Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 28: Chương 28: Hummer quân dụng




Xuôi khí, Huỳnh Minh Đạt mới dịu lại, trầm giọng nói: “Anh Trần, anh quá giỏi rồi, sau này tôi đi theo anh lăn lộn!”

“Không thành vấn đề, tôi gọi cậu đến không phải là để cùng nhau hợp tác hay sao, sau này sẽ có chỗ cậu dụng võ, cậu đi bỏ đồ xuống đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, chúc mừng một chút.” Trần Ninh nói.

“Được!”

Huỳnh Minh Đạt vô cùng vui vẻ đi vào trong, bỗng nhiên ở chỗ rẽ đụng phải nữ trợ lý sexy Từ Châu.

Mắt của Huỳnh Minh Đạt lập tức trợn lên, anh ta đâu từng gặp người đẹp như này, nhan sắc của Từ Châu khiến đầu óc của anh ta đơ tạm thời.

“Người, người đẹp...” Huỳnh Minh Đạt nói lắp ba lắp bắp.

“Tôi giới thiệu một chút, vị này là Từ Châu, người này là anh em của tôi, Huỳnh Minh Đạt.” Trần Ninh giải thích hai người.

“Xin chào.” Từ Châu ngọt ngào chào hỏi, sau đó vô thức đứng ở bên cạnh Trần Ninh, dáng vẻ có chút thân mật.

Huỳnh Minh Đạt kinh ngạc nhìn Trần Ninh và Từ Châu, lập tức hiểu cái gì đó, bỗng nhiên cúi người một góc 90 độ với Từ Châu, lớn tiếng gọi: “Chào chị dâu!”

Lần này Trần Ninh và Từ Châu đều sững người, ngây ra mới hiểu, hình như xem bọn họ thành một đôi rồi.

“Không, không phải, tôi là trợ lý của ông chủ Trần, không phải là bạn gái.”

Từ Châu hoảng hốt giải thích, hôm nay bị hiểu lầm thành bạn trai bạn gái đã là lần thứ hai rồi, cô vẫn có hơi đỏ mặt, có điều cô ta sau đó lẩm bẩm một câu trong lòng: “Tôi không có phúc khí tốt như vậy.”

“Thì ra là trợ lý Từ.”

Huỳnh Minh Đạt lộ vẻ ám muội “tôi hiểu rồi”, nhướn nhướn mắt với Trần Ninh, ý đó là: “Nhóc con anh được đấy, có một nữ trợ lý xinh đẹp quyến rũ như này, hôm nào có việc để thư ký làm, không có việc thì làm thư ký nhỉ?”

Trần Ninh liếc nhìn anh ta, không để ý anh ta, Trần Ninh biết trong lòng Trần Minh Đạt chắc chắn đang nghĩ những điều không đúng đắn.

Rất nhanh, Huỳnh Minh Đạt để máy tính ở phòng 201, như thế mọi người sẽ ở gần nhau hơn, tiện đi sang chỗ của nhau, sau đó ba người bọn họ chuẩn bị đi ăn bữa ăn thịnh soạn.

Bây giờ gặp phải một vấn đề khó, bởi vì Lamborghini chỉ có hai chỗ ngồi, bây giờ bọn họ có ba người, lái xe không quá thích hợp, tuy nhiên bắt taxi lại không tiện, Trần Ninh đang suy nghĩ, chắc lại vào app mua một chiếc rồi.

Trần Ninh tìm kiếm trong app, loại xe thích hợp nhiều người ngồi, có một chiếc đã lọt vào mắt.

Chiếc Hummer việt dã (bản quân dụng chống bom chống đạn), giá 17 tỷ 550 triệu, sau khi trợ giá thì còn 15 nghìn.

Chiếc việt dã bốn chỗ này, nhìn qua ảnh thì Trần Ninh đã thích rồi, vẻ ngoài hầm hố, xung quanh đều được gia cố bằng tấm thép, lốp đặc, mã lực siêu mạnh, nóc xe thậm chí có thể lắp súng máy hạng nặng, đây mới là sự lãng mạn của đàn ông.

Điều quan trọng nhất chính là giá cả, với giá tiền của một ly trà sữa thì có thể lái được chiếc Hummer, còn cần gì xe đạp chứ!

“Chính là chiếc này.”

Trần Ninh ấn mua, để app đưa hàng đến bãi đỗ xe.

“Đang xuất hàng, thời gian còn lại 50 giây.”

“Mua chiếc Hummer quân dụng giới hạn, thưởng 1 hồng bao tích điểm.”

Trong app liên tiếp gửi đến thông báo.

Trần Ninh không ngờ còn có thu hoạch bất ngờ, vội vàng mở hồng bao, kết quả vẫn là một điểm, xem ra điểm tích luỹ có được khi mua đồ ít đến đáng thương, có thể từ từ tích lũy.

Tiếp theo, ba người cùng nhau đến chỗ đỗ xe của tiểu khu, trong vòng tròn căng dây trắng, chiếc Lamborghini màu lam và chiếc Hummer màu rằn ri đỗ cùng nhau.

“Đù, hai chiếc này ngầu quá!”

Huỳnh Minh Đạt rảo bước chạy tới, không ngừng vuốt ve chiếc xe, dáng vẻ yêu thích đó, suýt nữa là thờ lưỡi ra liếm.

“Chiếc này quá ngầu, tôi nếu như có thể lên ngồi thử, chết cũng đáng!” Huỳnh Minh Đạt rất ao ước.

“Hai chiếc này đều là của tôi, cậu không cần chết cũng có thể ngồi.” Trần Ninh nói rồi thì ấn chìa khóa xe, mở cửa chiếc xe Hummer.

“Anh Trần, anh thật là tuyệt, cái gì cũng có, tôi ngưỡng mộ chết đi được!”

Cái tên trạch nam Huỳnh Minh Đạt này lập tức nhảy lên hàng ghế sau, ở chỗ ngồi ngó tới ngó lui, cảm nhận sự chấn động mà chiếc Hummer mang tới cho anh ta.

Từ Châu ngồi ở ghế lái phụ lại có hơi tò mò, không biết ông chủ Trần Ninh lại mua chiếc xe mới từ khi nào, có điều nghĩ đến tài lực có thể mua cả tòa nhà của anh, mua một chiếc Hummer là quá đơn giản, cho nên cũng không có truy hỏi.

Có xe rồi, vấn đề nan giải mấu chốt bây giờ là đi đâu ăn cơm, Trần Ninh sợ hai người đều nói một câu “tùy”, vậy thì thật sự không biết đi ăn cái gì rồi.

Vấn đề ăn cơm, Trần Ninh vui lòng hỏi ý kiến của hai người còn lại.

“Cũng đừng đi quá xa, vừa rồi khi tôi bắt taxi tới, nhìn thấy có nhà hàng tây, tôi chưa từng ăn đồ tây chính thống, đến đó làm một bữa thì như nào?” Huỳnh Minh Đạt đưa ra đề nghị.

“Từ Châu, cô cảm thấy sao?” Trần Ninh đang hỏi ý kiến của cô gái.

“Tôi đều được.” Từ Châu nói.

“Vậy được, chúng ta đi ăn đồ tây.”

Trần Ninh lái xe, chở người anh em tốt và cô trợ lý xinh đẹp ra khỏi tiểu khu.

“Nhà hàng tây ở đằng trước.” Huỳnh Minh Đạt chỉ đường.

Nhà hàng này là nhà hàng Pháp, cách tiểu khu cũng chỉ 1km, thật sự không tính là xa, hơn nữa nhìn nơi này cũng đủ lớn, trang trí bắt mắt, thích hợp để bọn họ dùng bữa.

Trần Ninh đỗ xe xong, ba người bước xuống, đi vào trong nhà hàng.

Đến cửa, lại bị một người đàn ông trông cửa ngoại quốc tóc vàng mắt xanh chặn lại.

“Xin lỗi anh, quần áo của anh không phù hợp, không được vào trong!” Người đàn ông trông cửa này khoảng hơn 20 tuổi, dùng giọng sứt sẹo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.