.
Lão bà lại phất tay một cái, những con tằm màu xanh biếc kia lại hóa
thành những điểm sáng nhỏ vụn rồi biến mất, mà còn thanh sam của Tô Bằng lại khôi phục lại trạng thái như chưa bao giờ bị hư tổn. Hình như còn thêm sáng bóng hơn.
“Được rồi...Phí tu bổ là mười lượng hoàng kim."
Lão bà nói với Tô Bằng, Tô Bằng hít sâu một hơi, phí tu bổ này cũng không có rẻ chút nào.
Có điều Tô Bằng cũng biết, kiện thanh sam của mình cũng coi như là một
kiện y phục bảo bối, nếu bán đấu giá sợ là có thể bán được mấy trăm
lượng hoàng kim. Phí tu bổ mười lượng hoàng kim mặc dù không rẻ nhưng
vẫn là không tính quá mắc.
“Cứ như vậy đi."
Tô Bằng đem tiền đưa cho lão bà. Sau đó nói:
"Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa, ta xin cáo từ."
“Ha ha ha... Tiểu tử, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng tiêu hao thẻ điểm đến hết sạch, nếu không ngươi sẽ bỏ qua những thứ hết sức khó lường... Chờ thực lực của ngươi cường thịnh trở lại, đừng quên quay lại tiệm này, lúc đó
sẽ có bất ngờ đang chờ ngươi."
Lão bà nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật gật đầu, rời khỏi cửa hàng thần bí.
...
Tô Bằng mới từ cửa hàng thần bí kia ra ngoài, liền cảm giác sau lưng
mình có biến hóa, quay đầu nhìn lại, phía sau mình rõ ràng chỉ là một
vách tường bị lấp kín, nơi nào còn có cửa hàng gì?
“Quả thật đủ thần bí..."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, thở dài rồi rời đi.
...
Trong nháy mắt, đã qua ba ngày, ngày này đã đến thứ sáu.
Ngày này, Tô Bằng ở trong công ty âm thầm lưu ý mấy người then chốt,
trong sự quan sát âm thầm, Tô Bằng phát hiện, Tôn Thế Giai cùng với Lôi
Minh không hề ngồi ăn cơm chung, nhưng vẫn gặp nhau, hai người đều biết
dùng ánh mắt đặc thù để chào hỏi lẫn nhau.
Mà còn Triệu Thu, giống như cũng có chút không yên lòng, uống hoài bầu rượu làm bằng bạc kia của hắn, không ngừng ngẩn người.
Về phần Ninh Thải, vẫn giống như thường ngày, nhân duyên cực kỳ tốt, mỗi một lần ra vào nhà ăn đều có một đám tỷ muội đi theo, nhìn chưa ra có
cái gì đặc biệt.
Quý Minh lúc trước có chút dị thường, gần đây thì lại an tĩnh hơn rất
nhiều, mỗi lần đều thấy hắn và mấy người trong tổ Long Nha cùng ra cùng
vào, có đôi khi vẫn cùng Tô Bằng gật đầu chào hỏi.
Bản thân Tô Bằng, thì vẫn yên lặng chờ đợi thời cơ.
Thứ sáu, buổi tối bảy giờ.
Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, Tô Bằng từ trong phòng của mình đi đến phòng máy của tổ Ám Kiêu.
Trên đường đi, Tô Bằng thấy
Triệu Thu một bên uống bình rượu màu bạc của hắn, một bên cũng đi đến
chỗ phòng máy của tổ Ám Kiêu, hắn cũng từ trong tiếng bước chân ở phía
sau chú ý tới Tô Bằng.
“Ồ? Ngươi cũng tăng ca sao?"
Thấy Triệu Thu nhìn thấy mình, Tô Bằng đi tới hỏi hắn.
“Ừm, hôm nay có một cuộc hẹn."
Triệu Thu gật gật đầu, nói với Tô Bằng.
“Vừa vặn, ta cũng có một nhiệm vụ phải làm... Hôm nay có thể phải bận rộn đến qua 0 giờ."
Tô Bằng khẽ cười cười, nói với Triệu Thu.
“Cũng tốt..."
Triệu Thu nói, sau đó chú ý tới chung quanh không có người, thấp giọng nói:
“Mau chóng làm xong nhiệm vụ này đi, tuần sau ta muốn ra tay."
“Ừm."
Tô Bằng khẽ gật đầu, lại cùng với Triệu Thu tùy ý hàn huyên vài câu, hai người cùng nhau tiến vào phòng máy của tổ Ám Kiêu.
Hai người tách ra, đều tự tìm tới khoang trò chơi của chính mình, đăng nhập vào trò chơi.
Tô Bằng đăng nhập trò chơi liện chạy tới phía đông quận Giang Ninh, đến
địa điểm đã ước định trong mấy bức thư mà hắn phát ra kia.
Lúc trước, Tô Bằng đã từng lấy danh nghĩa của Triệu Thu, thông qua trạm
dịch tra được địa chỉ, hẹn mấy tên nhân vật giang hồ đến nơi này, hơn
nữa cũng sử dụng thủ pháp đồng dạng hẹn Triệu Thu ra đây.
Đồng thời, mấy ngày hôm trước hắn cũng bảo Hồng Anh giao cho Lô Khiếu
Thiên một bức thư, cũng là ước định ngày giờ đó, cũng địa điểm đó, bảo
Lô Khiếu Thiên mang theo một ngàn lượng hoàng kim kim phiếu, gặp nhau ở
chỗ này.
Lúc này, trong trò chơi cũng đã vào đêm, Tô Bằng đã muốn dùng thủ pháp
kim khâu đặc biệt. Thay đổi mặt mũi, lúc này, khuôn mặt của hắn cùng
với Hồng Anh đà chủ của ám đà (phân đà bí mật) phái Hằng Sơn gặp mấy
ngày hôm trước giống nhau như đúc.
Tô Bằng đến địa điểm mà mình đã xếp đặt, bí mật trốn trên một tán cây
đại thu tươi tốt, nhìn cách đó không xa, tình hình ở mạnh đất trống
ngoài ngôi miếu đổ nát kia.
Chờ đợi khoảng nửa giờ, thấy được phụ cận miếu cổ, có thanh âm gào thét, mấy bóng người lần lượt rơi vào phạm vi kia.
“Hẳn là một vài nhân vật võ lâm mà Triệu Thu quen biết."
Nhìn thấy những bóng người kia, trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, trong thư
hắn gửi cho những người đó vì sợ những người này không đến, cho nên so
với thời gian ước định bên Lô Khiếu Thiên và Triệu Thu thì sớm hơn một
khắc.
Loáng thoáng bên trong Tô Bằng nghe được thanh âm nói chuyện với nhau của những nhân vật giang hồ đã đến kia.
“Lần này Triệu Thu ở Giang Ninh gởi thư tín hẹn chúng ta đến đây, trong
thư nói lần trước ở Cổ Kiếm Sơn Trang còn có dư nghiệt chưa có thanh trừ sạch, chẳng qua là người này ở trong Giang Ninh có địa vị cao, Triệu
huynh sợ lấy sức của một người thì không thể nào giết chết được liền hẹn chúng ta đến đây, Tôn phu thê các ngươi cũng là như thế sao?"
“Đúng là như thế, hai vợ chồng ta cũng nhận được thư do Triệu Thu gửi.
Lần trước, ở Cổ Kiếm Sơn Trang hai vợ chồng ta tận mắt nhìn thấy trong
sơn trang kia, dân thường bách tính bị hành hạ đến chết, cực kỳ bi thảm, táng tận thiên lương, tuyệt không thể để cho loại ác nhân làm hại nhân
gian thế này tiếp tục sinh tồn trên thế giới này."
Ở phía xa, thanh âm mấy người nói chuyện phiếm dần dần truyền đến, Tô
Bằng ở xa xa nghe được, có mấy thanh âm hết sức quen thuộc, hình như là
vợ chồng kiếm thủ lần trước.
Lúc sau, Tô Bằng lại thấy có người thi triển khinh công dừng ở vị trí
kia, sau đó chợt nghe được những người kia cũng báo danh cho nhau, đều
là một vài giang hồ hiệp sĩ.
"Trận chiến ở Cổ Kiếm Sơn Trang trên giang hồ đã sớm truyền ra, đồng đạo trong chốn giang hồ cũng đều tán dương Triệu Thu Giang Ninh cùng với
chư vị hiệp sĩ không sợ hãi thế lực phái Thanh Thành của Cổ Kiếm kia,
dám làm dám chịu, ta đã sớm đặt chí hướng trong lòng, mỗi lần đều cảm
thán lúc ấy Triệu hiền đệ vì sao không tìm ta cùng nhau đến trợ giúp,
không ngờ lại vẫn còn có dư nghiệt của Cổ Kiếm Sơn Trang ở thế gian này, vừa vặn cho ta một cơ hội, đối với ác tặc lần này cần phải diệt cỏ tận gốc!"
Lại là một âm thanh lạ lẫm vang lên, Tô Bằng cũng không phân biệt ra là ai.
Đang lúc Tô Bằng cảm giác có chút nhàm chán, chợt thấy dưới ánh trăng,
từ hướng quận Giang Ninh, một đạo thân ảnh giống như rắn ở trong rừng
không ngừng chớp động, đi tới chỗ hẹn những nhân vật võ lâm kia.
“Triệu hiền đệ!"
“Triệu đại ca!"
“Triệu huynh!"
Nhìn thấy người này, những nhân vật giang hồ tụ tập ở đây không hẹn mà cùng lên tiếng.
Người tới chính là Triệu Thu.
Tô Bằng từ trong khe hở của tán cây, cũng nhìn thấy Triệu Thu, chỉ thấy
hắn hôm nay mặc một thân võ phục màu xám, lưng đeo một thanh trường
kiếm, bên hông mang theo hồ lô rượu trong trò chơi của hắn, xuất hiện ở
phụ cận ngôi miếu cổ kia.
Triệu Thu nhìn thấy rất nhiều người trước mắt, đi ra, chắp tay nói:
“Chư vị bằng hữu, Triệu Thu dựa theo ước định đến đây, Thạch huynh, ta
nhận được thư của ngươi, nói ngươi biết được Cổ Kiếm Sơn Trang có một dư nghiệt ẩn núp tại bên trong Quận Giang Ninh, nhưng không biết đó là
ai?"
“Ơ? Triệu hiền đệ, không phải là ngươi hẹn ta tới nơi này sao? Ta còn muốn bảo ngươi nói cho ta biết ác tặc kia là ai nữa chứ!"
Nói chuyện với Triệu Thu, là một nam tử bộ dáng hết sức hào phóng thân
thể cũng hết sức cao lớn, nam tử này trong tay cầm hai quả cầu sắt, mặc
trang phục võ giả, để râu quai nón ngắn, nghi ngờ hỏi Triệu Thu.
“Ta hẹn Thạch huynh sao?"
Triệu Thu nghe xong, cũng không khỏi ngẩn người, trong miệng nói:
“Thạch huynh, thư ngươi gửi ta ta vẫn còn mang theo bên người, không phải là ngươi hẹn ta sao?"
“Cái gì? Có loại chuyện này sao?"
“Triệu huynh, chúng ta đều là nhận được thư của ngươi mới chạy đến đến! Sao lại thế này?"
“Chẳng lẽ là có vấn đề?"
“Tất cả mọi người đừng loạn! Đem thư lấy ra nhìn xem thử liền biết!"
Lúc này Triệu Thu đột nhiên có chút dự cảm bất hảo, nói với các nhân vật võ lâm chung quanh.
Nghe xong lời của Triệu Thu, những người võ lâm này đều có chút nghi
hoặc, thật nhiều người mang theo thư do "Triệu Thu”gửi đến trong người,
lấy ra đưa cho Triệu Thu xem.
Triệu Thu nhìn những bức thư này, quả thật đều là được gửi từ quận Giang Ninh, hơn nữa kí tên, còn có chữ viết đều là giống mình như đúc!
“Ta tuyệt đối không có phát ra bức thư này, hơn nữa ta cũng là nhận được bức thư giống như thế nên mới tới đây."
Triệu Thu nói xong, đồng thời từ trên người tự mình lấy ra một phong thư, đưa cho mọi người xem qua.
Xem xong thư, những nhân sĩ võ lâm kia cũng đều trầm mặc.
“Ta tin tưởng lời của Triệu hiền đệ... Nhưng mà lúc này là chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ... Đây là một cái bẫy rập?"
Người chồng trong đôi vợ chồng kiếm thủ kia, xem xong thư nói với mọi người.
Những người này nghe xong, không khỏi một trận trầm mặc.
Vào lúc này, đột nhiên trong rừng chim kinh hãi bay loạn, một bóng người từ trong rừng đi ra.
Tô Bằng ẩn thân trên tán cây, còn có những nhân vật võ lâm kia cùng với Triệu Thu đều đồng loạt nhìn lại.
Chỉ thấy, một nam nhân vóc người cao lớn, eo đeo trường đao, trên mặt
nhưng lại che một khối vải đen, từ trong rừng đi ra, bọn người Triệu
Thu, nói:
“Các ngươi chính là người viết thơ cho ta, muốn uy hiếp ta sao?"