“Xin chào Hoàng tổng! Lâu quá rồi nhỉ?”
“Mày! Lưu Trần Tuấn Đạt! Mày muốn gì?”
Bên kia yên lặng, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
“Tao gọi điện để báo cho mày biết Tiểu My của mày vẫn an toàn.” Tuấn Đạt với vẻ mặt thỏa mãn nhìn Bảo My đang ngồi ăn phía trước. Duy Thiên nghe vậy mặt phẫn nộ, anh đang vô cùng lo lắng cho Bảo My mà không hề biết cô đang thực sự “rất” an toàn.
Ngay sau khi điện thoại tắt, Duy Thiên quay sang bên cạnh, Hồ Quang Hiếu và Duy Anh đang cùng cảnh sát truy tìm địa chỉ Bảo My đang bị nhốt. Tuấn Đạt và Ngọc Sương rất ngang nhiên mở khóa điện thoại, họ không ngại người của Duy Thiên tìm tới đây.
“Tìm thấy rồi! Chỉ ở ngay đây thôi!”
“Đi thôi!”
**
“Ăn no chưa?” Tuấn Đạt dịu dàng vuốt ve tóc Bảo My, cô quay sang nhìn anh: “Tại sao anh lại nhắm vào Thiên?”, đồng tử Tuấn Đạt co rút: “Tại sao ư? Nếu tôi nói là vì em... em có tin không?” “Vì tôi ư? Có thể... cũng có thể là không phải...” Bảo My chống cằm suy tư, ánh mắt đăm chiêu thì bị Tuấn Đạt cốc vào đầu: “Ngốc ạ!” Bảo My lập tức xù lông: “Đau! Sao anh cốc đầu em?”
“Hai người thôi đi! Hà Huyền Bảo My! Cô đừng tự nhiên quá như vậy, đừng quên cô đang bị bắt cóc đó!” Ngọc Sương thấy hai người vô cùng tự nhiên cười đùa trong khi bản thân đang vô cùng nhức nhối cùng lo lắng.
“Sao hả? Cô lo lắm hả?” Bảo My nghe vậy cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy tiến về phía Ngọc Sương, dùng ánh mắt khinh bỉ, giọng nói đầy châm biếm: “Cô thấy sao? Những người đàn ông xung quanh cô đều có tình cảm với tôi... còn cô? Chẳng ai quan tâm... hahaha!” Ngọc Sương bị nói trúng tim đen, máu xông lên não, khói xịt lên đầu...
“Á!” Bảo My sau khi chọc tức Ngọc Sương đang có ý định quay đầu đi thì Ngọc Sương lao vào, túm lấy tóc cô: “Con khốn! Tại sao?” Ngọc Sương như bệnh nhân tâm thần, đôi mắt xinh đẹp giờ long sòng sọc, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Bảo My. Tuấn Đạt phải ngay lập tức lao vào cản lại nhưng phải chăng là trùng hợp, ngay lúc đó, cánh cửa bị đẩy ra. Tuấn Đạt và đàn em nghe thấy tiếng động liền quay ra còn hai cô gái không màng vẫn vật lộn.
“Tiểu My!” Duy Thiên ngay khi bước vào đã thấy Bảo My rõ ràng đang yếu thế hơn muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị mấy người kia ngăn cản khiến anh như muốn điên lên.
“Đau quá! Lưu Trần Ngọc Sương! Cô bị điên à? Bỏ ra!” Bảo My kêu thất thanh, nỗi đau đã lấn án khiến cô không hề để ý có người xông vào. Duy Thiên thấy vậy lại càng đau lòng, từng cú đấm, từng cái đạp được tung ra. Hồ Quang Hiếu cùng mấy người cũng lên giúp đỡ anh.
“Á!” Ngọc Sương bị đẩy ra, ngã xuống nền đất vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt giận dữ nhìn lên phía trước, đập vào mắt cô là hình ảnh Duy Thiên đang ôm Bảo My vào lòng, hết sức nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Có đau lắm không?” “Em sợ...” Bảo My giọng run run, ôm thật chặt lấy Duy Thiên. Duy Thiên vô cùng nhẹ nhàng, xoa vào chỗ tóc bị rối, dùng miệng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô. Nhưng ngay sau đó lại bị Tuấn Đạt tách ra, anh ta kéo cô về phía sau lưng mình, Bảo My lại cố vùng vẫy để chạy lại chỗ Duy Thiên nhưng thất bại, sức cô làm sao đấu lại sức Tuấn Đạt. Vì bị “tấn công” quá bất ngờ nên Duy Thiên không kịp phòng bị, để tuột mất mỹ nữ trong lòng: “Mày muốn gì? Thả cô ấy ra!” Nghe vậy, Tuấn Đạt cười hả hê: “Muốn gì à? Nếu tao nói tao muốn cô ấy thì sao? Mày cho sao?”
“Tôi không phải đồ vật để các anh cho nhau!” Bảo My lên tiếng phản bác nhưng đổi lại chính là ánh mắt giận dữ như ma quỷ: “Im miệng!” Cô chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Tuấn Đạt nên hơi rùng mình rồi im lặng. Ánh mắt lo sợ len lén nhìn Duy Thiên...
“Mày muốn gì? Nói đi!” Duy Thiên nhìn Tuấn Đạt với ánh mắt phòng bị, lên tiếng. “Tao muốn mạng của mày! Một đổi một. Ok?” “Được!” Duy Thiên không do dự gật đầu. “Đừng!” Bảo My lo lắng ngăn cản, cô không muốn anh vì cô mà gặp nguy hiểm. “
Ngọc Sương chứng kiến nãy giờ, thấy Duy Thiên rơi vào tay anh hai mình liền ton ton chạy lại: “Nam Joon! Em nhớ anh lắm!” Ngọc Sương ôm chặt Duy Thiên không buông, còn có ý định hôn anh nhưng ngay lập tức khiến Duy Thiên phát phiền, anh liền đẩy cô ta ra: “Tránh ra! Tôi không ngờ cô là loại người như vậy đó! Ghê tởm!” Ngọc Sương nghe vậy liền điên lên: “Anh nói tôi ghê tởm sao? Còn anh? Anh là một thằng đàn ông ngu ngốc! Haha...” Ngọc Sương lại cười như điên dại...