Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 8: Chương 8: Bạn gái cũ




Trong khi chờ đồng hồ đến, Trần Ninh kiểm tra trang sản phẩm, chiếc đồng hồ này được trang bị bộ chuyển động cơ tự động Cal. R27Q có 467 bộ phận và 39 viên đá quý, vỏ được làm bằng vàng hồng 18K, có các chức năng như lịch vạn niên, tuần trăng và bộ đếm phút, nó có mặt sau trong suốt, nắp lưng có thể hoán đổi và kính sapphire, đường kính của đồng hồ là 42 mm, có khả năng chống nước đến 30 mét, có thể nói là rất mạnh mẽ và là một trong những chiếc đồng hồ hàng đầu.

Sau nửa phút, một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt xuất hiện trên bàn ăn, đây là chiếc hộp Patek Philippe.

Trần Ninh mở hộp ra, vừa chạm vào chiếc đồng hồ, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, trước đây chỉ được sờ những chiếc đồng hồ thông thường, bây giờ chạm vào chiếc đồng hồ này, cảm giác như là sản phẩm của hai thế giới vậy. Trần Ninh lập tức yêu thích nó.

Đeo nó lên cổ tay quả thực đã làm tăng thêm khí chất cho bản thân, chả trách người giàu thường đeo một chiếc đồng hồ tốt.

Sau khi ăn xong, Trần Ninh về căn nhà cho thuê, nhìn căn nhà chật chội mà có chút không hài lòng, anh cần một căn biệt thự xứng tầm với thân phận, thế là liền tra giá căn biệt thự Giang Cảnh trên điện thoại di động.

Biệt thự Giang Cảnh trong App vẫn chưa giảm quá nhiều, thân giá hiện tại của Trần Ninh vẫn chưa thể mua nổi, chỉ có thể thở dài, tiết kiệm thêm vài ngày nữa, cố gắng tuần sau có thể sống trong căn nhà giá trị 120 tỷ này.

Thời gian rất nhanh đã đến tối, Trần Ninh lái chiếc Lamborghini của mình đến KTV để dự buổi hẹn, khi nhìn thấy gói hàng của điện thoại di động và máy tính bảng ở băng ghế sau, liền đựng chúng vào một cái túi lớn rồi cùng mang vào trong.

Vào đến phòng bao KTV thì thấy nhiều bạn học quen thuộc đã đến rồi, bọn họ đã khui vài chai bia đá vừa uống vừa khoe khoang.

“Trần Ninh đến rồi, vào ngồi đi!” Có người chào hỏi.

Trần Ninh ngồi xuống, một người bạn học thấy quần áo của Trần Ninh rất không tầm thường, bèn ngạc nhiên hỏi: "Trần Ninh, được quá nha, mặc cả Armani luôn rồi, phát tài ở đâu vậy?”

“Bây giờ vẫn đang thất nghiệp.” Trần Ninh nói.

"Khiêm tốn làm gì vậy cha, cũng đâu có mượn tiền cậu đâu!"

Cái người này vẫn thường nói đùa, nhưng một giọng nói bất hòa rất nhanh đã vang lên bên cạnh: "Một bộ Armani chính hãng thì giá cũng 8-90 triệu rồi, của cậu là hàng bán ngoài chợ chứ gì? Chất liệu cũng không tệ, 3 trăm hay là 5 trăm?”

Người nói là Chu Sinh Tài, từ thời đi học chung thì đã nói chuyện rất quái gở rồi, trong ngành học thì mối quan hệ bạn bè cũng chả ra làm sao.

“Cậu nói nhầm rồi, bộ này mua mấy ngàn bạc thôi.” Trần Ninh thành khẩn nói, nhưng không ai tin cả, đều cho rằng anh đang nói đùa.

Vương Hùng là một nhân viên bán hàng, đã từng nhìn thấy nhiều ông chủ lớn, cũng biết nhìn hàng nên lập tức đính chính với Chu Sinh Tài: "Lão Chu, bộ trên người Trần Ninh là chính hãng đó, tổng lại chắc cũng phải 300 triệu.”

"300 triệu? Đậu xanh, Trần Ninh phát tài rồi!" Các bạn học lần lượt cảm thán, một năm cũng không có mấy người kiếm được nhiều như vậy.

“Cũng được.” Trần Ninh khiêm tốn nói, kiếm tiền đều là vật ngoài thân, có gì để khoe khoang đâu.

“Sau này có kinh doanh gì làm ăn phát đạt, chiếu cố bạn học cũ chút đi.” Vài người bạn học cuộc sống không được như ý, liền đi tới ôm đùi.

“Được.” Trần Ninh đã bắt đầu xem xét vấn đề kinh doanh của chính mình rồi, khi đến thời điểm sẽ cần nhân lực, mấy người bạn học mà mình đã biết rõ căn cơ này, có thể cân nhắc được.

Bạn học ở thành phố này hầu như đều có mặt, bóng hồng xinh đẹp cuối cùng đã mở cửa, thu hút sự chú ý của rất nhiều đàn ông, cô ta chính là Trương Nghi, bạn gái cũ của Trần Ninh.

Trương Nghi hình như càng xinh đẹp và gợi cảm hơn rồi, trang điểm đậm, mặc váy quây ngắn màu đen, tay cầm chiếc túi Hermes đình đám thịnh hành cách đây 2 năm, trông có vẻ sống cũng không được như ý lắm.

“Ai yo, Trương Nghi đến rồi.” Các bạn học nam chào hỏi, khách sáo bảo cô ta ngồi xuống.

Trương Nghi liếc qua Trần Ninh một cái, ánh mắt đột nhiên dừng lại, bởi vì một thân Trần Ninh toàn thương hiệu nổi tiếng, khác với ấn tượng về người bạn trai cũ nghèo mạc của cô ta, nhưng đèn trong phòng hơi tối, Trương Nghi nghĩ rằng Trần Ninh chỉ đang mặc đồ nhái cao cấp thôi, không quan tâm nhiều, liền đi ngồi với các bạn nữ khác.

Mọi người nhìn một Trương Nghi hào nhoáng, không giống như lúc ở trường, một bạn học nhiều chuyện hỏi: "Trương Nghi, dạo này đi làm ở đâu rồi, còn dùng cả Hermes nữa chứ.”

“Cũng không có gì, tôi tự mình mở một cửa hàng.” Trương Nghi bình tĩnh nhưng có chút chua xót, gần đây do dịch bệnh nên cửa hàng cô ta trên danh nghĩa thì còn, nhưng bên trong đã tiêu hoang rồi, Trương Nghi cũng đang nghiến răng cầm cự, duy trì tất cả bằng các khoản vay.

Tuy nhiên bạn học vẫn lộ vẻ mặt đố kỵ, đa số bạn học ở đây đều là người thuộc tầng lớp lao động, đối với loại ông chủ bà chủ tự mình kinh doanh này, trong lòng cũng có chút cảm khái.

"Trương Nghi, uống chút gì không? Cậu tuỳ ý chọn." Vài nam sinh nói, đây là một sự ưu đãi đối với hoa khôi của lớp.

“Tại sao mọi người đều uống bia vậy, hiếm khi tụ tập với nhau một lần, ít nhất cũng nên uống rượu vang đỏ chứ.” Trương Nghi nói.

Sau đó cô ta gọi người phục vụ, kêu họ mang loại rượu vang đỏ ngon nhất đến đây, người phục vụ hỏi cô ta muốn uống bao nhiêu chai, Trương Nghi nhìn số người ở đây, nói đem 10 chai trước.

Trương Nghi trước đây đã quen tiêu xài hoang phí với người bạn trai phú nhị đại giàu có rồi, ở bên ngoài còn có thói quen tiêu tiền phung phí, bình thường xài tiền cũng chả cân nhắc.

Lúc này, trong lòng các bạn học nam đều “thịch” một tiếng, bởi vì hôm nay đang dự định hùn tiền ăn uống, chi phí chia đều, mười chai rượu đỏ này chí ít cũng phải 3-4 triệu một chai, bỗng chốc có thêm 3-40 triệu, mỗi người cũng phải chi thêm 6-7 triệu, đối với bọn họ mà nói là một gánh nặng không hề nhỏ.

"Không thích uống rượu vang đỏ, chúng ta vẫn cứ uống bia đi, Trương Nghi có thể tự gọi một chai cho mình được rồi." Với tư cách là người tổ chức, Vương Hùng khéo léo nói lên tiếng lòng của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.