Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 51: Chương 51: Nhiệm vụ mở rộng




"Nhiệm vụ mở rộng – quần áo nữ ế hàng, mau giúp đỡ: Bây giờ đang có một bộ nội y nữ cao cấp, mời người sử dụng bán giúp, đồng thời cần người mua chụp một bộ ảnh review, nếu như có thể bán được trong vòng bảy ngày sẽ được thưởng hai mươi điểm tích lũy."

Bộ đồ của Victoria's Secret có giá hai trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ và cần được bán với giá gốc.

Hai mắt Trần Ninh sáng lên, anh đang lo lắng không biết làm sao để có điểm tích lũy, bây giờ lại có nhiệm vụ, anh lập tức kiểm tra hình ảnh quảng cáo của bộ đồ lót đó trong đường link, vừa nhìn thấy liền suýt nữa bị bộ đồ lót này làm chói mù mắt.

Đây là một bộ đồ lót được làm từ hàng trăm viên kim cương đen, hồng ngọc, mã não, vàng và các kim loại và đá đắt tiền khác. Bản thân bộ đồ này chủ yếu là màu đen, quyến rũ mê người, vừa nhìn đã có thể liên tưởng không ngớt, hiệu quả khi mặc trên người người đẹp đến bùng nổ, chỉ nhìn ảnh quảng cáo thôi đã làm cho người ta có cảm giác không dứt ra được rồi.

Bộ nội y này tuy sang trọng nhưng lại có hai khuyết điểm, một là có quá nhiều đá quý khiến cho bộ nội y này rất đẹp đẽ, sau khi mặc vào nhất định sẽ có phong thái của nữ vương vậy, không phải người phụ nữ mạnh mẽ thì không thể mặc được.

Thứ hai là giá quá đắt, hai trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ, tương đương khoảng năm tỷ hai trăm năm mươi nghìn, chỉ một bộ đồ lót thôi mà đã nhiều tiền như vậy, Từ Châu và Hạ Tĩnh xung quanh anh cũng không thể mua nổi.

Nhiệm vụ mở rộng này cũng có chút kỳ lạ, từ trước đến nay, trợ cấp ba chục nghìn tỷ đều là tự móc tiền túi ra để người tiêu dùng như Trần Ninh được lợi. Bây giờ lại còn bảo anh giúp bán đồ, có chút kỳ lạ, lẽ nào là vì thử đổi một kiểu khác sao?

Trần Ninh không biết, nhưng anh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Để hoàn thành nhiệm vụ, người mua là điểm mấu chốt, trong lòng Trần Ninh đã chọn được người rồi, đó chính là người đẹp số một của thành phố này, Châu Mỹ Mỹ - người thừa kế của quốc tế Châu Thị, cô ấy vừa có khí chất vừa có tiền, là lựa chọn số một để hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày hôm sau, Trần Ninh bôn ba vì nhiệm vụ mở rộng của trợ cấp ba chục nghìn tỷ, anh gọi điện thoại cho Châu Mỹ Mỹ, nói là có chuyện quan trọng cần bàn.

Châu Mỹ Mỹ nói rằng cô ấy có một cuộc họp vào buổi sáng và có thể gặp tại tòa nhà quốc tế Châu Thị vào mười giờ sáng.

Trần Ninh khởi hành từ khu nhà vào khoảng chín giờ, nhưng không đến đó ngay lập tức mà đến nhà hàng Pháp để xem tình hình. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của bậc thầy món kho xinh đẹp Hạ Tĩnh, người làm ông chủ như anh phải đi thị sát một chút.

Đến cửa, ông chú ngoại quốc Bruno vẫn đang bán đồ ăn cho người qua đường dưới tấm biển mới của "nhà hàng món kho kiểu Pháp".

Bruno hét lên bằng một giọng phiên dịch kỳ lạ: "Anh chị em, cô dì chú bác mau qua xem món kho tươi ngon này đi, ôi trời ơi, hương vị đến từ nước Pháp xa xôi, đó là hương vị Thượng đế ban tặng."

Trần Ninh rất buồn cười, không ngờ anh chàng này lại gắng sức như vậy, hò hét hình như khá thành công, rất nhiều người qua đường đều xúm lại cười, chỉ cần có mức độ quan tâm thì không sợ không có khách tới.

Bây giờ có một nồi kho đang đặt ở cửa của nhà hàng, hương thơm tỏa ra bốn phía, rất nhiều người đều tiện đường mua một miếng ăn thử, bán rất tốt.

Sau khi Trần Ninh đến, Bruno vội vàng cười tủm tỉm chào hỏi lịch sự, anh ta vội vàng lau khóe miệng dính đầy dầu mỡ, có lẽ là đã ăn vụng rồi.

“Vị món kho này thế nào?” Trần Ninh hỏi.

"Quá tuyệt vời, đúng là kiệt tác của Thượng đế!"

Bruno đánh giá vô cùng cao: "Kỹ năng nấu nướng của đầu bếp xinh đẹp đó quá tuyệt vời, cô ấy có thể dễ dàng nấu một nồi thịt kho tuyệt vời như vậy."

“Vậy là tốt rồi, mời chào khách cho tốt nhé.” Trần Ninh nói xong xoay người vào nhà hàng.

Anh phát hiện ra rằng nhân viên đều đang chuyển bàn ghế, bàn ghế kiểu Tây ban đầu nay đã bị dỡ bỏ một nửa và thay vào đó là bàn ghế kiểu nước V, lấy đường đi ở giữa làm ranh giới, phân chia rõ ràng.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Trần Ninh đang hỏi những nhân viên của nhà hàng đó.

Hạ Tĩnh đột nhiên từ đi ra từ sau quầy nói: "Là tôi bảo họ đổi đó, tôi nói là nhà hàng kiểu Tây không có tương lai gì đâu, người nước ngoài quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy món đó thôi, làm gì nhiều món như đồ ăn nước V chúng ta chứ, muốn làm lớn thì làm món ăn nước V."

Bây giờ cô đang mặc bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình nóng bỏng ở trong bộ quần áo, nhìn thấy hàng cúc áo căng ra, Trần Ninh nghĩ bộ đồng phục đầu bếp này chắc chắn là mua nhỏ hơn rồi, anh lo lắng cúc áo sẽ đứt chỉ bất cứ lúc nào.

Nếu Hạ Tĩnh đã có chủ kiến như vậy, Trần Ninh cảm thấy hay là giao nhà hàng Pháp này cho cô quản lý luôn đi, để cô có ý thức làm chủ.

“Được, sau này trong nhà hàng cô là người quyết định.” Trần Ninh nói.

"Cảm ơn Trần Ninh, anh làm ông chủ thật tốt!"

Hạ Tĩnh cười rất vui vẻ, khi vui vẻ, còn dùng ngón tay tặng Trần Ninh một hình trái tim.

Trần Ninh dở khóc dở cười, người phụ nữ này thật đúng là thẳng thắn, anh còn có chuyện nên tạm biệt Hạ Tĩnh.

“Buổi tối nhớ tới đây nếm thử món tôi mới học nhé, tôi đang học của ông nội tôi này!” Hạ Tĩnh đuổi theo ra, vẫy khăn trắng trên tay hét lên.

Trần Ninh thấy cảnh tượng này thật kỳ quái, giống như tú bà ngày xưa nhiệt tình chào khách, mời lần sau lại tới chơi vậy.

Trần Ninh lái xe đến tòa nhà quốc tế Châu Thị, lần này khi anh vừa đến, nữ nhân viên lễ tân lúc trước đã nhận ra anh, trực tiếp bảo anh lên lầu, Trần Ninh đã nhận được sự cho phép của Châu Mỹ Mỹ, có thể gặp cô ấy mà không cần hẹn trước.

Sau khi Trần Ninh lên lầu, nhìn thấy phòng làm việc của Châu Mỹ Mỹ thì gõ cửa một cái.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Châu Mỹ Mỹ từ bên trong truyền ra.

Trần Ninh đẩy cửa đi vào, thấy Châu Mỹ Mỹ đang làm việc trên máy tính xách tay, cô ấy đang gõ chữ rất nhanh, sau đó nhấp chuột, đợi một phút sau, cô ấy mới hoàn thành công việc của mình và gấp máy tính lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.