An Na mặt nóng bừng:
– Anh bị bệnh à? Anh đi ngay cho tôi.
Lục Trung Quân chậm rãi bước tới
– Anh định làm gì? – An Na đưa tay cản anh lại, – Tôi bảo anh đi ra ngoài cơ mà.
Còn chưa nói xong, Lục Trung Quân đã vào nhà, vén chiếc rèm cửa màu hồng ngăn với bên ngoài lên, đi vào phòng ngủ của cô.
An Na đuổi theo vào.
– Lục Trung Quân, anh muốn làm gì, anh là công an vậy mà lưu manh vậy à. Anh mau cút cho tôi. Nếu không tôi sẽ kêu lên đấy.
An Na mặt đỏ phừng phừng tức giận.
– Bên ngoài lạnh lắm, em mặc ít, không tốt đâu.
Nói thì nói thế, nhưng tầm mắt của anh lại như rơi vào cặp đùi trắng mịn của cô.
An Na có thói quen lúc đi ngủ thì mặc quần áo ngắn rộng rãi, mùa đông cũng thế. Mà thời đại này nhà dân cũng đều có giường đất hoặc tường ấm để sưởi ấm vào mùa đông, căn phòng An Na thuê cũng giống vậy, bên ngoài dù lạnh nhưng ngoài phòng có lò, trong phòng có đạo cộng thêm lò sưởi bên ngoài và tường sưởi bên trong, với lại tới nơi này một thời gian rồi cô cũng đã học được cách đốt lò sưởi, căn nhà lại nhỏ, bên trong ấm áp, cho nên ngủ cũng không mặc nhiều quần áo, vừa nãy lười mặc quần bông vào, nghĩ chỉ ra ngoài một chốc rồi vào ngay, nên chỉ khoác áo khoác, mới lộ đùi ra ngoài. Làn da của cô trắng nõn mịn màng, cặp chân lại thon dài thẳng tắp, nhìn hết sức bắt mắt.
An Na theo tầm mắt của anh nhìn xuống thì thầm chửi thề một câu, vội vàng cầm chiếc quần đặt ngay bên chụp vào, xong rồi mới xoay người lại, lạnh lùng nói:
– Anh mau cút ra ngoài đi, nếu không tôi kêu to lên đấy.
Lục Trung Quân đứng giữa phòng, hai tay đút túi quần, thần sắc nhìn có vẻ nghiêm túc.
– Anh tự giới thiệu, anh tên Lục Trung Quân năm nay 25 tuổi, người Bắc Kinh, mẹ mất khi anh còn nhỏ, anh sống với bố, anh còn có một em gái nữa, lần trước em đã gặp rồi đó. Trước đây anh chưa cặp với ai, vẫn là xử nam…Tự mình giải quyết cũng không tính đúng không…
– Đồ điên, tôi cóc quan tâm.
An Na mặt nóng lên, cắt lời anh, bước lên muốn đẩy anh ra ngoài nhưng lại e dè.
– Tôi nói với anh lần nữa, anh mau cút ra ngoài cho tôi. Không thì tôi kêu lên thật đấy…
Vừa nói vừa chạy ra ngoài.
An Na chạy ra ngoài sân, một hồi lâu không thấy động tĩnh gì trong nhà. Thật ra bảo là kêu lên cũng chỉ để dọa anh thôi chứ nào có dám. Đợi một lát thấy bên ngoài lạnh muốn chết, gió rét chui từ ống quần lên, cả người nổi da gà, cô đành nhắm mắt hít sâu đi vào, vén rèm lên thò đầu vào trong.
Lục Trung Quân đã cởi áo khoác, nằm trên giường của cô mắt nhắm lại, hai chân dài rơi ra ngoài mép giường, dùng tay làm gối, giống như đây là giường của anh vậy.
An Na trợn tròn mắt, không nhịn được nữa chạy vào ra sức kéo tay anh lôi ra.
– Lục Trung Quân anh đứng lên cho tôi.
Anh rất nặng, cộng thêm cố ý nên càng nặng. An Na dùng hết sức lôi anh cũng không nhúc nhích. Một lát sau mới thấy anh mở mắt ra, cười cười:
– Giường của em thoải mái thật đấy, lại thơm nữa, thích hơn cái giường ở phòng anh nhiều, suýt nữa thì anh ngủ quên rồi. Anh nói với em này, hai ngày trước không phải em không gặp anh đúng không? Anh bị điều đi vùng khác bắt bọn rùa con cướp Công ty Rượu thuốc lá, mệt mỏi vô cùng. Hôm nay vừa trở về lại dẫn em đến nhà chị Hồ ăn cơm xem phim. Cũng đã muộn rồi, anh thật sự quá mệt để lái xe trở về Hồng Thạch Tỉnh. Tối nay em cho anh ngủ lại đây đi, sáng mai anh sẽ đi sớm.
An Na nổi đóa:
– Lục Trung Quân, sao anh lại vô lại thế? Chỗ của tôi không phải nhà trọ.
– Nhà trọ anh không thèm ngủ. Anh muốn ngủ chỗ em.
– Không được, anh đi đi. – An Na đẩy anh.
Lục Trung Quân bị cô kéo ra khỏi chiếc gối, tiện tay anh cầm áo ngực mà lúc nãy An Na cởi ra để trên gối, đưa lên mũi ngửi ngửi.
– Bình thường em vẫn mặc cái này à?
An Na giật lấy nhét xuống dưới chăn.
– Anh là đồ lưu manh, nhanh cút đi cho tôi.
Lục Trung Quân lười nhác ngồi bất động trên giường.
– Mai Mai, lần trước lúc ở trong thành phố nếu không phải anh xả thân quên mình cứu em, mấy gã lưu manh kia không biết đã làm gì em rồi, sao em lại đối xử với ân nhân cứu mạng mình như thế? Tay của anh còn bị thương nữa, lúc về chảy khá nhiều máu đấy. Cái này không nói, nói mấy hôm trước, em bị mất giày ở nhà tắm công cộng, có phải là anh vất vả đưa em về không?
An Na ngập ngừng không biết nói gì.
– Lục Trung Quân, anh giúp tôi như thế, nhưng anh cũng vô lại như vậy à? Chúng ta đơn độc trong này, anh có thấy thích hợp không? Coi như tôi cầu xin anh, anh ra ngoài được không?
– Em với anh thì làm sao? – Lục Trung Quân như không xương lại nằm xuống gối của An Na, – Dù sao cũng là em quyến rũ anh trước, anh đã đổ em rồi, em nhận thì tốt, không nhận cũng phải nhận.
– Anh có biết xấu hổ không, cái gì mà tôi quyến rũ anh trước hả? – An Na cười nhạt.
– Năm ngoái em lần đầu tiên đến Hồng Thạch Tỉnh, cậu Cừu cậu La dẫn em đến sở rồi gọi anh tới, em tự suy nghĩ chút đi, ánh mắt em lúc ấy rất đáng thương cứ nhìn anh mãi, là đàn ông ai mà chẳng bị thu hút.
– Anh cút đi cho tôi. – An Na lại lần nữa bốc hỏa, thấy trên tủ đầu giường có cốc nước mình mới uống được một nửa, cầm lên để lên đầu anh, – Anh có dậy hay không? Anh không đứng lên tôi đổ nước vào đầu anh đấy. Tôi nói là làm đấy.
– Đừng. Anh đang mệt và khát. – Lục Trung Quân giật lấy cốc nước tu một hơi cạn rồi trả lại. – Anh nói này, tính khí em như thế sau này ngoại trừ anh ra có ai chịu nổi em được nữa.
An Na giận cực độ nhưng lại bó tay, nói:
– Được, anh đại gia, anh ghê gớm, tôi nhường giường tôi cho anh, tôi đi.
Nói xong cầm quần áo nhét vào túi bỏ ra ngoài. Vừa mới xoay người, một cánh tay đã bị Lục Trung Quân kéo lại, cả người bị giật nhào vào giường, lại còn đè lên người anh, ngực dán vào ngực.
Áo khoác trên người cô không cài cúc áo, bên trong chỉ mặc áo lót mỏng, trong nháy mắt cô cảm nhận rõ bộ ngực mềm mại của mình áp vào lồng ngực kiên cố của anh, cảm xúc hết sức mãnh liệt. Chắc anh cũng cảm thấy thế, yết hầu hơi giật giật.
– Hơn nửa đêm rồi em còn định đi đâu được hả. Chuyện lần trước còn chưa rút kinh nghiệm à? Biết điều thì nằm bên cạnh ngủ đi.
An Na còn chưa ổn định tinh thần, phát hiện mình đã bị Lục Trung Quân kéo sang nằm bên, còn kéo chăn đắp cho cô, tiếp đó giật túi xách thả xuống bên giường, lại đi đóng cửa lại rồi mới quay trở lại, thả giày, lại lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại.
An Na muốn ngồi dậy, một cánh tay đưa qua đặt lên chiếc chăn.
– Cảnh cáo em cấm làm bậy. Anh mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi, ngủ xong một giấc sẽ đi ngay, tạm thời không có ý nghĩ gì khác. Em cứ nhích tới nhích lui động vào anh, anh là người đàn ông bình thường, dù mệt đến mấy cũng sẽ bị ảnh hưởng muốn làm chuyện gì đó, em tự biết đi nhé.
An Na trợn tròn mắt nhìn nửa bên mặt anh, anh đã nhắm mắt, cô không biết mình phải làm gì nữa.
– Còn không ngủ à? Nhìn anh làm gì? Mặt anh bị nhọ à?
Một lát sau, Lục Trung Quân tựa như cảm nhận được cái nhìn lom lom của cô, cất tiếng, mắt vẫn nhắm.
– Lục Trung Quân anh đúng là đồ không biết xấu hổ!
An Na không dám lộn xộn nữa, rúc vào trong chăn, nhích người sát tận tường.
Lục Trung Quân bỗng mở mắt ra, liếc cô một cái, bật cười lên.
– Gì mà không biết xấu hổ? Anh nói này, có phải em thật sự muốn thấy anh không biết xấu hổ không?
An Na thấy anh dường như muốn áp sát lại gần mình thì sợ gần chết, vội nói:
– Đừng, anh đừng qua đây.
Lục Trung Quân đưa một tay ra ép đầu cô dịch sát vào mình, ấn lên gối.
– Tránh vào trong như thế làm gì, anh không ăn em đâu mà sợ. Anh tắt đèn ngủ đây. – Vừa nói vừa tắt đèn.
– Thật là thoải mái quá..
An Na nghe anh lẩm bẩm.
Trong bóng tối, cô không dám cử động chút nào, cả người căng cứng, quyết định nếu anh dám đưa tay qua, cô sẽ kêu lên thật to. Dù sao bên cạnh là nhà Triệu Trung Phân, hai nhà chỉ cách một bức tường, không tin anh thật sự không biết xấu hổ.
Một lát sau, anh vẫn không cử động gì, một lát sau nữa, An Na nghe được tiếng hô hấp đều đều của anh thì lặng lẽ rụt đầu vào trong một chút, anh cũng không có phản ứng, có vẻ ngủ rất sâu rồi, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng. Cô nằm mãi không ngủ được, bên tai là tiếng thở đều đều của anh, thỉnh thoảng còn ngáy ồn ào nữa, chỉ hận không đạp anh xuống giường. Một lúc lâu, cơn buồn ngủ kéo đến, cô mới mơ màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, An Na thức dậy, trong lúc còn mơ màng bỗng nghĩ tới chuyện tối qua, mở bừng mắt ra, tay sờ một cái, phát hiện bên cạnh trống không, trên giường chỉ còn lại mình mình, Lục Trung Quân đã không thấy nữa.
An Na bật đèn lên, liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, mới hơn năm giờ sáng. Cô ngồi dậy ngây ra một hồi, xuống giường khoác áo đi ra ngoài, thấy cửa sân vẫn còn khóa trái, nếu không phải chỗ đống gạch ở góc tường kia có tàn thuốc lá, cô còn nghĩ những chuyện phát sinh tối qua không hề xảy ra.