Cao Vĩ hình như có quen biết Lục Trung Quân, đi tới gần, phát hiện Lục Trung Quân đứng dưới quầy hàng thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó thì mỉm cười, vội vàng thả đồ trong tay xuống chân bước nhanh hơn, đến gần thì nhiệt tình chìa tay ra:
– Đội trưởng Lục, tôi đang định đến sở các anh, không ngờ lại gặp anh ở đây. Trùng hợp quá.
Biểu cảm nhìn chằm chằm An Na vừa nãy của Lục Trung Quân đã biến mất, lộ ra nụ cười khách sáo, bắt tay anh ta:
– Đồng chí Cao, có chuyện à?
– Ở Bộ bảo tôi đến chỗ các anh để tìm hiểu công tác nhập ngũ năm nay. Có lẽ tôi phải ở lại sở làm việc hai ngày đấy, đang định tìm các anh.
Cao Vĩ làm việc tại Bộ ở huyện, cấp bậc cao hơn Lục Trung Quân, nhưng có vẻ như lại rất nịnh bợ Lục Trung Quân, nụ cười trên mặt luôn thường trực.
Lục Trung Quân cười thành tiếng:
– Trong sở có người mà, anh cứ qua đó thôi. Cần gì phối hợp thì nói với họ là được.
– Có câu nói của anh là tôi yên tâm rồi. Có Đội trưởng Lục ủng hộ, công việc ở cơ sở của tôi chắc chắn thông thuận rồi.
Bên này hai người đàn ông hàn huyên, bên kia Trần Lệ nói chuyện với An Na ra đón mình:
– Mai Mai à, em xem có đúng lúc không, chị đang định đi tìm mẹ thì lại gặp đồng chí Cao cũng xuống cơ sở, thế là thuận đường đi cùng nhau luôn. Đồng chí Cao đi đường vất vả, chị liền mời cậu ta đến nhà trước.
Nói xong nhìn sang Cao Vĩ, nhiệt tình mời anh ta vào nhà, rồi lại nhìn Lục Trung Quân:
– Đội trưởng Lục, anh cũng vào nhà đi ạ, hút thuốc xong đã rồi hẵng đi.
Cao Vĩ móc trong túi áo mình một gói thuốc lá, đưa mời Lục Trung Quân:
– Đội trưởng Lục làm điếu đi.
Lục Trung Quân khoát tay, liếc nhìn An Na phía sau.
– Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi có việc xin đi trước. – Nói xong thì quay người đi luôn.
Cao Vĩ nhìn theo bóng lưng Lục Trung Quân biến mất rồi mới quay lại nhìn An Na, cười nói:
– Đồng chí Lý Mai, hôm nay vừa hay xuống cơ sở, chị của em mời anh đến nhà, anh sẽ không khách sáo đâu. Không làm phiền gì em chứ?
– Không phiền ạ, anh là khách quý nữa.
Trần Lệ giành trả lời, bảo Tiểu Ny đi gọi mẹ mình về, sau đó nhiệt tình mời Cao Vĩ vào nhà.
Cô Lý Hồng mau chóng trở về, nghe Trần Lệ giới thiệu khách là con trai nhà họ Cao, lại nom tướng mạo anh ta dễ nhìn nói năng lịch sự nhã nhặn thì hết sức hài lòng, ép gọi An Na vào nhà ngồi chung cho được, một lát sau thì lấy lý do có việc đi ra ngoài, để lại hai người trò chuyện ở trong nhà.
…..
Cao Vĩ năm nay hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy, gia đình cán bộ tri thức, văn hay viết báo cáo tốt được lãnh đạo rất yêu quý, đi làm được mấy năm thì nhanh chóng được cất nhắc lên vị trí Phó chỉ đạo viên, cho nên luôn cao ngạo. Anh ta dù làm công việc hành chính, nhưng trong nội tâm vẫn ôm ấp những cảm xúc của văn nhân cổ đại, mong mỏi tìm được đối tượng liên quan tới “Lục tấn thị thảo, hồng tụ thiêm hương”, những cô gái bình thường căn bản không lọt vào mắt anh ta. Mấy năm qua anh ta đi xem mắt cũng khá nhiều, nhưng đều không được như ý, tuổi tác cũng dần dần tăng lên.
Năm ngoái Trần Lệ đến tìm mẹ anh ta, nói sẽ giới thiệu cho anh ta em họ mình từ Thượng Hải tới tên là Lý Mai. Cao Vĩ cũng biết tình huống nhà Trần Lệ, trong đầu nghĩ với xuất thân của cái nhà này thì có đối tượng nào mà hợp với mình, nên vốn chẳng có chút hứng thú tìm hiểu nào. Nhưng nghe Trần Lệ khen Lý Mai hết mình thì bắt đầu ôm tâm tính gặp mặt một lần chắc cũng chẳng sao. Nhưng ban đầu hẹn gặp không thành, sau đó thì gần đến cuối năm, ngày đó vô tình gặp Trần Lệ ở trên đường, bị chị ta kéo đi gặp em họ, vừa gặp một cái cả người anh ta như bị định thân, rất có cảm giác như “tìm người giữa trăm vạn người. Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó”, trái tim dao động ngay lập tức. Đáng tiếc đối phương dường như chẳng có chút hứng thú với anh ta.
Cao Vĩ vẫn luôn rất tự tin với điều kiện của mình, bao nhiêu năm qua hiếm khi gặp được một người vừa mắt mình, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hôm nay xuống cơ sở, vừa hay lại gặp Trần Lệ, một người có lòng kết hợp, một người biết thời biết thế, vì vậy mà cùng nhau tới.
….
Trong nhà chỉ còn lại An Na và Cao Vĩ. Cao Vĩ bắt đầu bắt chuyện, đầu tiên hỏi An Na về những sở thích những hứng thú sau giờ làm việc, rồi tự giới thiệu về mình, bất kể vô tình hay cố ý đều nhấn mạnh khả năng tìm việc và lập hộ khẩu của nhà mình.
An Na biết cô Lý Hồng và chị Trần Lệ muốn kết đôi mình với Cao Vĩ, theo phép lịch sự trả lời có lệ mấy câu rồi tìm lý do đi ra ngoài. Cao Vĩ không những không mất hứng, mà ngược lại cảm thấy phái nữ nên dè dặt thận trọng như thế. Tuy chỉ trò chuyện được vài câu ngắn ngủi, nhưng anh ta thấy cô nói năng tự nhiên cử chỉ lịch sự, khiến người ta hết sức yêu thích, tức thì quyết định nhất định phải theo đuổi được người ta. Cô Lý Hồng mời anh ta ở lại ăn điểm tâm, anh ta cũng không khách sáo, ăn xong để lại quà gặp mặt mà trên đường đã mua, sau đó mới xin phép đi.
– Mai Mai, cháu tiễn Tiểu Cao nhé.
Cô Lý Hồng bảo An Na.
An Na thấy Cao Vĩ đứng ở cửa nhìn mình, cũng không tiện không nghe theo, nghĩ nghĩ một chút, cô đi ra ngoài, tiễn anh ta ra đường rồi mới quay vào nhà.
– Chờ chút. – Cao Vĩ gọi.
An Na dừng bước.
– Sau này em gọi anh là Cao Vĩ đi. – Cao Vĩ nói, – Gọi đồng chí khách sáo quá. Sau này anh cũng gọi em là Lý Mai nhé?
– Vâng. – An Na trả lời.
– Tối mai em rảnh không, anh muốn mời em đi xem phim.
– Xin lỗi anh, tối mai em phải dạy kèm học sinh, không đi được ạ.
– Vậy buổi tối cuối tuần được không? Cung văn hóa có dạ vũ đấy. Em đừng hiểu lầm, là dạ vũ khiêu vũ xã giao ấy, rất hay. Em đi không?
– Chắc em không đi được đâu ạ.
Cao Vĩ không giấu được sự thất vọng.
An Na gật đầu với anh ta, quay người chuẩn bị đi vào.
– Lý Mai, em thấy anh là người như nào?
Cao Vĩ đột nhiên hỏi. Thấy An Na nhìn mình thì xoa xoa tay, giải thích:
– Anh xin phép được nói thẳng. Là như này, anh tuổi tác cũng đã lớn chút, các cụ trong nhà cũng đã giục suốt. Hẳn em cũng biết, cô em và chị họ em muốn làm mối em cho anh. Anh cũng không giấu, anh rất thích em. Em thấy anh là người như nào? – Dừng một chút rồi bổ sung, – Lý Mai, em đừng hiểu lầm, anh không phải là loại người tùy tiện nói năng với phụ nữ đâu. Mấy năm qua, chỉ có em là người đầu tiên thôi. Anh thì tuổi lớn hơn em một cút, kinh nghiệm cuộc sống nhiều hơn em. Anh nói thật với em, em điều kiện gì cũng tốt, nhưng cha mẹ đã qua đời, bản thân chưa có công việc chính thức, đây là điểm yếu của em, sau này có đối tượng, khó đảm bảo người ta sẽ chấp nhận em. Nhưng, chỉ cần chúng ta đồng ý đến với nhau, những thứ này hoàn toàn không là vấn đề. Anh không quan tâm gì cả, anh cũng có năng lực giúp em giải quyết công việc….
Cao Vĩ này miễn cưỡng cũng coi như hai lần gặp cô mà lại nói thẳng như thế, thật đúng là quá bất ngờ, nhưng cũng khiến cô thấy nhẹ nhõm. Cô nói:
– Anh Cao Vĩ, xin lỗi anh, cô em và chị họ em đã nói quá lên về em với anh rồi. Điều kiện của anh thật sự rất tốt, nhưng bản thân em cũng chưa có ý tìm đối tượng đâu ạ. Cám ơn ý tốt của anh, hy vọng anh sẽ sớm tìm được người thích hợp. Em tiễn anh đến đây thôi, chào anh ạ.
Nói xong gật đầu chào anh ta rồi đi vào trong nhà.
Cao Vĩ nhìn cô biến mất sau cánh cửa, nói không thất vọng dĩ nhiên là giả rồi. Ngẩng lên thấy cách đó không xa có người nhìn mình tò mò thì tay cầm cặp táp, xoay người đi về hướng đồn công an. Đến đồn công an, tìm Lục Trung Quân, nói chuyện xong, thấy không có ai, muốn tiếp cận, liền cười nói:
– Đội trưởng Lục, nghe Sở trưởng Lưu nói, bố anh…
– Dừng lại. – Lục Trung Quân đứng lên, – Đồng chí Cao, việc của anh xong rồi, tôi đi đây.
– Ấy, ngồi xuống đi đã. – Cao Vĩ vội lấy thuốc lá ra mời, – Nể mặt tôi hút một điếu đi. Là thuốc lá Phượng Hoàng Thượng Hải đấy, loại đặc biệt, rất khó mua.
Lục Trung Quân nhìn anh ta, rút một điếu. Cao Vĩ châm lửa cho anh, hỏi:
– Đội trưởng Lục, anh vẫn ở cơ sở, tình hình rõ hơn tôi. Tôi muốn nhờ anh hỏi thăm một chuyện.
– Chuyện gì? – Lục Trung Quân dựa vào ghế rít một hơi, hỏi.
– Là gia đình mà lúc chiều tôi đến anh cũng ở đó đó. Ngoài quả phụ kia ra thì gia phong như nào? Thành viên trong gia đình có tai tiếng gì không?
– Ý anh là gì? – Lục Trung Quân liếc anh ta.
– Là như này, – Cao Vĩ đứng lên đóng cửa lại, – Con gái nhà họ muốn làm mối em họ Lý Mai đó cho tôi. Buổi chiều tôi có ngồi đó một chút, với Lý Mai đấy, thấy cô ấy cũng khá được. Tôi nghĩ, nếu nhà cô ấy và bản thân cô ấy không có tai tiếng gì, tỷ như gia phong gì gì đó thì tôi sẽ định chuyện này luôn. Bởi vì chuyện này quan trọng, nên muốn nhờ anh tìm hiểu hộ.
Lục Trung Quân nhìn anh ta, ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng đế giày nghiến mạnh, đứng lên, đi ra ngoài.
– Ấy Đội trưởng Lục, anh đi đâu thế?
Cao Vĩ hỏi theo.
Lục Trung Quân đứng lại, hơi ngoái đầu nhìn anh ta, nửa cười nửa không:
– Tôi nói đồng chí Cao này, anh như thế là không hay đâu, vừa mới gặp mặt trò chuyện với người ta xong sau lưng đã hỏi cái này rồi. Anh đã không yên tâm thì còn nói hài lòng đối tượng làm quái gì nữa.
– Ôi Đội trưởng Lục hiểu lầm rồi, – Cao Vĩ đỏ mặt tía tai, – Tôi không nói đùa, tôi muốn chính thức xác định đấy. Liên quan đến cả đời, tôi muốn tìm hiểu cũng là điều thường tình thôi mà.
– Phải, phải rồi. Thế đồng chí Cao này, cô gái anh vừa ý ấy, cô ấy cũng đồng ý rồi à?
Lục Trung Quân nhìn anh ta, thờ ơ hỏi một câu.
– Gần gần thế…
Cao Vĩ đáp qua loa.
Ánh mắt Lục Trung Quân hơi híp lại, quay đi mở cửa đi ra ngoài, điện thoại trong phòng làm việc của sở trưởng ngay bên cạnh réo vang. Chị Vương phòng hộ tịch thấy không ai nghe thì qua đó nhấc ống nghe lên. Nhận xong thì ra ngoài gọi Lục Trung Quân đang bước đi ở hành lang:
– Đội trưởng Lục, bên khu trưởng gọi điện, nói Phó hiệu trưởng Uông ở huyện muốn chúng ta đưa một giáo viên tiểu học tên là Lý Mai đến huyện một chuyến, có việc rất gấp.