Trang viên Quy Lai.
“Quả nhiên là nam nữ cùng làm việc không mệt, hehe, hôm nay bác sĩ Đào thu hoạch được nhiều nha, bao nhiêu cá thế này chúng ta ăn không hết đâu!”
Đào Khánh Trần cười dịu dàng, giọng nói trong trẻo: “Không ăn hết thì có thể thả về, để cá cũng có niềm vui thoát chết sau kiếp bạn, thưởng thức cũng không phải điều tốt.”
“Đây là logic kiểu gì vậy? Nếu muốn cá sống tự do thì không nên câu chúng lên chứ?” Diêu Lan Hạ nhìn hơn chục con cá trong xô, phải thốt lên rằng anh ta thực sự là cao thủ câu cá.
Câu cá? Cao thủ?
Sao cô lại vô tình nghĩ tới mỹ ngân ngư thế này?
Đào Khánh Trần lại mỉm cười: “Ở trong một môi trường thoải mái và dễ chịu trong một thời gian dài, sẽ rất dễ đánh mất cảm giác hạnh phúc, không trải qua gian khó, hạnh phúc sẽ trở nên rẻ mạt, hạnh phúc cũng cần được nhắc nhở.”
Anh ta nói rất có lý, cô không nói nên lời, nhưng sao cô cứ cảm thấy anh ta đang ám chỉ điều gì đó?
Sống trong hạnh phúc thời gian dài sẽ không thấy hạnh phúc, sống trong gian khổ lâu dài có phải cũng sẽ quên được khó khăn không? Quen với việc bất hạnh?
Bực bội, sao cô cứ suy nghĩ nhiều thế chứ?
Lục Thu Trà thấy hai người nói chuyện ăn ý thì chớp mắt xấu xa: “Aiyo, aiyo, trò chuyện vui vẻ thế, có phải tớ nên tìm một chỗ để trốn đi không? Hi hi hi.”
Diêu Lan Hạ kéo cổ tay cô ấy lại, thấp giọng uy hiếp: “Cậu làm bà mối hơi quá rồi đấy!”
Lục Thu Trà mặt dày mỉm cười: “Người trong cuộc có vẻ rất thích, được lời còn khoe mẽ! Hừ hừ!”
Moá, không ngờ cô lại bị nhìn thấu.
Ói thật,ở cùng Đào Khánh Trần, Diêu Lan Hạ cảm thấy rất dễ chịu, anh ta rất dịu dàng, hai người không bao giờ cãi vã hay xung đột, anh ta rất giỏi hoá giải lúng túng, rất chu đáo… là hình mẫu bạn trai điển hình.
“Nhưng, bây giờ tớ đã…”
“Nhưng nhị cái gì, đàn ông tốt không phải ngày nào cũng có đâu, huống hồ anh ta còn không phải dạng tốt bình thường! Từ bỏ cá mập lớn Lưu Nguyên Hào kia, ôm lấy cá heo của cậu đi!”
Ẩn dụ này khá tượng hình, Lưu Nguyên Hào là cá mập ngang ngược, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Còn Đào Khánh Trần là cá heo hiền lành.
“Khát không? Uống nước đi này.” Đào Khánh Trần đưa cho cô chai nước khoáng đã vặn sẵn nắp.
“Hai người muốn ăn món cá gì? Hấp? Kho? Hay là luộc? Kích cỡ này… ăn thế nào cho vừa miệng đây?”
“Phụt!”
Diêu Lan Hạ vừa cho nước vào miệng đã phun ra!
Lục Thu Trà và Đào Khánh Trần đồng thời quay đầu nhìn cô: “Cậu sao thế?”
“Khụ khụ khụ!” Cô bị sặc nước, ôm ngực ho khan: “Không sao… không sao.”
Ăn cá? Má nó, vừa nãy cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện ăn cá cùng Lưu Nguyên Hào, trong đầu hiện lên đầy khuôn mặt yêu nghiệt của Lưu Nguyên Hào.
Đào Khánh Trần vỗ lưng cho cô: “Uống nước bằng cốc thì hơn, uống bằng chai thế này rất dễ bị sặc.”
“Không phải, không phải, không sao đâu.”
Lục Thu Trà nhìn đông nhìn tây, chậc, chậc, hoàn hảo! Hai người họ ở bên nhau mới là một cặp hoàn hảo!
“Hai người tiếp tục đi, tôi mang cá vào bếp, he he.”
Bà mối Lục Thu Trà này làm rất tốt.
Bác sĩ Đào tỏ ý rất hài lòng, sau khi xong việc sẽ báo đáp cô ấy.
Diêu Lan Hạ day lông mày, Lục Thu Trà đáng chết, chơi chị em tốt đến nghiện luôn rồi, khi về xem tớ xử cậu thế nào!
“Vừa nãy câu cá có mệt không? Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm, được.”
Trong chòi nghỉ mát, hai chiếc ghế sofa đối diện nhau, chính giữa đặt một chiếc bàn gỗ nguyên khố nhỏ, trên đó đặt trái cây và một bàn cờ vây.
Xung quanh có cây cối tươi tốt, giữa cây có còn có những bông hoa xen kẽ màu vàng đỏ, khi gió thổi vải trắng treo quanh chòi nghỉ mát đung đưa nhẹ, gió mang theo hương hoa thoang thoảng, còn có chút ẩm ướt của nước hồ ở nơi không xa.
Khung cảnh thoải mái thế này, lòng người cũng được thư thái.
“Cô thích nơi này không?” Hai chân Đào Khánh Trần tự nhiên vắt lên nhau, khuôn mặt đẹp trai khẽ nở một nụ cười.
Diêu Lan Hạ thực sự sợ mình sẽ rơi vào vòng xoáy dịu dàng của anh ta.
“Nơi này rất đẹp, tôi nghĩ không ai không thích cả, cũng không tìm được lý do để không thích đúng không?”
Phong cảnh như vậy, người cũng vậy, vì thực sự không tìm được lý do để không thích nên chỉ có thể thích thôi.
“Cô thích là tốt rồi, tôi nghĩ chắc cô cũng không thích những nơi như KTV lần trước, nơi thế này hợp với cô hơn, ở đây cách trung tâm thành phố không xa, sau này cô muốn đến có thể đến bất cứ lúc nào?”
Bất cứ lúc nào?
“Sợ là không ổn, nơi đây vừa nhìn là biết trang viên tư nhân, không phải ngày nào cũng mở cửa cho người ngoài.”
Đúng là trang viên tư nhân, thông minh như cô đã nhìn ra.
Nhưng chủ nhân của trang viên này…
Anh ta khẽ cười: “Đúng là không phải ngày nào cũng mở với người ngoài, nhưng cô tới thì sẽ mở cửa bất cứ lúc nào. Tôi quen chủ nhân trang viên này, nên cô không cần kiêng dè đâu, cứ coi như nơi của mình đi.”
Ặc… khoảng cách này bị kéo quá nhanh, cô không chống cứ được.
“Vẫn là… thôi đi.”
Anh ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng điện thoại của Diêu Lan Hạ đã đổ chuông.
Nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, tim Diêu Lan Hạ đập loạn, cô mím môi: “Alo.”
“Ở đâu?”
Chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trong cổng trang viên Quy Lai, nhân viên bảo vệ không ngăn được.
“Tôi đang…” Diêu Lan Hạ không biết có nên nói thật hay không.
“Nói, đang ở đâu?” Lưu Nguyên Hào giận rồi.
“Tôi đang ở trang viên với Thu Trà…” Thôi, nói thật đi.
Mà lúc này, điện thoại Đào Khánh Trần cũng đổ chuông.
Anh ta nhìn dãy số rồi bước ra ngoài chòi.
“Sao thế?”
“Anh Đào, vừa nãy có người xông vào trang viên, chúng tôi không dám ngăn cản, bây giờ anh ấy đã vào trong rồi ạ.”
Ồ?
“Ai?”
“Là… tổng giám đốc MBK, anh Lưu.”
Lưu Nguyên Hào? Anh tìm đến đây rồi? Anh ta có cách.
“Ừ, để anh ta vào đi.”
Lưu Nguyên Hào xuống xe, phía trước không xa có một hòn non bộ, phía dưới có cây cối xanh tươi, còn có chòi nghỉ mát, anh bước lên cầu thang: “Diêu Lan Hạ, lá gan của cô càng ngày càng lớn.”
“Tôi không hiểu ý cậu Hào, tôi ra ngoài chơi với bạn, không biết sao lại chọc giận anh rồi?”
Ha! Người phụ nữ này, dù tức chết anh, e rằng cô cũng không biết!
“Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô.”
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt Diêu Lan Hạ mờ mịt.
Đào Khánh Trần cũng cúp máy, lại ngồi về sofa: “Ăn hoa quả không? Tôi bóc quýt cho cô.”
Ngón tay thon dài của anh ta bóc quyét, cẩn thận kéo hết những sợi chỉ trắng trên đó, một miếng quýt đã được anh ta bóc sạch vỏ. Người đàn ông cao lớn cúi người duỗi tay trước mặt cô: “Há miệng ra, nếm thử quýt ngọt của Việt Nam có mùi vị thế nào?”
Diêu Lan Hạ giật mình, đút cho ăn… mập mờ quá nhỉ?
“Sao thế? Sợ tôi bỏ độc cô à? Hay là sợ tôi bóc không sạch?”
“Hả? Không phải, không phải.”
“Nếu đều không phải thì là muốn trừng phạt tôi, để tôi chịu khổ vì tư thế này?”
Anh ta cười rất chân thành và thuần khiết, cô cảm thấy nếu mình suy nghĩ lung tung sẽ vấy bẩn anh ta, vì vậy cô bèn mở miệng: “Cảm ơn.”
Được lắm! Ra ngoài chơi với Lục Thu Trà à? Ra ngoài chơi với bạn luôn!
“Anh Đào, dường như anh chăm sóc vợ giúp tôi rất vui nhỉ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau! Nó giống như một loại rượu mạnh, rõ ràng đã tăng thêm tính nóng nảy của ai đó.
Người Diêu Lan Hạ run lên, đứng bật dậy từ trên sofa, miếng quýt trong miệng cũng quên nhai, ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc quần đen, áo sơ mi trắng, đẹp trai không chân thực đang đứng trên cầu thang.
“Cậu Hào, anh… sao anh lại ở đây?”
Lưu Nguyên Hào bình tĩnh bước lên bậc cuối cùng, anh đứng thẳng tắp ngoài chòi nghỉ mát, một tay đút túi quần, không nói một lời đã có tiếng băng nứt lách tách.
“Chính em bảo anh tới đây, quên rồi à?” Mặt cậu Hào không đổi sắc, con ngươi thâm thuý thoáng hiện vẻ nhẫn nhịn tới cao trào.
Cô nói khi nào?
Đào Khánh Trần cười tao nhã: “Chào mừng anh Lưu.”
Lưu Nguyên Hào hờ hững liếc nhìn anh ta, bước tới ghế sofa Diêu Lan Hạ vừa ngồi, trong chòi nghỉ mát chỉ có hai chiếc ghế sofa đơn…
Đào Khánh Trần đang định sai người lấy thêm một cái ghế tới, ai ngờ Lưu Nguyên Hào lại ngồi xuống, vậy chưa là gì, anh còn dùng bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Diêu Lan Hạ: “Đừng đứng nữa, ngồi đi.”
Ngồi? Ngồi đất à? Ghế còn chưa có nữa kìa?
“Bà xã, ngồi đây đi.”
Ầm!
Diêu Lan Hạ trợn to mắt, không ngờ Lưu Nguyên Hào lại bảo cô ngồi lên đùi anh!
Đào Khánh Trần phiền muộn đỡ trán: “Tôi gọi người mang thêm ghế tới.”
“Không phiền anh Đào, như này cũng được rồi.”
Người nào đó cưỡng ép người phụ nữ bé nhỏ ngồi lên đùi mình, không cho cô cơ hội vùng vẫy, Diêu Lan Hạ rất gầy, cô ngồi lên đùi anh, lưng áp vào ngực anh, cách một lớp vải mỏng, nhịp tim người đàn ông sau lưng cô đập rất mạnh mẽ, sống động!
Mặt Diêu Lan Hạ đỏ như nướng trên vỉ sắt.
Đào Khánh Trần uống một ngụm nước lớn, cái người Lưu Nguyên Hào này!
Lưu Nguyên Hào nhìn lên bàn cờ trên bàn, bình tĩnh hất quả quýt Đào Khánh Trần vừa bóc đi, quả quýt rơi xuống đất…
“Anh Đào, chơi một ván cờ nhé?”
Diêu Lan Hạ không thở nổi trong khói thuốc súng im lặng này!
Cô ngồi trên đùi Lưu Nguyên Hào, không tiện nhúc nhích… thật sự vô cùng quẫn bách!
Đào Khánh Trần lấy giấy lau nước quýt trên tay: “Đương nhiên là được rồi.”
Lưu Nguyên Hào khẽ nhếch môi: “Chọn cờ đi.”
Anh nhường anh ta chọn quân cờ trước.
Đào Khánh Trần chọn màu trắng, Lưu Nguyên Hào lại im lặng cong môi: “Màu trắng, rất tốt.”
Còn tốt cái gì thì trời biết, đất biết, cậu Hào biết.
Cờ vây có âm mưu và tính toán, so sánh tính kiên nhẫn và chiến thuật.
Diêu Lan Hạ có dự cảm, ván cờ này rất bất lợi cho Đào Khánh Trần.
Quả nhiên…
“Anh Đào nhường tôi rồi.”
“Kỹ thuật của anh Lưu tốt.”
“Tiếp tục chứ?”
“Được.”
Ván thứ hai, Đào Khánh Trần vẫn thua.
Diêu Lan Hạ không nhìn nổi nữa, nếu ván thứ ba cũng thua thì rất mất mặt: “Dừng lại nhé, chúng ta đến nơi khác xem, các anh đánh cờ, tôi nhìn cũng chán.”
Lưu Nguyên Hào thân mật vuốt mái tóc bồng bềnh sau lưng cô, giọng nói vẫn trầm thấp quyến rũ như ngày nào: “Nghe lời em.”
Đào Khánh Trần đặt quân cờ xuống: “Cô muốn xem phong cảnh gì? Tôi sẽ dẫn đường.”
Lưu Nguyên Hào đặt cô gái nhỏ xuống rồi đứng dậy, phủi quần áo không hề dính bụi của mình: “Đi giải khuây thôi, không cần dẫn đường, phiền anh Đào thu dọn quân cờ.”
Luật chơi cờ thông thường là người thua có trách nhiệm phân loại quân cờ, xếp quân đen, quân trắng vào hai ô.
Lưu Nguyên Hào bỏ Đào Khánh Trần lại xếp cờ, nắm tay Diêu Lan Hạ bước xuống cầu thang.
Sau khi xuống cầu thang, Lưu Nguyên Hào siết chặt cổ tay cô, đôi mắt đen nhánh không giấu nổi sự tức giận nữa: “Diêu Lan Hạ, có vẻ cô ngoại tình cũng rất vui nhỉ?”