“Người anh em này, bây giờ Hạ Tĩnh không muốn gặp anh, anh nên tránh đi thì hơn.” Trần Ninh vẫn khá lịch sự, dù sao cũng là bất hoà trong chuyện tình cảm, anh làm ông chủ cũng không tiện tham gia quá nhiều.
“Hừ, chính là anh đã quyến rũ Hạ Tĩnh, không ngờ anh lại dám cướp vợ chưa cưới của tôi, anh không xong với tôi đâu!”
Ai ngờ thanh niên kia chợt chĩa mũi nhọn vào Trần Ninh, lạnh lùng nhìn hắn.
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, Hạ Tĩnh chỉ là nhân viên của nhà hàng tôi thôi, không phải như anh nghĩ đâu.” Trần Ninh cố gắng giải thích.
Người thanh niên tức giận nói: “Không cần lừa tôi, tôi đã hỏi rõ ở trung tâm thể hình rồi, Hạ Tĩnh đi theo anh rồi biến mất, không ngờ anh lại giấu cô ấy đi!”
Anh ta liên tục khiêu khích khiến Trần Ninh phải nổi nóng: “Này, anh đừng nói linh tinh nhé.”
“Hừ, Âu Dương Hải, đừng ở đây khiến người khác ghê tởm nữa, mau cút đi, ông chủ chúng tôi đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, còn biết đánh nhau, nếu đính hôn thì tôi cũng đính hôn với anh ấy, không đến lượt anh!” Hạ Tĩnh giận dữ bổ sung thêm một đao.
Trần Ninh sững sờ, sao lại kéo cả anh vào vậy?
Mặt Âu Dương Hải đỏ bừng, anh ta chợt mắng Trần Ninh: “Không phải anh chỉ là ông chủ nhà hàng thôi sao? Về tiền bạc, tôi giàu hơn anh rất nhiều!”
Hạ Tĩnh khinh thường: “Đó là tiền của anh à, còn chẳng phải là tiền của ba anh? Anh chỉ có mấy con xe ghẻ thôi.”
Nói xong, Hạ Tĩnh nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Nhà tên này kinh doanh ô tô, lúc trước anh ta cứ bám riết lấy tôi, anh nhất định phải đuổi anh ta đi giúp tôi, tôi có thể giảm bớt tiền lương để báo đáp.”
Trần Ninh cười: “Không cần giảm lương, tuy tôi không giàu nhưng cũng không ép lợi nhuận của nhân viên. Cô không đồng ý thì không ai có thể bắt cô đi.”
“Ông chủ thật tốt, yêu anh lắm!” Hạ Tĩnh cười ngọt ngào, nghịch ngợm bắn tim với Trần Ninh.
Âu Dương Hải thấy thế thì càng ghen tỵ, anh ta lớn tiếng nói: “Con xe nào của anh cũng trên 6 tỷ, hôm nay anh còn đi Bentley tới. Hạ Tĩnh, chỉ cần em đồng ý lời cầu hôn của anh, chắc chắn anh sẽ tặng em một chiếc xe thể thao không dưới 12 tỷ!”
Cứ tưởng Hạ Tĩnh sẽ bất ngờ, dù sao không phải người nhà giàu nào cũng có thể đưa sính lễ mười mấy tỷ. Nhưng Hạ Tĩnh lại khinh bỉ bảo: “Ai thèm xe thể thao! Ngày nào tôi cũng đi xe xịn của ông chủ, hôm nay tôi còn đi Lamborghini tới, con xe Bentley mười mấy tỷ của anh có là gì!”
Âu Dương Hải suýt hộc máu, không ngờ mình lái xe Bentley tới vốn định ra vẻ, nào ngờ không thành còn bị mang ra làm trò cười.
“Hạ Tĩnh, em đừng bị đạn bọc đường của anh ta mê hoặc, anh ta chỉ thèm muốn thân thể em thôi!” Âu Dương Hải kích động nói.
Ai ngờ Hạ Tĩnh lại ngẩng đầu cao ngạo nói: “Thân thể tôi, tôi muốn cho ai thì cho, nhưng có một điều sẽ không cho anh!”
“A!”
Âu Dương Hải tức tối cào loạn kiểu tóc thời trang, anh ta cáu kỉnh bèn gào lớn với Trần Ninh: “Cướp phụ nữ của tao, tao phải quyết đấu với mày!”
Trần Ninh bật cười, lẽ nào phải đứng cùng nhau rồi rút súng bắn như cao bồi miền Tây?
“Đương nhiên không phải, tao, tao muốn so tiền với mày!”
Âu Dương Hải suy nghĩ một lúc rồi quyết định thể hiện độ giàu có của thế hệ con ông cháu cha.
“Lại so tiền à? Quá nhàm chán.” Trần Ninh không muốn chơi cùng anh ta.
Lần trước so tiền với Mục Đại Vị vì ông ta là nhân vật lớn, mà Trần Ninh dựa vào thẻ Rich để lấy yếu thắng mạnh, đây thật sự là một kỳ tích.
Nhưng Âu Dương Hải chỉ là một tên con nhà giàu chưa từng chịu cản trở, cấp bậc thấp hơn mấy lần, nếu Trần Ninh so đo với anh ta thì thật sự giống như người lớn bắt nạt trẻ con.
Nhưng nghe nói so tiền bạc, Hạ Tĩnh chủ động khoe khoang giúp Trần Ninh: “Ông chủ Trần của tôi có nguyên một tòa nhà ở khu chung cư hoa viên Phỉ Thuý gần 600 tỷ, còn có nhà hàng Tây này cũng hơn 30 tỷ, anh so sánh thế nào? Anh có nhiều tài sản thế không? Ba anh chưa cho anh tiếp quản, cùng lắm anh cũng chỉ có mấy chiếc xe và mấy căn nhà, tổng trị giá mấy chục tỷ là cùng.”
Lần này đã nói đúng điểm yếu của Âu Dương Hải, anh ta là con ông cháu cha, bình thường tiêu tiền nhiều nhưng vẫn chưa tiếp quản sản nghiệp của gia đình, trong tay có hơn 30 tỷ là lại ăn chơi đàn đúm, xe ở nhà có thể đi thoải mái, nhưng quyền sở hữu không phải của anh ta, vậy nên nếu thật sự so sánh thì Trần Ninh thắng quá rõ.
Không ngờ lại tự bê đá đập chân mình, Âu Dương Hải tức giận thở hổn hển, đột nhiên nghĩ ra thế mạnh lớn nhất của mình đó là kinh doanh xe hơi của gia tộc, anh ta đã đi rất nhiều xe sang, anh ta sẽ dùng xe để đè bẹp tên khó ưa Trần Ninh này.
“Tôi muốn so xe sang với anh!” Âu Dương Hải hạ chiến thư với Trần Ninh: “Nếu sợ thì cút đi, đừng cản trở tao nói chuyện với vợ chưa cưới!”
“Thật ngây thơ, nếu thiếu tình yêu thì về nhà mà tìm mẹ, chỗ này của tôi không phải nhà trẻ, không có trách nhiệm phải chơi cùng anh.”
Câu này của Trần Ninh khiến Âu Dương Hải nội thương, tức đến mức gan cũng đau, cắn răng nghiến lợi bảo: “Là đàn ông thì so với tao đi!”
Lần này không cần Trần Ninh lên tiếng, Hạ Tĩnh đã nói: “Anh so thế nào? Bên ngoài cửa hàng có một chiếc Lamborghini, ông chủ chúng tôi đi Hummer quân sự, còn anh chỉ có một chiếc Bently, giá cả hay số lượng thì anh đều thua.”
“Không, nhà tôi còn rất nhiều xe, hai người chờ đó, tôi sẽ về lái xe tới đây!”
Nói xong Âu Dương Hải chạy ra khỏi nhà hàng, chắc là để lái xe tới.