Trong màn đêm, tiếng nói từ miệng người đàn ông phát ra càng trở nên trầm thấp dịu dàng, nhưng lại không hề nhận được câu trả lời, trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
Cẩn thận cảm nhận, ngay cả tiếng thở cũng không cảm nhận được.
Cánh tay Lưu Nguyên Hào lần mò trong bóng đêm, tìm kiếm khắp chăn mềm, nhưng không phát hiện sự tồn tại của người phụ nữ!
Diêu Lan Hạ vốn không ở trên giường.
Lưu Nguyên Hào xốc chăn mềm lên, dưới ánh sáng mờ ảo, bên dưới chăn mềm là một chiếc gối đầu, người phụ nữ đã không rõ tung tích từ bao giờ.
“Lan Hạ?”
Bật đèn lên, tìm kiếm khắp căn phòng một lượt, chắc chắn Diêu Lan Hạ đã rời đi rồi.
Lưu Nguyên Hào đi ra ngoài, sải bước đi đến quầy y tá: “Vợ tôi đâu?!”
Tiếng nói mang theo giọng điệu chất vấn tung tích của Diêu Lan Hạ, hơn nữa, nếu y tá dám nói cô ta không biết vợ của Lưu Nguyên Hào là ai, chắc chắn anh sẽ lập tức ném người ra bên ngoài cho ngã chết!
Y tá run rẩy: “Tôi… tôi cũng không biết, không phải vừa rồi vẫn còn ở bên trong sao? Diêu… bà Lưu cũng chưa làm thủ tục xuất viện.”
Đáng chết!
Nhất định là tức giận nên trốn đi rồi, đồ ngốc này, thế mà lại chọn cách trốn đi?
Lấy tính cách của Diêu Lan Hạ, cô tuyệt đối có can đảm, cũng có cách tránh được tầm mắt của anh, khiến anh không thể tìm được.
Vừa nghĩ đến chuyện không thể tìm được cô, lục phủ ngũ tạng của Lưu Nguyên Hào như đang bốc cháy.
Lưu Nguyên Hào sải bước chạy xuống dưới tầng, lúc này mới chợt nhận ra mình không có chìa khóa xe cũng không có điện thoại di động, bóng hình cao ngất tựa như chiến sĩ tắm máu trên chiến trường chạy nhanh đến cửa chính bệnh viện, cậu Hào tức giận đến độ suýt nữa quay lại cho nổ bệnh viện.
Cậu Hào giơ tay cản một chiếc xe, không để ý đến chủ xe là ai, cậu Hào kéo người ở trên ghế điều khiển xuống, ‘rắc’ một tiếng cởi đồng hồ của mình ra: “Cầm lấy, đủ cho ông mua một trăm chiếc xe.”
Chủ xe còn đang ngơ ngác không hiểu, xe đã bị khách không mời mà đến lái đi, bóng xe vụt nhanh khiến người đàn ông trung niên sợ choáng váng.
Cô sẽ không về biệt thự.
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyên Hào quay đầu xe, dứt khoát lái đến phòng trọ Diêu Lan Hạ thuê.
Diêu Lan Hạ khóa cửa, bật đèn lên, lấy vali dưới giường ra, sắp đồ muốn mang theo đặt vào bên trong.
Đây là lúc tốt nhất để cô rời đi, lúc này không đi, cô sợ rằng mình sẽ không nỡ, càng sợ trước khi rời đi được thì chính mình đã tan nát cõi lòng mà chết rồi.
Lỗ mãng lau hết nước mắt trên mặt, cô nên biết từ sớm, không thể lại khóc vì Lưu Nguyên Hào nữa, một khi bắt đầu thì sẽ không có kết thúc.
Sắp xếp một ít quần áo, lại đặt đồ trang sức châu báu ba giữ lại cho cô vào trong vali.
Châm chọc chính là, cô ở nơi này hơn ba năm, khắp phòng đều là đồ gia dụng và đồ trang trí cô đặt mua, vậy mà bây giờ đồ cô có thể mang đi còn không nhét đầy một cái vali.
Cô đang tự giễu, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Diêu Lan Hạ đóng vali lại rồi kéo đến cạnh ghế sofa, phản ứng đầu tiên là Đào Khánh Trần đến rồi, đi qua chuẩn bị mở cửa, nhưng xuyên qua mắt mèo, người cô nhìn thấy lại là Lưu Nguyên Hào!
Anh đến đây làm gì? Chẳng lẽ không phải bây giờ nên ở bên cạnh Mai Khánh Vân sao? Mặc kệ là tự nguyện hay là bị ép, bây giờ anh và Mai Khánh Vân nên ở bên nhau.
“Lan Hạ, em ở bên trong phải không?”
Từ khe cửa có ánh đèn hắt ra, chắc chắn cô đang ở bên trong.
Diêu Lan Hạ không trả lời, cách anh một cánh cửa, tựa như hai thời không cách biệt, gần như vậy, mà cũng xa đến thế.
Tiếng hít thở dồn dập của Lưu Nguyên Hào dần dần bình ổn lại, giọng điệu trầm thấp xen chút mỏi mệt, cách một cánh cửa, anh tiếp tục nói: “Anh có thể giải thích tất cả chuyện xảy ra hôm nay, em cho anh đi vào trước đã.”
Diêu Lan Hạ không nói lời nào, tựa lưng lên cánh cửa, lặng lẽ nghe tiếng nói của anh.
Đúng là không có khí phách mà, anh vừa nói, cô đã cảm thấy thế giới sáng bừng lên.
Lưu Nguyên Hào nặng nề thở dài một hơi, vô cùng bất đắc dĩ và đau buồn: “Anh biết em đang giận anh, nhưng em không cho anh đi vào thì sao trút giận chứ? Em có thể đánh anh mắng anh trừng phạt anh, làm thế nào cũng được, nhưng đừng im lặng, đừng trốn tránh.”
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, ngước mắt lên, nước mắt từ gò má trượt xuống cổ, Lưu Nguyên Hào đáng chết, rõ ràng là anh làm sai, rõ ràng là anh trong thời khắc quan trọng từ bỏ cô, bây giờ anh lại giống như phải chịu oan ức cực lớn.
Lưu Nguyên Hào hít sâu một hơi: “Em không mở cửa thật sao?”
Diêu Lan Hạ rất muốn trả lời một câu: “Thì thế nào!” Nhưng cô lại không lên tiếng.
Lát sau, âm thanh nhỏ vụn từ lỗ khóa truyền đến, Diêu Lan Hạ sửng sốt!
Sao Lưu Nguyên Hào lại có chìa khóa phòng!
Mắt thấy cửa phòng sắp mở ra, Diêu Lan Hạ giơ hai tay giữ chặt cửa: “Lưu Nguyên Hào, anh đừng vào đây! Em không muốn gặp anh!”
Lưu Nguyên Hào vẫn cố xoay tay nắm cửa: “Anh muốn gặp em.”
“…”
Nói xong, tay lớn dùng sức xoay tay nắm cửa, sức lực người đàn ông rất lớn, đẩy lại người phụ nữ có thân thể yếu ớt chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
“Lan Hạ.”
Bóng hình cao lớn của người đàn ông đi vào nhà, ôm chặt cô gái mảnh mai vào trong lồng ngực, hai tay giữ chặt cánh tay của cô, không cho cô không gian giãy giụa, mạnh mẽ buộc chặt người phụ nữ vào trong lồng ngực mình.
“Thả em ra, Lưu Nguyên Hào!” Diêu Lan Hạ giận giữ, ý gì đây! Giở trò lưu manh đến cấp bậc chuyên nghiệp rồi à!
Lưu Nguyên Hào lại càng chơi xấu hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, bởi vì gắng sức nên giọng điệu hơi khàn khàn: “Anh sẽ không buông tay, trước khi anh nói xong, em ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra cái gì đâu.”
“Anh! Anh buông tay đã!”
Lưu Nguyên Hào giơ một chân đá cửa, thân hình cao lớn ôm cô vào phòng khách: “Em muốn ngồi trên ghế sofa, hay là trên giường?”
Mẹ nó!
“Lưu Nguyên Hào! Anh mới từ trên giường của người phụ nữ khác xuống, đừng động vào em!”
Cậu Hào nhíu mày lại, đau lòng nhưng không yếu thế, đối phó với Diêu Lan Hạ, có đôi khi thật sự không bạo lực sẽ không nhận được thỏa hiệp: “Vậy thì ghế sofa đi.”
Nói xong, tay anh quấn chặt lấy hai tay của cô, bắt chéo hai tay ra sau lưng cô, sau đó ép nửa người lên trên người cô, hoàn toàn chế ngự người phụ nữ.
“Lưu Nguyên Hào, mẹ nó anh là đồ khốn kiếp!”
Lưu Nguyên Hào gật đầu: “Anh khốn kiếp.”
Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày: “Anh… chính là ma quỷ!”
“Ừ, anh là ma quỷ.”
“Anh không biết xấu hổ! Không có lương tâm! Ngang ngược không nói lý!”
“Đúng đúng đúng, anh không biết xấu hổ, không có lương tâm… bà Lưu, còn muốn mắng gì thì mắng đi, anh nhận hết.”
Đối mặt với cơn giận của Diêu Lan Hạ, anh lại có thể trưng ra dáng vẻ lưu manh, không chút để ý mà đón ý hùa theo.
Thế này… tức giận trong lòng Diêu Lan Hạ lại càng tăng lên!
“Lưu Nguyên Hào, anh còn đến tìm em làm gì! Thả em ra!”
Sắc mặt Lưu Nguyên Hào buồn rầu, rướn nửa người lại gần cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn đôi mắt dưới ánh đèn của cô, trong mắt người phụ nữ còn vương tia máu đỏ tươi: “Anh còn không tìm em, vậy không còn vợ nữa rồi, anh có thể không đến sao?”
Móa…
Diêu Lan Hạ gắng sức giãy giụa, nhưng sức lực của anh thật sự rất lớn: “Đứng dậy!”
Bờ môi Lưu Nguyên Hào đến gần môi cô: “Anh cho em mười giây, ngoan ngoãn nghe anh nói hết, nếu còn tiếp tục giãy giụa, vậy chúng ta cứ giằng co như vậy đi?”
Đậu má!
Diêu Lan Hạ rất biết điều, không động đậy nữa: “Nói! Có lời gì thì mau nói!”
Lưu Nguyên Hào gật đầu, rất hài lòng với phối hợp của cô: “Đầu tiên khi ở biệt thự, anh cứu cô ta mà không cứu em, là bởi vì…”
Anh suy nghĩ rất lâu, đã nghĩ rõ ràng, quả thật là hành động theo bản năng, nhưng mục đích không phải là bởi vì yêu.
“Năm đó Mai Khánh Vân đã cứu anh, anh nợ cô ta một mạng, lần này, anh không còn nợ cô ta nữa.”
Diêu Lan Hạ nheo mắt lại, sau đó nói: “Từng cứu anh?”
Lưu Nguyên Hào gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Ừm, cụ thể thế nào em không cần biết, em chỉ cần biết rằng, anh cứu cô ta không phải bởi vì yêu cô ta.”
Diêu Lan Hạ cười, nằm dưới người anh cười đầy châm chọc: “Anh cứu cô ta là để sau này không ai nợ ai, nhưng không nghĩ rằng em sẽ chết trong biển lửa?”
Lúc đó là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sống chết trong gang tấc.
Bây giờ nghĩ lại thật sự vẫn còn sợ.
Ánh mắt tràn đầy tình cảm của Lưu Nguyên Hào không di chuyển: “Em sẽ không chết.”
Anh nhìn thấy Đào Khánh Trần đi vào, đồng thời cũng đến gần Diêu Lan Hạ.
Diêu Lan Hạ vẫn cười lạnh: “Lỡ như thì sao? Ai có thể đảm bảo? Anh có thể sao? Anh không thể.”
Lưu Nguyên Hào đổi tư thế, tiếp tục đè lên người cô, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh lộ rõ vẻ ngoài hơn người của người đàn ông: “Nếu có lỡ như, anh sẽ đi cùng em, em chết, anh tuyệt đối không sống một mình.”
Thái độ thù địch trong ánh mắt người phụ nữ bên dưới đột nhiên tan biến, kinh ngạc mờ mịt nhìn anh, cổ họng khô khốc như bị hun khói.
Cố nén đau thương cực độ, cô quay đầu đi: “Cũng chỉ nói được sau khi chuyện đã xảy ra, em sẽ không tin anh.”
Lưu Nguyên Hào cũng không vội phủ nhận: “Nếu như em không tin, bây giờ anh có thể chứng minh cho em xem, Lan Hạ, em là người vợ mà anh nhận định, đời này kiếp này anh sẽ không buông bỏ em, bây giờ anh còn một vài vấn đề chưa xử lý sạch sẽ, chờ anh xử lý hết những chuyện này, sẽ cho em tất cả những gì bà Lưu nên nhận được.”
“Thật sự không cần thiết nữa rồi, Lưu Nguyên Hào, nếu anh quan tâm em, sẽ không mặc kệ bỏ lại em, sẽ không để lại một mình em trong phòng bệnh, bây giờ chuyện đã qua mới cố gắng giải thích, thật sự không cần thiết nữa rồi.”
Cô không muốn anh chết cùng cô, thời gian của cô không nhiều lắm, tên khốn kiếp Lưu Nguyên Hào này thật sự đi theo con đường cực đoan thì phải làm sao bây giờ?
Trời ạ… trái tim đau muốn chết, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Cuối cùng đáy mắt Lưu Nguyên Hào cũng gỡ xuống ngang ngược vừa rồi, mềm mại dịu dàng nói: “Em muốn thế nào? Ngoại trừ ly hôn, em muốn anh làm gì anh đều sẽ đi làm.”
Bóng hình ngược sáng của người đàn ông dần dần xích lại gần cô, bóng nghiêng chiếu lên trên mặt cô, đôi mắt sâu thẳm chìm trong bóng tối, càng làm nổi bật đường nét cứng cỏi trên khuôn mặt anh.
Suýt nữa lại rơi vào tay giặc rồi.
Diêu Lan Hạ bật cười, bị anh che đi ánh sáng, quá nửa khuôn mặt của cô ở trong bóng tối, khóe miệng cười càng tươi hơn: “Em muốn anh cưới Mai Khánh Vân, có thể làm được không?”
“Em điên rồi sao? Em muốn anh cưới cô ta?”
Rất muốn đánh người phụ nữ này một trận!
“Em không muốn sống mệt mỏi như vậy nữa, càng không muốn kẹp giữa hai người, anh yêu cô ta cũng được, mà không yêu cô ta cũng không sao, cô ta chắc chắn là người phụ nữ anh nên cưới nhất.”
Lưu Nguyên Hào giận không nhịn được, ngón tay dài bóp lấy cổ người phụ nữ, gan bàn tay kẹp trên cổ cô: “Anh là chồng em!”
“Chồng? Ba năm này biết bao sỉ nhục mà em phải chịu đều là do anh ban tặng, cho em hi vọng, lại khiến em thất vọng, anh chơi đùa em phải không!”
“Em nói linh tinh! Anh sẽ không để em bị tổn thương nữa.”
Diêu Lan Hạ cười ra nước mắt: “Du thuyền, bữa tối, quà tặng, anh cảm thấy đây chính là hiểu biết của anh về hôn nhân, là bồi thường của anh sao? Ngại quá cậu Hào, cái em muốn không phải những thứ này.”
Virus trong cơ thể cô khiến cho tình trạng ngày càng xấu đi, một khi phát bệnh, cô sẽ chết rất khó coi.
Lưu Nguyên Hào, em không muốn anh nhìn thấy em biến thành dáng vẻ kia… Cầu xin anh, buông tay đi! Buông tay để em lặng lẽ chết đi, được không!
“Em muốn cái gì? Nói cho anh biết em muốn cái gì?” Ánh mắt sáng rực đều là tình yêu.
“Anh đi đi, rời khỏi nhà của em, em không muốn nhìn thấy anh.”
Lưu Nguyên Hào vẫn không buông tay, bởi vì không biết phải làm sao, trái lại chỉ có thể cười: “Bây giờ nơi này là nhà của anh, anh sẽ không đi.”