Trở Lại 1977 (Đồng Nhân Harry Potter)

Chương 31: Chương 31: Chúa Tể Hắc Ám




Trần Thị Kim là một thiên tài!

Nếu cách đây vài ngày mà Severus nói vậy thì anh nghĩ rằng mình bị điên. Thế mà câu nói đấy lại vừa bật ra trong đầu anh, làm chính Severus thấy ngạc nhiên. Thực ra chữ “thiên tài” chỉ là trong giây phút quá khích nhất thời buột miệng tâng bốc lên vậy, chứ ý của anh là “hóa ra trông nó không ngu như vẻ bề ngoài”.

Mặc dù một nửa trong số những gì Kim nói Severus không hiểu, có lẽ vì anh chưa bao giờ được học cái môn khoa học Muggle được gọi là vật lí. Nhưng càng nghĩ về cái giả thuyết mà Kim đưa ra về trường hợp của anh, Severus càng thấy đó là một ý tưởng vô cùng lạ lùng và độc đáo, nhưng lại khá hợp lí.

Cái giả thuyết trước kia của anh là hồn của mình lơ mơ thế nào lại dò dẫm sang thế giới song song này, đúng chóc vào lúc Severus-song-song ngỏm củ tỏi trong cái tai nạn bên bờ sông. Thế là a lê hấp, linh hồn già nua của anh chớp lấy cơ hội ngàn năm nhập luôn vào cái cơ thể trẻ trung kia. Nghe cực kì ngớ ngẩn và đồng bóng, nhưng thiệt tình Severus không nghĩ ra nổi cái nào khác.

Nhưng nếu thế thì chẳng lẽ Bellatrix và Narcissa cũng chết như anh sao? Quả là một sự trùng hợp to lớn.

Giờ thì anh lại có thêm giả thuyết của Kim. Phải nói đó là một ý tưởng độc nhất vô nhị, nhất là khi nó dùng một học thuyết khoa học của Muggle để giải thích một hiện tượng cực kì hiếm có của giới phù thủy. Hẳn Severus đã nhanh chóng gạt ý tưởng này đi ngay và cho rằng đó cũng chỉ là một trong những thứ ngớ ngẩn mà một đứa con gái như Kim có thể nghĩ ra, nếu như nó không phù hợp với mọi việc một cách diệu kì: từ việc không có hai phiên bản Severus Snape, đến tại sao anh (và Bellatrix, Narcissa) lại có thể thay đổi các sự kiện trong quá khứ.

Bởi vì nó không thực sự là quá khứ.

Dù còn những điều khó tưởng tượng trong đó nhưng không hiểu sao, càng nghĩ, trong hai giả thuyết, Severus cảm thấy cái mà Kim đưa ra đáng tin hơn: vì lí do gì đó, anh (và Bellatrix, Narcissa) đã nhớ được một cuộc đời khả dĩ khác - một cuộc đời từng có diễn biến giống với cuộc đời mình đang sống nhất.

Sau vụ lộn xộn ở làng Hogsmeade, Severus nhận ra rằng lịch sử đã bị thay đổi một cách nào đó. Nhưng anh không thể giải thích được việc đó, vì thế tuy quyết định làm theo ý mình nhưng anh không thực sự tin tưởng vào việc mình có thể thay đổi.

Nhưng mọi sự đã trở nên xán lạn sau cuộc nói chuyện với Kim. Hơn lúc nào hết, Severus thực sự tin rằng mình có thể cứu Lily, diệt Vol...demort (dạo này anh đã bắt đầu gọi cái tên này trong đầu) hay gi gỉ gì gì thứ gì mà anh muốn. Sự vui sướng làm anh choáng váng.

Sự vui sướng này cũng không hoàn toàn được lâu, bởi vì ngay sau đó, suy nghĩ logic lại đưa anh trở lại thực tại. Anh biết, nhiều khi vì cố sửa chữa những sai lầm này mà người ta lại mắc sai lầm khác còn khủng khiếp hơn. Giờ đây, có một khả năng rất cao là Voldemort đang (hoặc sắp sửa) săn lùng Lily vì thông tin mà Bellatrix đưa cho.

Điều an ủi duy nhất của Severus là Voldemort sẽ không tìm đến Lily được khi cô vẫn còn ở trong trường Hogwarts.

Những cảm xúc đan xen lẫn lộn chảy khắp cơ thể anh khi anh tắt các ngọn nến trong Phòng Cần Thiết và bắt đầu đi vào giấc ngủ.

***

Trước đó ít lâu.

Ở một nơi xa trường Hogwarts.

Trong một căn phòng tối mờ mờ, chỉ được thắp sáng bằng mấy ngọn nến trên tường nhà bằng đá hoa cương.

Một người đàn ông ngồi trong một chiếc ghế bành đặt trên một chiếc bục, oai phong, thư thái như một vị vua ngồi trên ngai vàng.

Người đàn ông này chừng năm chục tuổi, khuôn mặt có lẽ đã từng rất đẹp trai, nhưng giờ đây các đường nét trên gương mặt như thể xoắn vặn lại bởi sự hiểm ác, đôi mắt đen lóe lên ánh đỏ làm cho ông ta trông gần như không phải là người nữa.

Cách ông ta chừng chục mét, bên dưới bục, là một người đàn bà đang quỳ. Cô ta còn trẻ, chừng hai mươi mấy tuổi, tóc đen xoăn dài rủ xuống hai bên vai. Cô ta nhìn lên người đàn ông với sự háo hức và sùng kính hiếm có.

- Bella, ta thật hài lòng vì đã có ngươi. Ngươi đúng là tôi tớ trung thành và hữu dụng nhất của ta, kể cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.

- Thưa chúa tể, thần luôn coi việc phục vụ ngài là một vinh dự lớn lao. Nhưng thưa chúa tể, tại sao ngài lại chưa làm gì đối với James Potter, Lily Evans và nhà Longbottom?

- Không nhất thiết phải vội việc đó. Ngươi cũng đã nói đằng nào trong tương lai ta cũng chiến thắng. Cái thằng nhãi trong lời tiên tri Harry Potter đó đã bị ta giết chết, đúng không?

- Vâng, thưa ngài. Trước khi thần từ giã cõi đời, chúng ta đang chiếm đánh trường Hogwarts. Dumbledore đã chết. Harry Potter đã chết. Chẳng còn ai có thể là địch thủ của ngài được nữa ạ. Phe ta nhất định sẽ chiến thắng.

- Phải. Ta rất hài lòng. Thế nên cũng đâu có cần phải làm việc gì, ta chỉ việc để mọi việc xảy ra như vốn thế, rồi chúng ta sẽ chiến thắng.

Một vẻ đau đớn vô cùng thoáng hiện lên trên gương mặt Bellatrix Lestrange. Cô ta nói một cách tha thiết.

- Nhưng thưa ngài, ngài sẽ mất thân xác trong mười ba năm – sống trong tình trạng chết dở sống dở. Còn bao nhiêu anh chị em Tử Thần Thực Tử thì bị giết chết, bị Giám Ngục Azkaban hôn, hoặc sống vật vờ trong ngục Azkaban trong từng ấy năm. Tại sao chúng ta không ngăn tất cả những điều đó lại, đẩy chiến thắng của chúng ta lên sớm hơn? Chúng ta hoàn toàn có thể làm được điều đó.

Chúa tể Hắc ám mỉm cười một cách hài lòng.

- Phải, phải, Bella. – Ông ta tiến sát lại gần Bellatrix, đưa ngón tay trỏ rờ lên mặt cô ta, thì thầm. – Ngươi rất hiểu ý ta. Ta muốn giao vợ chồng nhà Longbottom cho ngươi và Rodulphus. Ngươi nói kiếp trước các ngươi đã hành hạ chúng đến mất trí, đúng không? Hãy làm cho chúng mất trí trước khi có đứa bé Longbottom nào được sinh ra.

Khuôn mặt Bellatrix Lestrange sáng bừng lên rạng rỡ. Đôi mắt cô ta mở to đầy phấn khích.

- Chúng thần rất hân hạnh, thưa chúa tể.

- Còn hai đứa kia vẫn còn ở trong trường Hogwarts. Có thể ta muốn chơi đùa với chúng một chút, biết đâu. – Ngài nở một nụ cười thích thú khi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Bellatrix. - Ồ, ta đã có kế hoạch cho chúng hết cả.

- Cách tốt nhất là giết cả, thưa ngài.

Chúa tể Hắc ám khẽ gật đầu với một nụ cười tự mãn trên môi.

- Ta muốn báo cho ngươi biết ta đã trừng phạt hết những kẻ hèn nhát và lươn lẹo mà ngươi đã cho ta biết, dù thật tiếc là chúng không biết chúng bị trừng trị vì tội gì. Ta cũng vừa tuyển được hai Tử Thần Thực Tử trung thành mới, cũng theo thông tin của ngươi. Còn cậu em Rabastan của ngươi, hãy chỉ dẫn cho cậu ta đi đúng hướng, ta sẽ thu nhận thật sớm và trọng dụng cậu ta. Còn Barty - tôi tớ trung thành đã giúp ta phục hồi thân xác – ta đang mong chờ đến ngày thu nhận hắn dưới trướng của mình. Giờ hắn đang ở trường Hogwarts?

- Vâng, thưa ngài. Đang học năm thứ năm. Hắn sẽ gia nhập Tử Thần Thực Tử vào năm học thứ bảy khi mà sự bất mãn với cha hắn trở nên quá mức chịu đựng. Một trong số ít kẻ xuất sắc, thưa ngài.

- Tốt. Ta sẽ đợi cho đến khi hắn sẵn sàng, không việc gì phải vội.

Chúa tể Hắc ám khoan thai bước đi trong phòng, khuôn mặt ngài lộ một vẻ hài lòng rõ rệt.

- Vậy thưa ngài, Igor Kapkarov đã chết? – Bellatrix rụt rè hỏi.

- Ồ không, Bella. Không cần phải tỏ ra thất vọng như thế. Tất nhiên là ta sẽ giết hắn. Không kẻ nào dám rời bỏ hàng ngũ của ta mà lại sống được. Nhưng hiện giờ hắn vẫn đang còn tác dụng…

Chúa tể Hắc ám cười nụ, và khuôn mặt Bellatrix lại sáng lên một chút khi nghe lời giải thích của ngài. Nhưng vẻ mặt cô ta lại tối lại khi Chúa tể Hắc ám bất chợt dừng bước và hỏi.

- Ngươi chưa kể cho ta nghe một điều. Ta giết Dumbledore như thế nào?

Đôi mắt của ngài ánh lên một tia sáng vui thích ác độc, trong khi Bellatrix trở nên bối rối lạ thường.

- Ồ, không phải ta sao? Vậy nói cho ta xem, ai đã giết Dumbledore cho ta? Ta sẽ trọng thưởng kẻ đó. Có phải đó là ngươi?

Bellatrix khẽ lắc đầu, giọng nói của cô ta trở nên khô cứng.

- Không… thưa ngài.

- Vậy thì ai?

- Thưa ngài… kẻ đó…

- Tại sao, Bella? Tại sao ta lại có cảm giác ngươi không muốn cho ta biết tên kẻ đó?

- Thưa ngài, đó là một kẻ không đáng tin. Hắn đã chạy theo Dumbledore sau khi ngài sụp đổ, hắn cũng không trở lại ngay khi ngài hồi phục. Hắn không mảy may giết Harry Potter mặc dù hắn dạy ngay trong trường Hogwarts. Hắn chỉ là một thằng lai, luôn luôn tỏ ra mềm yếu, chưa bao giờ thẳng tay như các Tử Thần Thực Tử khác. Hắn…

- Hắn là giáo sư trong trường Hogwarts sao? Thật thú vị làm sao. Ta muốn biết tên hắn.

- Thưa ngài, hắn không…

- Bella!

- Se… Severus Snape. Tên hắn là Severus Snape, thưa ngài. – Tiếng nói của Bellatrix nghe chỉ như một tiếng rên.

- Severus Snape. Ta chưa nghe thấy cái tên này. Vậy là hắn chưa gia nhập đội ngũ của ta.

- Chưa, thưa ngài. Hiện giờ hắn vẫn đang học trong trường Hogwarts.

- Ta muốn biết thêm về hắn. – Chúa tể Hắc ám cúi xuống, một tay nâng cằm Bellatrix lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta. – Để xem những suy nghĩ của ngươi về hắn có đúng không.

Bellatrix biết phải làm gì để chúa tể của mình hài lòng. Cô ta mở rộng tâm trí, tập trung vào những kí ức quan trọng có liên quan đến Snape. Chúa tể Hắc ám không muốn mất thời gian để xem những thứ không có giá trị.

Một lúc lâu sau, Chúa tể Hắc ám đứng thẳng dậy. Sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật một lúc lâu làm cho ngài trông có mệt mỏi đi đôi chút, nhưng dáng đi vẫn hết sức khoan thai, và đặc biệt ngài có vẻ rất hài lòng. Ngài nói.

- Theo như những gì ta thấy, Bella ạ, Severus Snape là một tôi tớ trung thành, thông minh và hết sức có ích của ta. Thậm chí có lẽ còn hơn cả ngươi nữa. Hắn đã báo cho ta về lời tiên tri, và đã giết chết Dumbledore cho ta. Điều đó chứng tỏ rằng hắn trung thành với ta nhiều cũng y như ngươi vậy. Hắn làm điệp viên hai mang ư? Qua mặt được lão cáo già Dumbledore – một kẻ nổi tiếng về Chiết Tâm Trí Thuật. Ta thấy thích hắn.

Mặt Bellatrix trông trắng bệch như một xác chết, một sự thất vọng dâng đầy trong mắt.

- Gọi Lucius cho ta, ta muốn gặp hắn. – Chúa tể Hắc ám ra lệnh.

- Vâ…ng, thưa chúa tể.

Bellatrix trả lời bằng giọng run run. Hắn thực sự không đáng tin, ngài lại sai lầm một lần nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.