Trong sở y tế duy nhất của trấn buổi tối có một người trực, là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác như cả mấy tháng chưa được giặt, đang vừa vê bóc vỏ đậu phộng vừa nhấp rượu, bên cạnh là chiếc đài đang phát. Thấy Lục Trung Quân thì nhếch miệng ra hiệu cho anh ngồi, tay bẩn thỉu cầm một cái cặp nhiệt kế bóng nhẫy rửa qua vòi nước rồi đưa tới bảo anh há miệng ra.
– Bác sĩ, cháu tưởng phải khử trùng bằng rượu ạ? – An Na không kìm nổi chen vào.
– Không phải chỉ nhét mỗi vào hậu môn trẻ con thôi à, rửa bằng nước là sạch rồi.
Ông bác sĩ có vẻ không vui.
Mà Lục Trung Quân đã cầm nhiệt kế chuẩn bị cho vào miệng rồi.
– Anh kẹp dưới nách đi, còn chuẩn hơn là cho vào miệng đấy, còn sạch sẽ nữa. – An Na khẽ nhắc nhở.
Lục Trung Quân bật cười, nghe theo cởi cúc áo.
Ông bác sĩ liếc An Na.
An Na giả vờ không nhìn thấy, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Một lát sau, kết quả đã có, 39 độ 5. Ông bác sĩ lấy túi thuốc giảm sốt để cho Lục Trung Quân uống, nói sáng ngày kia không giảm thì tới khám nữa.
– Đội trưởng Lục, bạn gái của cậu à, quản lý cậu nghiêm nhỉ.
An Na ra tới cửa rồi bất thình lình nghe câu kia của ông bác sĩ nói với Lục Trung Quân, mặc tức thì đen lại.
– Làm gì có. Mà chú uống rượu ít thôi.
Giọng của Lục Trung Quân nghe rất khoái trí, tự rót ly nước uống thuốc, sau đó cầm số thuốc còn lại đi ra ngoài.
An Na rầu rĩ, không ngờ hai người đó lại thân quen nhau như thế. Nếu biết vậy thì có để mặc cho ông bác sĩ nhét chiếc nhiệt kế chỉ dùng ở hậu môn trẻ em vào miệng Lục Trung Quân cho rồi, dù sao một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cô quan tâm làm cái gì.
– Sao thế hả?
Đi được hai bước, Lục Trung Quân cảm giác được sự bứt rứt của cô thì đi sát gần hỏi nhỏ.
An Na quyết định không đếm xỉa đến ông bác sĩ chỉ thích hợp làm công tác tình báo ngầm kia, lắc đầu:
– Về nhanh thôi.
39 độ 5 là sốt cao. An Na nhớ năm trước mình sốt lên 39 độ, cả người yếu ớt lờ đờ suốt, hết một tuần bệnh mới khỏi, cũng không biết Lục Trung Quân cấu tạo kiều gì mà cứ để ốm hai ngày liền như thế, hôm nay còn để bụng rỗng ra ngoài cả một đêm lạnh nữa chứ.
….
Khu ký túc xá gần căn tin Cục Lâm vụ gồm 5 tầng, mỗi tầng mười mấy phòng. Lần trước lúc An Na tới, từ xa đã thấy chăn và quần áo phơi lộn xộn đầy khắp ở hành lang, người người ra vào. Hiện tại thì chỉ có lẻ tẻ mấy cửa sổ có ánh đèn phát ra, còn lại thì tối om, cả dãy tòa nhà vô cùng vắng vẻ yên tĩnh.
Lục Trung Quân sống ở tầng hai, toàn bộ tầng hai tối om, ngay cả đèn cầu thang cũng không sáng. Lục Trung Quan nói mấy hôm trước bị nổ bóng, chưa kịp thay.
An Na đi theo anh lên tầng hai, tới cửa phòng của anh.
Cửa phòng của anh cũng không khóa, giật cái là cửa mở.
Thật ra lúc bắt đầu lên tầng 2, An Na đã hơi hối hận rồi, cô không biết tại sao đầu óc mình kiểu gì mà lại đồng ý theo Lục Trung Quân đến ký túc xá của anh nữa.
Tia Chớp đứng ngay sau cánh cửa, mắt tròn xoe nhìn An Na và Lục Trung Quân.
An Na đứng ở cửa nhìn vào trong phòng.
Căn phòng khá nhỏ, một cái giường sắt đặt ở trong góc, bên cạnh là một cái tủ quần áo đơn, một cái lò, thêm một bộ đồ dùng rửa mặt, đó là toàn bộ rồi.
Đúng rồi, còn không có rèm cửa sổ, cửa sổ trống hoác mở ra, nhưng trong phòng lại hết sức sạch sẽ, chăn màn được gấp gọn gàng trên giường, rất vuông vắn, An Na suýt nữa thì tưởng mình vào nhầm phòng quân đội.
Ban nãy cô đã chuẩn bị bước vào một căn phòng ổ chó độc thân, không ngờ bên trong lại sạch sẽ gọn gàng như thế, ngay dao cạo râu, xà phòng thơm, cốc và bàn chải đánh răng đặt cửa kệ rửa mặt cũng rất gọn gàng. So sánh ra, phòng ngủ của mình còn luộm thuộm hơn nhiều. Cô nhìn Lục Trung Quân, đột nhiên nghĩ hình như bố mình cũng có yêu cầu cao với bản thân như thế, khả năng là từ thói quen nghề nghiệp rồi.
– Cứ ngồi đi.
Lục Trung Quân bảo một câu, dịch chiếc lò dầu từ ngoài hành lang vào, đốt lên.
Lúc đốt lò lên, An Na tiện tay mở nắp nồi lên, thấy bên trong có hơn hai mươi cái bánh bao, đoán là anh đã mua trước khi căn tin đóng cửa. Cô sờ vào, nó cứng như đá. Còn có cả mỳ gói để bên cạnh. Đó là toàn bộ rồi, không có dầu muối. Số mỳ này, Lục Trung Quân nói đó là của bạn phòng bên hôm qua đi, sợ để trong phòng bị chuột ăn, nên để lại hết cho anh, vừa hay có thể nấu mỳ ăn.
– Vậy nấu như nào?
– Đun nước lên. – Lục Trung Quân cười, – Em muốn ăn bao nhiêu thì tôi nấu, không để lãng phí đâu.
An Na liếc nhìn Lục Trung Quân.
Không may là mỳ ăn liền này không có túi gia vị, đành phải chấp nhận thôi, chờ nước sôi thì bỏ mỳ vào.
An Na hưởng được vẻ đẹp của mẹ, cũng thừa hưởng được tài nấu ăn của mẹ, cái khác không nói, nhưng nấu mỳ thì rất có lòng tin. Không ngờ mỳ kiểu này lại như đối nghịch với cô, đầu tiên cô thấy có vẻ ít nước, bèn đổ thêm nước vào, chờ khi nước sôi lên, bê nồi đặt lên bàn, mở vung rồi ra, mỳ đã trắng ởn nở tung rồi, lấy đũa gắp một cái là đứt.
Lục Trung Quân vẫn xem cô nấu mỳ, chẳng nói gì, lúc vung nồi được mở ra thì bả vai rung lên, cười thành tiếng.
– Anh cười gì?
An Na vốn muốn thể hiện tài nấu nướng của mình, dù không có gia vị thì vẫn nấu được một nồi mỳ bình thường, không ngờ nó lại tệ đến thế, vượt cả tính toán của mình. Cô đang rầu rĩ, thấy Lục Trung Quân lại còn cười thì thẹn quá hóa giận.
– Chê chứ gì, thế thì tôi mang đi đổ.
– Đừng đừng. – Lục Trung Quân vội mặt mày nghiêm nghị ngăn lại, – Tôi thích ăn mỳ nở. – Nói xong cầm bát con tới.
– Em đói không, tôi múc cho em.
– Không, tôi không đói.
Tối nay An Na cũng chưa ăn gì, lúc ở trên xe có ăn chút bánh quy mang theo, giờ cũng hơi đói, nhưng khi nhìn thấy nồi mỳ mình nấu thì không còn khẩu vị nữa.
– Vậy tôi không khách sáo nhé.
Lục Trung Quân múc một ít cho vào bát đưa cho Tia Chớp đang ngồi cạnh:
– Nếm thử đi, ngon lắm.
Tia Chớp ngửi một cái, rồi lạnh lùng nằm xuống.
– Thức ăn đến miệng còn chê à? – Lục Trung Quân gõ đầu nó, tự lấy mỳ cho mình, cắm cúi ăn.
An Na nhìn nhìn, thấy anh ăn rất ngon lành thì không kìm nổi nuốt nước miếng.
– Ngon lắm à?- Cô hỏi.
– Ngon lắm. – Lục Trung Quân nghiêm trang, – Em cũng ăn đi, rất ngon, không ăn thì phí lắm.
An Na cuối cùng cầm đũa lên, gắp một đũa ăn.
Đàn ông quả nhiên là chuyên lừa gạt.
Cô đặt đũa xuống.
– Sao không ăn? – Lục Trung Quân dừng lại, ngẩng lên nhìn An Na.
– Khó ăn lắm. – An Na nói.
– Vậy thì ăn một miếng thì nhìn tôi một cái là được. Có câu, “tú sắc khả xan” mà.
Lúc anh nói, mặt mày như không, nói xong còn bật cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng trẻo.
An Na mắt trợn tròn. Đẹp trai quá, nhưng quá tự sướng đi.
– Anh đúng là không biết xấu hổ.
– Sai rồi, tôi sửa lại, là tôi ăn một miếng nhìn em một cái mới đúng.
An Na từ nhỏ đến lớn nghe rất nhiều lời khen với mình, bao gồm cả những người theo đuổi mình, nên từ lâu đã miễn nhiễm với các loại lời khen rồi, nhưng không biết tại sao, lúc này nghe anh khen mình đẹp, trong lòng lại vô cùng hưởng thụ.
– Lưu manh. – Cô ôm mặt, bất giác buông ra câu này vào lúc này, – Sở trường của các anh là hàng tháng đi chấn chỉnh bắt giữ đám lưu manh, sao lại không bắt anh nhỉ. Tôi thấy anh đúng là một tai họa đấy, nhưng bình thường toàn giả làm người tốt.
Lục Trung Quân bật cười to, Tia Chớp đang ngủ gà gật nghe tiếng cười thì bật dậy, ngẩng lên nhìn, tai dựng lên.
An Na không để ý tới anh, đến bên mép giường ngồi xuống, tầm mắt rơi vào bức ảnh đặt trên tủ đầu giường, nhìn một lúc lâu.
Lục Trung Quân đã ăn xong, đang thu dọn, nói:
– No rồi.
An Na bừng tỉnh, ồ một tiếng, đứng lên, chỉ tấm ảnh hỏi:
– Lục Trung Quân, toàn bộ đều là bạn học của anh à?
Lục Trung Quân ừ một tiếng.
– Đều là cộng sự của nhau. Người bên trái là đội phó của tôi, họ Ngụy, đã hy sinh rồi.
An Na nhìn nhìn.
Trong hình người phi công đứng bên trái Lục Trung Quân tay chống nạnh, tay khác khoác lên vai anh, nhìn có vẻ rất thân thiết.
An Na chợt nhớ đêm ở trạm thông tin anh từng nhắc đến “sai lầm” với chú Đinh, trong lòng khẽ dao động.
– …Hôm đó anh và chú Đinh nói tới anh bắn chết người tù binh, lúc ấy là anh ấy hy sinh ạ.
– Ừ.
Lục Trung Quân tựa như không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
– Muộn rồi, tôi đưa em về.
Nói xong cầm mũ bông đội lên đầu cô, chờ cô mặc áo khoác xong thì cầm đồ dẫn cô ra ngoài. Tia Chớp cũng đi theo.
Đột nhiên từ chỗ có ánh sáng đi ra chỗ tối om, ánh mắt không quen, đi tới cầu thang tối thui, An Na lần mò đi xuống, chân vấp phải Tia Chớp đang lấn cấn bên cạnh, người lảo đảo, may được Lục Trung Quân đỡ, cầm lấy tay.
– Tôi đỡ em.
An Na nghe giọng của anh ở ngay bên tai mình, để mặc anh dẫn mình đi xuống.
Lòng bàn tay của anh vô cùng nóng do nhiệt độ cơ thể chưa giảm, nhưng ở trong đêm đông gió rét, lúc bao lấy tay cô, lại để cho cô bất ngờ sinh ra cảm giác vô cùng dễ chịu. Đi xuống hết bậc thang, anh liền buông tay cô ra, đưa cho cô găng tay của mình, đeo vào.
An Na lặng lẽ đi găng tay.
Găng tay của anh rất to, tay cô như bơi trong đó, nhưng rất ấm áp, hoàn toàn không cảm giác được không khí lạnh lẽo bên ngoài nữa.
Đã gần mười một giờ, tuyết đã ngừng tự lúc nào rồi, toàn bộ Hồng Thạch Tỉnh tối như mực, chỉ còn lại mấy ngọn đèn đường sáng lờ mờ.
Bước trên con đường tuyết đọng dầy, Lục Trung Quân đưa An Na đến tận cổng nhà của cô Lý Hồng.
– Vào đi. – Lục Trung Quân nói nhỏ, – Tối nay cám ơn em.
An Na dừng bước, quay đầu lại.
– Anh về nhớ ngủ sớm, nhớ uống nhiều nước, nhớ uống thuốc đúng giờ, không được hút thuốc lá nữa. Nếu mai mà chưa giảm sốt thì phải đi khám đấy. Nhớ chưa.
– Ừ, tôi nghe theo em. – Anh nói.
Trong bóng đêm không thấy được gương mặt anh, nhưng giọng nói của anh vô cùng dịu dàng.
An Na đột nhiên như bắt được ý mờ ám trong đó thì hơi ngượng ngùng, không nói gì nữa, cầm túi trong tay anh, gật đầu một cái rồi gõ cửa gọi cô Lý Hồng.
Trần Xuân Lôi được nghỉ đông nên về nhà, giờ này vẫn đang học, nghe có người gõ cửa, nhận ra giọng An Na thì vội ra mở cửa. Cô Lý Hồng cũng vừa mới đi ngủ, nghe tiếng động thì khoác áo đi ra ngoài, thấy An Na quay về thì hết sức vui mừng, vội gọi cô đi vào, hỏi tình hình chuyến đi.
– Sao về muộn thế cháu. Tối nay sao không ở lại nhà chị cháu đi, mai về cũng được mà. Tuyết rơi lớn như thế, lại muộn nữa, cháu đúng là, gan lớn quá đấy.
Bà vừa cầm túi đồ hộ An Na vừa trách móc.
– Không sao đâu cô ạ, trên xe có người đi cùng nữa…
An Na đáp qua loa, đầu ngoái lại, sau lưng đã không có ai nữa.