Lục Trung Quân trở lại sở, thấy ngay ở cổng chính có một chiếc xe lạ, Cừu Cao Hạ đang đi ra.
– Ai tới thế? – Anh hỏi.
– Đội trưởng Lục, em đang đi tìm anh. Người đến là nam họ Điền, nói năng rất trịnh thượng, bảo là lãnh đạo trước kia của anh…
Lục Trung Quân vội vã bỏ đi.
– Anh còn có việc đi trước, chú cứ bảo là không thấy anh…
– Lục Trung Quân cậu đứng lại! Biết chú tới cậu còn dám chạy à? Tự cậu đếm xem, trước đó chú đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại rồi hả, cậu có chịu nhận cuộc nào không? Gọi thì cậu giả chết, đến tận đây thì cậu bỏ chạy, xem cậu chạy đi đâu được.
Anh vừa mới xoay người thì đằng sau đã cất lên một giọng vang dội, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Lục Trung Quân vội quay lại, nhanh chóng làm lễ chào với người đang đi tới phía mình, nói to:
– Chào thủ trưởng!
Lại cười khì khì giải thích:
– Cháu đang bận mà, chú đừng thấy nơi này nhỏ bé, nhưng việc thì nhiều lắm…Ơ, mà chú gọi điện thoại cho cháu à?
– Còn giả vờ?
Đối phương đi tới trước mặt Lục Trung Quân, đặt tay lên vai anh, quan sát anh một hồi rồi cười gật đầu:
– Khá phết, được đấy. Lâu không gặp, vẫn có tinh thần phết. Chú đây còn đang sợ cậu vẫn chưa gượng dậy nổi cơ, xem ra chú lo thừa rồi.
Sở trưởng cũng đi ra ngoài theo, cười nói:
– Chủ nhiệm Điền, từ lúc cậu Lục tới đây đã giúp tôi được nhiều lắm. Giờ anh muốn dẫn cậu ta đi, nói thật ra tôi cũng khá tiếc…
– Cậu ta không mang lại rắc rối cho anh tí nào à? – Điền Cương cười khà khà, – Trước đây cậu ta gây phiền phức cho tôi nhiều lắm đấy….
– Nào có nào có…
Hai người trò chuyện thoải mái, coi Lục Trung Quân như không khí. Lục Trung Quân sắc mặt dần dần nghiêm trang, chen vào một câu:
– Thủ trưởng, sở trưởng của cháu nãy nói gì thế ạ? Chú muốn đưa cháu đi?
Sở trưởng Lưu bật cười:
– Cậu còn chưa biết à. Chủ nhiệm Điền của cậu giờ đã được điều đến học viện hàng không kia đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa giáo dục chính trị. Cậu nên đổi sang gọi là Chủ nhiệm đi.
Lục Trung Quân ngẩn ra.
– Ngẩn ngơ cái gì, đi theo chú, chú có chuyện cần nói với cháu.
Chủ nhiệm Điền đi vào trong.
Lục Trung Quân trù trừ một giây rồi theo vào.
…
– Cháu sao thế, sao lại từ chối cơ hội tốt như thế?
Vừa đóng cửa lại, Chủ nhiệm Điền đã hỏi thẳng luôn.
– Không thế nào cả, cháu không muốn đi thôi. – Lục Trung Quân giọng thoải mái, – Ở đây rất tốt, cháu rất gắn bó rồi.
– Chuối thật. – Chủ nhiệm Điền mắng, – Gắn bó cái rắm ấy, có bằng tình cảm với chiến cơ theo cháu bao nhiêu năm không? Quốc gia bồi dưỡng cậu, là để cháu vùi mình ở nơi khỉ ho cò gáy này à?
– Thủ trưởng, chú nói vậy là không đúng, chỉ là phân công khác biệt thôi, đều vì nhân dân phục vụ ạ.
Lục Trung Quân vẫn trêu chọc như cũ.
– Chó chết.
Chủ nhiệm Điền tức đến tái mặt, giấy một tờ giấy trong túi ra, đặt bộp lên bàn.
– Gì thế ạ? – Lục Trung Quân bước tới xem, ánh mắt như bị đóng đinh.
– Xem đi, là quyết định điều nhiệm đấy.
– Thủ trưởng, cháu không đi được không ạ…- Lục Trung Quân vẻ đau khổ.
– Còn dám phản kháng? – Chủ nhiệm Điền mặt nghiêm lại, – Lúc trước khách sáo với cháu, không ngờ cháu lại không biết xấu hổ như thế. Giờ chú cầm hẳn quyết định tới đây, cháu tuy bị giáng xuống, nhưng hồ sơ vẫn lưu lại đơn vị cũ, chỉ cần thân phận này không thay đổi, cháu nhất định phải tận tâm với chức trách và nghĩa vụ của mình. Cháu không đi, là chống lệnh!
Nụ cười trên mặt Lục Trung Quân biến mất, đứng tai chỗ, ánh mắt vẫn nhìn tờ giấy kia, yên lặng mấy giây.
– Lục Trung Quân, đơn vị mới thành lập này cần người như cháu, biết không?
– Chủ nhiệm Điền, cháu có thể hỏi một câu, có phải bố cháu yêu cầu không ạ?
– Chó chết! Nếu cháu là đồ vô dụng, ông cụ dù có cầm súng dí vào đầu chú, chú cũng sẽ không nghe theo. Cháu biết con người chú mà đúng không? Những gì cần nói chú nói hết rồi, chú còn có việc, phải đi ngay. Chú cho cháu bảy ngày, sau bảy ngày, nếu cháu không đi, cháu tự biết hậu quả đấy.
Chủ nhiệm Điền thần sắc hết sức nghiêm túc.
– Đừng mà. – Lục Trung Quân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, – Bảy ngày quá ít, ít nhất phải…cho cháu thời gian hai tháng để chuẩn bị chứ.
– Còn cò kè mặc cả nữa cơ à? Có muốn chú cho cháu một năm để cháu sinh còn luôn không? – Chủ nhiệm Điền mặt cau có, – Xem ra bảy ngày quá nhiều, 5 ngày đi.
– Một tháng!
– Ba ngày!
– Đừng mà, cháu xin thủ trưởng, chú làm gì cũng phải có tình người chứ, hai mươi ngày nhé. Cháu xin hứa sau 20 ngày cháu sẽ đi, được không?
Chủ nhiệm Điền liếc Lục Trung Quân, ra chiều suy nghĩ.
– Xem nào, phá lệ cho cháu nửa tháng vậy. Chú nói trước, nửa tháng sau nếu cháu không đến nhận nhiệm vụ, cháu tự chịu trách nhiệm đấy.
– Biết rồi biết rồi. Chú yên tâm.
Lúc này chủ nhiệm Điền mới cười hài lòng, bước tới vỗ mạnh lên vai Lục Trung Quân.
– Này mới được chứ. Có gì vướng mắc, cứ nói với chú, chú sẽ giải quyết giúp cháu.
Lục Trung Quân cười khổ, vướng mắc của anh, thủ trưởng không giúp được đâu.
….
Qua hai ngày, buổi tối, An Na ra khỏi trạm sữa huyện đến nhà chị Hồ trò chuyện một chút rồi xin phép ra về. Chị Hồ tiễn cô ra cửa, nói một câu:
– Lý Mai, cháu hẳn biết rồi, mấy ngày nữa là Tiểu Quân đi rồi.
An Na ngớ ra:
– Đi đâu ạ?
– Là đi học viện hàng không mà lúc trước đề cập tới đó. – Chị Hồ có vẻ rất vui, – Nghe nói là một lãnh đạo cũ của cậu ta cũng được điều qua đó, biếu cậu ta không đi nên đích thân đến đây một chuyến. Thế là cậu ta đồng ý rồi, chắc hai ngày nữa sẽ đi. Cô muốn cuối tuần này sẽ mời cậu ta bữa cơm. Nếu cháu rảnh thì đến nhé.
Hai ngày qua An Na không gặp anh, giờ đột nhiên nghe được tin tức này, cảm giác trong lòng là gì cô cũng không diễn tả được. Cô chỉ “vâng” một tiếng, nói đến lúc đó xem tình hình thế nào, rồi xin phép ra về.
Chỗ ở của cô thuê cách nhà chị Hồ không quá xa, An Na chậm rãi đi đến đó, tâm trạng rời rạc ủ rũ. Cơm tối cũng lười làm, thấy bên đường có quán mỳ thì vào gọi một bát, ăn được vài miếng thì buông đũa.
Ra khỏi quán mỳ, trời đã tối đen. An Na đi tới căn phòng cho thuê của mình, cúi đầu lục lọi tìm chìa khóa trong túi xách, phía sau bỗng có tiếng nói:
– Em sao thế, nhìn như trái cà héo ấy, muộn rồi còn không ăn cơm à?
An Na khựng lại, quay ngoắt đầu lại, thấy Lục Trung Quân đứng sau lưng mình, mặc trang phục hàng ngày, tóc tai như vừa cắt sửa, nhìn rất có tinh thần, đang cười với mình.
– Là anh à.
Vừa nhìn thấy anh, không hiểu sao tim cô đập nhanh hơn, xoay người lại.
– Ừ, là anh. – Lục Trung Quân mỉm cười, – Ăn rồi à?
– Rồi. – An Na đáp khẽ.
– Anh chưa ăn, hơi đói…
Anh có vẻ như thăm dò cô.
– …Thực ra em cũng chưa no…
An Na bất giác nói ra.
Lục Trung Quân ho nhẹ, – Thế thì tốt, chúng ta đi ăn đi.
– Ừ.
An Na đáp.
– Vậy đi thôi.
Lục Trung Quân quay người đi.
An Na đi theo anh đến một nhà hàng rất đơn giản nhưng sạch sẽ. Lúc hai người ăn, An Na hỏi gần đây anh bận việc gì.
– Sắp đi rồi, nên dạo này chỉ ăn cơm uống rượu thôi, hôm qua còn nôn nữa.
– Anh uống ít thôi. – An Na nói, – Chú ý sức khỏe một chút.
– Người ta không chịu ấy. Không uống thì bảo không nể tình. – Lục Trung Quân nhìn cô, – Anh nhớ trước đây em mang bánh sủi cảo đến cho anh đúng không, thực ra, anh rất muốn ăn bánh em làm. Lần trước không được, giờ lại muốn.
Tim An Na nảy thịch lên, ngước mắt, thấy anh đang nhìn mình chăm chú thì lại rũ mắt xuống.
– …Em làm tệ lắm…
– Anh biết em làm tệ, anh chỉ muốn ăn do chính em làm thôi.
An Na không dám nhìn anh, khẽ ừ một tiếng.
- …Nếu anh muốn ăn, lúc nào rảnh em làm cho anh…
– Được. – Lục Trung Quân nói, – Không được nuốt lời đấy.
An Na ngước lên, đụng phải mắt anh, “ừ” một tiếng, đặt đũa xuống:
– Em no rồi.
Lục Trung Quân vùi đầu ăn hết mọi thứ trong bát mình, liếc sang bát của cô.
– Còn để lại nhiều thế?
– Không ăn nổi nữa…
– Để anh xử nốt cho. Tiếc lắm. – Nói đoạn cầm bát của cô lên lùa vài đũa là hết sạch, ngay cả nước canh còn lại cũng húp hết, rồi trả lại cái bát. – No rồi.
Anh mỉm cười.
Hai người ra khỏi quán, đứng ngay cửa quán, dừng bước.
Lục Trung Quân nhìn đồng hồ trên tay, – Mới hơn sáu giờ, đi xem phim không?
– Ừ.
An Na đáp.
Hai người lại đến rạp chiếu phim mà lần trước có cùng Tuệ Lệ đi cùng. Tối nay chiếu phim võ hiệp, xem xong thì đã gần chín giờ tối. Lục Trung Quân đưa An Na về. Lúc đến chỗ của cô thì một con chó to chạy tới. An Na sợ sệt theo bản năng nhích sang bên cạnh, không để ý dưới chân có cái ổ gà, cả người nghiêng đi, Lục Trung Quân lập tức đỡ lấy cô.
– Không sao chứ? – Anh hỏi.
– Không sao….An Na lúng túng, – Chân bị trẹo rồi.
– Đi được không? – Anh lo lắng.
– Được, đi chậm thì được.
Cô vừa nói xong, đã thấy anh ngồi xuống, cởi tất ra, tay cầm cổ chân của cô xoa nhẹ, vừa xoa vừa hỏi cô có đau không.
Cô muốn ngăn anh lại, nhưng không biết vì sao, bản thân lại đứng im mặc cho anh xoa bóp cổ chân giúp mình. Một lát sau khẽ nói:
– Đỡ rồi, không đau nữa. Cám ơn anh.
Lục Trung Quân giúp cô kéo tất lên, đứng lên. Hai người tiếp tục đi.
Một đoạn chỉ có mấy trăm mét, dĩ nhiên cũng chỉ mất bảy tám phút. Sau cùng đã tới trước cửa phòng của cô. An Na lấy chìa khóa ra, nói:
– Cám ơn anh mời em đi xem phim, rất hay. Em vào trước đây, anh về nhé.
Lục Trung Quân không nói gì, vẫn đứng tại chỗ.
An Na mở cửa, đi vào, ngoái lại nhìn anh một cái rồi khẽ khép cửa, khóa lại.
Vào nhà mở đèn lên, trong lòng cô vẫn không yên.
Trước đây người theo đuổi cô tuy nhiều, quan hệ tối với bạn khác phái cũng có nhiều, nhưng cô chưa từng thật sự yêu ai cả, nên chưa từng biết đến cảm giác yêu là gì.
Giờ cảm giác này vô cùng kỳ lạ, là thứ cảm giác mà trước đây cô chưa từng thể nghiệm.
Cô thấy mình như rơi vào dấu hiệu của tình yêu rồi, ngay trước khi biết được Lục Trung Quân sắp đi.
Cô thở dài, vứt túi xách lên giường, cởi áo khoác, xõa tóc ra. Đang cầm lược chải tóc một cách máy móc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tim cô đập thình thịch, nghiêng đầu lắng nghe.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó thì yên tĩnh.
An Na nín thở, chậm rãi đi ra sân, đứng sau cổng, khẽ hỏi:
– Ai đó?
– Anh.
Giọng của Lục Trung Quân vang lên.
An Na mở cửa ra.
Là Lục Trung Quân đang đứng ngoài đó.
– Có việc gì nữa ạ? – Cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
– Có việc.
Lục Trung Quân bước tới, nhấc chân đóng cửa lại, tay bắt lấy cánh tay của cô, trong lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy.
Hơi thở của anh trong phút chốc tràn đầy trong hơi thở của cô, huyết dịch toàn thân An Na chảy nhanh hơn, giãy dụa trong tay anh.
– Anh muốn làm gì?
Câu chất vấn của cô vừa mềm vừa yếu đuối, bảo là chất vấn, nhưng thật ra lại giống như mời chào hơn.
Lục Trung Quân một tay vòng qua eo nhỏ của cô, tay kia đưa lên lùa vào trong gáy, giữ chặt cô.
– Anh muốn em.
Anh cúi xuống thì thầm câu dáp, rồi hôn lên môi cô.