Chung giường!!!
Câu nói này không nghi ngờ gì chính là một đòn sấm sét đánh thẳng vào đầu Diêu Lan Hạ rồi nổ ầm ầm trong đầu cô, Lưu Nguyên Hào bị điên rồi sao?
Đã ba năm rồi, ở riêng, chia giường đã sớm trở thành tục lệ, hôm nay anh đột nhiên muốn phá lệ, là đang thăm dò? Là dụ dỗ? Là muốn làm nhục cô?
Vẻ mặt của Diêu Lan Hạ thay đổi theo những nghi ngờ trong lòng, mà người đàn ông cao lớn đầy gợi cảm đó đã bước vào phòng tắm.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Tiếng nước chảy bên trong làm càng cho Diêu Lan Hạ suy nghĩ bậy bạ.
Lúc này, điện thoại của Lưu Nguyên Hào để trên bàn đầu giường reo lên, Diêu Lan Hạ thò đầu lại nhìn, là Mai Khánh Vân gọi tới.
Diêu Lan Hạ nhìn cửa phòng tắm, trên mặt mang theo nụ cười đen tối, cô vươn tay cầm lấy điện thoại của anh rồi bắt máy.
"Cậu Hào, anh chưa ngủ sao? Có nhớ em không? Em và cục cưng rất nhớ anh..."
Oẹ!!!
Âm thanh ngọt ngào đến phát ngấy truyền qua ống nghe vẫn không giảm được sự chán ghét, Diêu Lan Hạ cau mày tiếp tục yên lặng lắng nghe, Mai Khánh Vân, sao cô ta có thể quyến rũ được anh?
Mai Khánh Vân đang nằm trên giường công chúa, đối diện giường là một bức chân dung chiếm hơn nửa bức tường, cô ta tự ngắm mình trong bức tranh, khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vết, hai hàng mi dài, đôi môi đỏ mọng và bên dưới là đôi chân thon dài chỉ dùng dải lụa che lại, trông giống như yêu tinh.
"Anh Hào, bức chân dung hôm nay đã có rồi, ảnh chụp rất đẹp, chắc chắn anh sẽ thích. Em đã xem kết cấu của ngôi biệt thự đó rồi, em còn nhờ họ sang bức ảnh này ra hai tấm, vừa vặn có thể treo bức ảnh này lên tường ở hành lang biệt thự."
Còn muốn treo ảnh ở biệt thự? Biệt thự là phòng tân hôn của bọn họ, sao Mai Khánh Vân có thể chen chân vào?
A!
Đầu dây bên kia không trả lời, Mai Khánh Vân nhìn màn hình điện thoại, cũng không cúp máy.
"Cậu Hào, anh có đang nghe đó không?"
Diêu Lan Hạ dựa người vào chiếc giường lớn theo phong cách Châu Âu, nhếch môi nói: "Cậu Hào của cô đang tắm, có chuyện gì nói đi để chị dâu giúp cô chuyển lời."
Mai Khánh Vân đột nhiên giật mình, giọng nói ngọt ngào vừa rồi biến thành tiếng gầm thét: "Diêu Lan Hạ! Sao cô lại cầm điện thoại của anh Hào! Cô... đang ở biệt thự?"
Diêu Lan Hạ nhìn cửa phòng tắm: "Tôi không chỉ ở biệt thự mà còn ở cùng phòng với anh Hào của cô. Anh Hào của cô đang tắm, có cần cho cô nghe tiếng anh ta tắm rửa không? Tiếng nước chảy lách tách rất hấp dẫn."
Mai Khánh Vân siết chặt gối, ngón tay véo mạnh sợi tơ vàng của gối, suýt nữa kéo đứt sợi tơ: "Diêu Lan Hạ, con đàn bà khốn kiếp, bỏ điện thoại của anh Hào xuống!"
"Haha, Mai Khánh Vân, tiết kiệm chút sức dưỡng thai đi, bằng không một lát nữa nghe được tiếng động gì thì tôi sợ cô sẽ không chịu nổi."
Diêu Lan Hạ tính toán thời gian Lưu Nguyên Hào đi ra, phải cúp điện thoại trước khi anh tắm xong.
"Bạch" Mai Khánh Vân vứt gối xuống sàn: "Diêu Lan Hạ, cô dám dụ dỗ anh Hào, sao nào? Muốn dùng lại thủ đoạn năm xưa sao? Thật không biết xấu hổ!"
Diêu Lan Hạ cười lạnh một tiếng: "Phải không Mai Khánh Vân, cô dùng thủ đoạn gì để trèo lên giường của anh ta không phải tôi không biết. Nếu không muốn gián tiếp mắng chính mình thì nên thôi đi."
Tiếng nước bên trong ngừng lại, Diêu Lan Hạ đành phải kết thúc cuộc trò chuyện.
"Diêu Lan Hạ, cho dù cô có lặp lại thủ đoạn cũ thì cũng vô dụng thôi, anh Hào sẽ không bỏ rơi tôi và cục cưng!"
"Vậy thì tôi chúc phúc cho cô vậy, làm tình nhân cũng không tệ, phải lễ phép với tôi, có lẽ sau này Lưu Nguyên Hào sẽ giành lại quyền nuôi con, mẹ nuôi tôi sẽ đối xử tốt với nó. Còn nữa, Mai Khánh Vân, buổi tối làm phiền cuộc sống vợ chồng của người khác thực sự không hay lắm đâu, tắm rửa đi ngủ đi."
Diêu Lan Hạ nói xong liền cúp điện thoại.
Cậu Hào quấn khăn tắm bước ra ngoài, mái tóc còn hơi ướt, chiếc khăn tắm màu trắng bao lấy đôi chân dài gợi cảm, theo động tác di chuyển nhẹ nhàng đung đưa, như thể nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thật là... quá mê hoặc.
“Vừa nảy Mai Khánh Vân gọi tới.” Diêu Lan Hạ tiếp tục đọc sách, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến cô vậy.
Cậu Hào cũng không phản ứng: “Đã nói gì.”
Diêu Lan Hạ nói thẳng: "Không có gì, thể hiện nỗi nhớ nhung với anh."
Cậu Hào nhíu mày: "Diêu Lan Hạ, rốt cuộc cô có phải là phụ nữ không?"
Hoặc là nói, có phải là người phụ nữ của anh không?
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu khỏi quyển sách, mỗi lần nhìn thấy vóc dáng của anh, đầu của Diêu Lan Hạ đều bị trì độn, vì vậy cô nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác: "Chẳng lẽ tối nay cậu Hào muốn ngủ với đàn ông?"
Cậu Hào thực sự muốn bóp chết cô!
“Diêu Lan Hạ, cô đang tìm chết đó có biết không?” Anh tức giận, có lòng tốt nhắc nhở cô.
Mười giờ đêm, Diêu Lan Hạ nghiến răng đặt sách sang một bên: "Tôi biết tôi đang làm gì, cậu Hào, cảm ơn anh đã mua một cái giường lớn như vậy, dù có chia đôi cũng rất rộng rãi."
Cô đỡ cánh tay bị thương rồi chui vào trong chăn, nằm xuống một bên giường giống như một thanh gỗ.
Chiếc giường đôi siêu lớn Kingsize mà cô chỉ chiếm mấy chục cm, dáng người mảnh mai giống như treo bên mép giường, để lại một mảng giường rộng lớn, tất cả đều để dành cho Lưu Nguyên Hào.
Cậu Hào cởi khăn tắm ra, dưới ánh đèn rực rỡ, cơ thể người đàn ông có thể so sánh với tượng David!
Quả thật rất hấp dẫn và mê người!
Dưới ánh đèn chùm pha lê xa xỉ, cơ thể hấp dẫn người đàn ông khiến người khác không thể rời mắt.
Tỉnh lại đi!
Diêu Lan Hạ, mày không nhìn thấy gì hết!
Cậu Hào cong môi: "Người phụ nữ này, vẻ mặt của cô đã phản bội cô rồi, cô rất thích cơ thể của tôi."
Diêu Lan Hạ luống cuống: "Tôi thích ăn thịt heo!"
Cậu Hào: “…”
Cô chỉ đắp một góc của chiếc chăn, cậu Hào duỗi tay mở chăn bông ra rồi ngồi vào, chân mày anh cau lại, lần đầu tiên trong đời cậu Hào cảm thấy nằm giường đơn là tốt nhất.
Ở giữa như cách một hệ ngân hà, đây là kiểu ngủ chung nào thế?
Cậu Hào không vui nhìn cái người đang nhô lên dưới chiếc chăn bông, anh cất giọng lạnh lùng: "Lại đây."
Trong lòng Diêu Lan Hạ đang giãy dụa, không phải cô sợ thú tính của anh tái phát, mà là vì cánh tay cô đang bị thương, cô muốn hồi phục càng sớm càng tốt, nhưng sức chiến đấu của Lưu Nguyên Hào trên giường khiến người ta kinh sợ, sẽ khiến tay cô bị thương lần nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô không thể thỏa hiệp. Truyện Mạt Thế
“Tôi ngủ ở đây là được rồi, cậu Hào, đã muộn rồi, tắt đèn đi ngủ thôi.” Cô dùng cánh tay không bị thương nắm lấy chăn bông, bởi vì chỉ che nửa thân trên nên lộ ra phần dưới đầu gối, hai chân cô đặt trên đệm, bắp chân trắng nõn, ở giữa bộ chăn ga màu đen lóa mắt càng tăng thêm vẻ trắng mịn nõn nà.
Lưu Nguyên Hào không kiên nhẫn ra lệnh lần nữa: "Lại đây, chuyện này không thương lượng gì hết."
Diêu Lan Hạ mặc kệ anh: "Cậu Hào, bây giờ tôi là người bị thương, không thể giúp gì cho anh đâu, thực ra nếu anh muốn thì tự mình giải quyết đi."
Người đàn bà ngu ngốc! Hóa ra là đang nghĩ đến chuyện này.
Cậu Hào dựa vào đầu giường, ngang ngược nói: "Bây giờ là lúc cô phải thực hiện điều kiện, nếu không muốn để Diêu thị xảy ra chuyện thì cô phải biết mình nên làm thế nào rồi đó."
Chuyện anh muốn cô làm là chuyện này?
Lưu Nguyên Hào, anh không thể đen tối như vậy!
Diêu Lan Hạ nghiến hai hàng răng trắng đều tăm tắp, xích lại chỗ anh: "Không sao đâu... mà!"
Cậu Hào liếc nhìn khoảng cách, không nặng không nhẹ nói: "Cô nói xem?"
Diêu Lan Hạ xích lại một chút nữa: "Được chưa?"
Tính tình của cậu Hào cũng không phải dễ chịu gì, không chịu nổi sự chậm chạp Diêu Lan Hạ, anh lạnh lùng nhìn cánh tay đang bị thương của cô nói: "Tôi thấy là cô lại muốn bị thương nặng hơn rồi."
Diêu Lan Hạ căm tức vén chân đứng dậy, giẫm lên tấm đệm có độ đàn hồi cực tốt lõm thành hai cái hố nhỏ, đôi chân mảnh khảnh đứng trước mặt anh, cô nhìn chằm chằm cậu Hào.
Tư thế đó như đang muốn xắn tay áo đánh người.
Đôi mắt cậu Hào sắc bén nương theo chân cô nhìn lên, vết thương trên đầu gối cũng đã lành, nhưng vẫn còn một số vết sẹo màu nâu mờ mờ.
Người phụ nữ này lại tức giận rồi, anh kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Ai biết được sau khi cậu Hào chuẩn bị tiếp chiêu thì Diêu Lan Hạ lại đột nhiên thu liễm lửa giận trong mắt, trực tiếp đi tới bên cạnh anh, đặt mông ngồi xuống: "Là anh bảo tôi đến đó, anh đừng hối hận."
Cậu Hào nhìn chằm chằm: "Đe doạ tôi? Tốt lắm."
Cũng may cánh tay bị thương của cô không phải ở bên cạnh anh, trong lòng cũng cảm thấy an toàn đôi chút. Cô nằm thẳng, trải mình thành hình chữ đại, nhắm mắt lại không sợ chết nói: "Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, xong sớm để tôi ngủ."
Lần này cậu Hào thực sự tức giận! Anh siết chặt cô vào cánh tay mình, đôi mắt u ám bắn ra tia lửa: "Cô muốn như vậy?"
“Tôi không muốn!” Là anh muốn!
“Không muốn thì nhắm mắt lại!”
Hể? Không phải chứ? Lẽ nào tối nay anh ta không làm?
Cô còn chưa đưa ra kết luận thì anh đã tắt đèn, bóng tối che lại vẻ xa hoa của căn phòng. Trong bóng tối, Diêu Lan Hạ nghe thấy hơi thở của người đàn ông bên cạnh, mùi Mocktail trên người Lưu Nguyên Hào mang theo sự phấn khích mãnh liệt mỗi khi cảm xúc dâng trào, biến thành tiếng thở hổn hển.
Anh không nói, cô cũng không nói, nằm ở bên cạnh, Diêu Lan Hạ cố gắng hết sức để giữ cho hơi thở của mình không bị hỗn loạn, ngón tay nhéo đồ ngủ của mình để bình ổn lại cảm xúc.
Không lâu sau, hơi thở đều đều của người đàn ông bên cạnh truyền đến, hình như anh đã ngủ rồi.
Thật đẹp trai, cô khẽ nghiêng người lại nhìn anh, khóe miệng bất giác cong lên, cô không biết Lưu Nguyên Hào đang tính toán cái gì, nhưng cô thực sự tận hưởng sự yên tĩnh ở thời khắc này, cô thậm chí còn nghĩ, nếu thời gian cứ dừng lại ở đây thì tốt biết mấy.
Chẳng mấy chốc, ngửi được mùi thơm trên người anh, Diêu Lan Hạ liền đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Lưu Nguyên Hào tỉnh lại, anh bị thứ gì đó đánh thức.
Nhấc chân lên, anh cảm giác người phụ nữ này đang đè gần hết cơ thể lên chân anh. Cô gác một chân lên người anh, một chân theo động tác khoa trương duỗi sang bên kia giường, tay nắm chặt bộ đồ ngủ của anh, đầu chui vào eo anh ngủ như chết.
Giữa đôi lông mày của cậu Hào tạo thành hình chữ xuyên!
Người phụ nữ ngốc nghếch này, đây là tư thế ngủ gì thế! Diêu Lan Hạ, bác sĩ Diêu, một người phụ nữ thường ngày luôn lạnh lùng và đầy tự tin, ở trên giường thành bộ dạng này sao?
Cậu Hào bỏ chân cô khỏi cơ thể mình, lại kéo cô lại để đầu của cô nằm lại trên gối, chỉnh lại cánh tay đang bị thương của cô. Cuối cùng, người phụ nữ này đã khôi phục lại tư thế ngủ vừa nảy.
Nhưng chưa đầy nửa tiếng, cô lại bò lên người anh như một con bạch tuộc!
Cậu Hào xem đồng hồ, ba giờ sáng rồi, người phụ nữ này muốn giày vò anh đến chết sao!
Anh dứt khoác nằm nghiêng người lại, đôi chân thon dài kẹp chặt chân cô không cho cô có cơ hội lật lung tung, bàn tay to ôm chặt lấy eo cô, tránh cánh tay đang bị thương của cô ra, ôm chặt lấy Diêu Lan Hạ.
Sau khi cậu Hào làm xong hết mọi thứ, mới đột nhiên ý thức được Diêu Lan Hạ đã nằm trong ngực anh rồi, mái tóc dài mềm mượt quấn lấy cánh tay anh, khuôn mặt ửng hồng dựa sát vào ngực anh, còn có mùi hương hoa dành dành thơm ngát.
Hít lấy hương thơm đó khiến tâm trạng anh rất sảng khoái.
Để giữ cô khỏi lộn xộn mà đêm nay anh bị mất ngủ, có lẽ cậu Hào chưa từng chú ý, đêm nay là đêm bị anh bị hành hạ nhất trong ba năm qua, nhưng lại là đêm thoải mái nhất.
"Người phụ nữ này, tôi nên làm gì với cô đây? Cô có thể nói cho tôi biết không?" Anh vòng tay qua eo cô, nhắm mắt lại thì thầm.
Người phụ nữ nằm trong lòng đang lẩm bẩm cái gì đó, đầu cô tìm thấy một chỗ thoải mái hơn, lại yên tĩnh trở lại.
Cậu Hào bật cười, đây là nụ cười thoải mái nhất trong ba năm qua.