Đầu bếp Cổ mỉm cười, ông thường xuyên gặp những vị khách ngoài nghề như này nên kiên nhẫn giải thích cho anh ta: “Trong bếp còn khoảng hơn hai lạng ốc tay quỷ, ốc cổ ngỗng, tôm hùm xanh cũng chỉ có một con nhỏ, cậu có biết ba loại này bao nhiêu tiền không?”
“Đáng bao nhiêu tiền chứ? Hàu với tôm hùm khoảng hơn triệu một cân, ốc này chắc cũng chỉ trăm nghìn chứ mấy, tôi cũng đâu ít ăn mấy loại này.” Chàng trai tóc húi cua tự cho là đúng.
Ông Cổ nói: “Nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng thực tế lại chênh lệch rất nhiều. ốc tay quỷ 18 triệu một cân, tôm hùm xanh 6 triệu một cân, ốc cổ ngỗng gần 30 triệu một cân, còn có khoảng 500 gam trứng cá muối Olmas, tuỳ từng loại, ít nhất cũng 150 triệu. Cộng hết tất cả vào cũng gần 180 triệu, cậu chắc chắn muốn gọi chứ?”
Chàng trai tóc húi cua trợn mắt há mồm, đập bàn mấy cái mới nói: “Ông già, ông lừa tôi đúng không, tôi thấy ông định ăn tiền của tôi thì có. Làm gì có hải sản nào cả chục triệu một cân chứ, chúng được làm bằng vàng à?”
Ông Cổ lắc đầu bất lực. Hải sản hàng đầu mà lại gặp phải khách hàng không hiểu biết thì cũng như không, không phải khách hàng cao cấp, cho họ ăn cũng như bò nhai hoa mẫu đơn. Ông Cổ cho phục vụ mang thực đơn đến, gọi mấy món hải sản bình thường cho chàng trai kia, vài triệu cũng đủ ăn rồi.
“Mẹ nó chứ, ông đây không mắc lừa đâu.”
Chàng trai tóc húi cua cho rằng mình thông minh, khôn ngoan nhìn thấu được trò lừa bịp, cầm thực đơn lên gọi mấy món hải sản bình thường.
Lúc này bên ngoài có một nhóm người mặc vest, đi giày da bước vào, nhìn dáng vẻ ủng hộ rầm rộ của họ chắc đều là doanh nhân.
Một trong số đó là ông chủ Hứa – cấp trên của chàng trai tóc húi cua, ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi. Thấy ông chủ đến, chàng trai đặt thực đơn xuống, vội vàng bước đến chào hỏi.
“Gọi xong rượu với đồ ăn chưa?” Ông chủ Hứa hỏi.
“Chưa ạ, tôi đang gọi.” Anh ta chột dạ trả lời.
Ông chủ Hứa lập tức nổi giận: “Tôi bảo cậu đến đặt đồ trước mà cậu cũng không làm xong, cậu làm ăn kiểu gì đấy?”
Chàng trai vội đổ lỗi cho người khác: “Không phải đâu sếp, là do ông chủ nhà hàng này muốn lừa tiền tôi, hải sản gì mà bán những mấy chục triệu một cân, trứng cá muối Obama gì đấy còn 150 triệu, tôi cãi nhau với họ nên mới chậm trễ.”
“Trứng cá muối Obama cái gì? Những 150 triệu chẳng lẽ là trứng cá muối Olmas?” Ông chủ Hứa giật mình, đoán thử.
“Đúng đúng, đúng là món này, tên nước ngoài khó đọc quá, tôi không nhớ.” Chàng trai ngượng ngùng gãi sau đầu, dáng vẻ không được thông minh cho lắm.
“Tôi từng đến nhà hàng này rồi, không ngờ hôm nay còn có trứng cá muối Olmas, cậu ra tiếp khách giúp tôi, tôi đi xem thử!”
Ông chủ Hứa rất hứng thú, ông ta cũng là người từng trải, biết trứng cá muối Olmas đắt nhường nào, nhưng món này quá hiếm, ông ta cũng mới chỉ nghe nói chứ chưa thấy bao giờ. Bây giờ nhà hàng này có, vậy thì mời khách quý là hợp lý quá rồi.
Ông chủ Hứa thấy đầu bếp Cổ đang nói chuyện với Trần Ninh bèn đi tới chào hỏi, ông ta cũng là khách quen của nhà hàng nên cũng biết vị đầu bếp này. Ủng hộ chính chủ vào ngay * TRUмtгцуe n. M E *
“Đầu bếp Cổ, nghe nói ông có trứng cá muối Olmas, mau làm cho tôi một món nhé.”
Đầu bếp Cố mỉm cười, cuối cùng cũng có một vị khách hiểu biết, vì thế ông nói: “Đúng là tôi có nửa cân trứng cá muối Olmas, còn có ốc tay quỷ, ốc cổ ngỗng, tôm hùm xanh v.v nữa.”
“Được đó, nhà hàng các ông cũng phát triển rồi, còn có nhiều loại hải sản thế này nữa!”
Ông chủ Hứa vô cùng ngạc nhiên, định xuống bếp xem chất lượng hải sản, dù sao ông ta cũng biết những loại hải sản này có giá cao ngất trời, nhưng không thể qua loa được.
“Ngại quá, những nguyên liệu này không phải của nhà hàng chúng tôi, là do cậu Trần mang tới, tôi với cậu ấy đang thảo luận cách nấu đây.” Đầu bếp Cổ chỉ vào Trần Ninh.
Sau đó ông Cổ kể lại một lượt chuyện vừa rồi, ông chủ Hứa tức giận vì cấp dưới không hiểu biết, đồng thời cũng nhìn Trần Ninh bằng cặp mắt khác. Trong mắt ông ta, kiếm được nhiều loại hải sản cao cấp thế này chắc chắn là cậu chủ làm trong ngành thuỷ sản, vì thế bèn tới bắt tay với Trần Ninh.
“Chào cậu, tôi là ông chủ Hứa Chí Cường của Thương mại Nhất Phàm.”
“Trần Ninh.”
Hai người bắt tay rồi giới thiệu bản thân, coi như đã làm quen.
Hứa Chí Cường lập tức đi vào bếp xem những nguyên liệu hải sản tươi sống kia, ông ta hết sức vui mừng, hầu hết đều là đồ tươi sống, vì thế ông ta quyết định sẽ dùng chúng để chiêu đãi khách.
Khi trở lại, Hứa Chí Cường thương lượng với Trần Ninh: “Không biết cậu Trần có thể bán những loại hải sản này không? Tôi thật sự muốn mua chúng, giá cả thương lượng.”
Thấy thái độ của đối phương rất chân thành nên Trần Ninh đồng ý, dù sao anh có thể mua từ ứng dụng này bất cứ lúc nào, những con hải sản này chưa ăn, bán cho ông ta cũng không sao.
“Vậy tôi sẽ giảm giá cho ông, tất cả 240 triệu.”
“Được, tôi mua, tôi chuyển tiền ngay!”
Hứa Chí Cường thầm nghĩ mình lời rồi, giá rẻ không nói, hơn nữa đều là những loại hải sản cao cấp có tiền cũng không mua được, bỏ ra số tiền này rất đáng.
Vì vậy Hứa Chí Cường chuyển 240 triệu vào tài khoản ngân hàng của Trần Ninh, lấy hết số hải sản còn lại.
Cứ thế, Trần Ninh bỏ ra hơn chục nghìn để mua hải sản, anh ăn gần hết, phần còn lại còn bán được với giá 240 triệu, chỉ có thể nói là trợ giá chục nghìn tỷ quá tuyệt.
“Vậy tôi đi đây.” Trần Ninh xong việc chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã, cậu để lại thông tin liên lạc đi, sau này có hải sản tươi sống, tôi vẫn muốn mua.” Hứa Chí Cường chủ động xin thông tin liên lạc của Trần Ninh.