Kết quả giám định huyết thống bên Mỹ gửi về cho thấy hai mẫu máu có dạng gien tỷ lệ giống nhau cực cao, căn cứ theo lời giáo sư nói, kết luận là có quan hệ ruột thịt một trăm phần trăm.
An Na theo bố mẹ về nhà.
Bà nội và Tiểu Quang đã đi ngủ nên không biết chuyện gì cả. An Na ở trong phòng bố mẹ nói chuyện liên hồi, chốc lại cười, chốc lại khóc, mà thực ra, là hai mẹ con An Na vừa khóc vừa cười, ông An thì chỉ ngồi bên cạnh họ, mỉm cười nhìn hai mẹ con. Đến cuối cùng, mẹ bày tỏ muốn ngủ cùng An Na, đuổi ông An ra ngoài.
An Na ngượng ngùng vội từ chối. Ông An thì đã đứng lên ra sân hút điếu thuốc lá, mặt ngước lên bầu trời đêm.
Cả một đêm này, An Na và mẹ ngủ cùng nhau, cả hai dường như có chuyện nói mãi không hết. An Na kể cho mẹ nghe cuộc sống trước kia của bà, rồi cả chuyện về sau bố đã chuyển ngành và gây dựng sự nghiệp thành công nhưng vẫn một lòng hướng về mẹ, bố là người bố người chồng tốt nhất trên đời này.
Có thể nhận ra mẹ rất vui, nụ cười trên mặt tràn ngập hạnh phúc, cảm thán may mà An Na đến cứu Tiểu Quang, sau cùng còn hỏi cô có từng thích người nào chưa, có đối tượng nào chưa.
An Na chợt nhớ tới Lục Trung Quân.
Chia tay anh, chớp mắt đã gần nửa năm rồi, từng có một lần cô không kìm nén nổi nỗi nhớ nhung mà chạy tới bưu điện gọi điện đến số điện thoại của học viện hàng không mà anh từng cho cô. Nghe điện thoại không phải là Lục Trung Quân. An Na chỉ nói mình tìm anh, hỏi giờ anh có ở học viện không. Người nghe điện thoại nói anh vừa rồi có nghỉ dài hạn, cuối tuần trước mới trở lại học viện, nhưng bây giờ không ở trường mà đi làm một nhiệm vụ khác rồi, bảo An Na để lại tên và cách thức liên lạc, chờ anh về thì sẽ chuyển lời lại cho anh.
An Na lúc đó từ chối, chỉ nói là lần khác cô sẽ gọi điện lại, bảo đối phương không cần nói cho Lục Trung Quân biết rồi cúp điện thoại.
Lúc ấy cô đoán anh nhất định đi làm việc kia rồi, trong lòng buồn bã nhưng nhiều hơn là tức giận. Sau đó thì cô cố gắng không nghĩ đến anh nữa, bỗng nghe mẹ hỏi đến chuyện tình cảm, tim khẽ nảy lên, vội vã lắc đầu.
Mẹ cũng không hoài nghi gì, nói cô xinh đẹp như thế, bảo bố chọn một đối tượng cho cô.
An Na không nghe, nói mình chưa muốn lấy chồng gì cả, cả đời chỉ muốn ở cùng bố mẹ. Mẹ bật cười, An Na thì thẹn thùng.
Bên ngoài ông An nghe được loáng thoáng tiếng cười ở trong phòng vọng ra, rít một hơi thuốc lá, khóe môi cũng lộ ra tia cười.
…
Sáng hôm sau, bà nội và tiểu Quang bất ngờ khi thấy An Na đã quay về nhà, bà nội thì hết sức ngạc nhiên, Tiểu Quang thì vô cùng vui mừng. Ông An giải thích với bà nội, nói ông đã điều tra ra được thân thế của An Na rồi, chính là con gái của người anh họ bà con xa đã chết khi còn bé đã bị người ta bắt cóc, bởi vì người anh họ kia học không ra gì, người vợ sau đó lại bỏ đi cùng với người khác không rõ tung tích. Giờ An Na không có người thân thích, bản thân mình là chú nên đã quyết định nhận cô, hai ngày tới sẽ giúp cô làm thủ tục xác nhận quan hệ và thông báo tạm trú.
Bà nội ngớ ra:
– Quốc Cường, nó lớn tuổi hơn con nhiều, nhưng mẹ chưa từng nghe nó nói có con gái gì cả. Chỉ biết có cưới vợ, cả ngày chỉ biết đánh chửi vợ, sau đó vợ nó bỏ đi, còn nó thì rượu chè bệnh chết thôi.
– Mẹ à, đó cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi, lúc ấy mẹ đi theo bố ở bên ngoài, có một số chuyện mẹ cũng không biết đâu. – Ông An giải thích, – Con đã điều tra rõ rồi, không sai đâu.
Bà nội vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của con trai, thấy nói chắc chắn như thế thì cũng tin là thật, lập tức mừng rỡ cầm tay An Na nói:
– Bà đã nói rồi, thảo nào lần đầu gặp cháu đã thấy quen rồi. Ôi, còn cứu Tiểu Quang nữa. Thì ra là người một nhà cả. Đây là duyên phận mà. Cháu ơi, sau này cháu cứ ở lại đây nhé, đừng đi đâu cả. Bà sẽ là bà nội của cháu. Tiểu Quang, mau gọi chị đi, không được gọi tên như trước nữa.
Tiểu Quang nghe cái hiểu cái không, nhưng mơ hồ biết từ nay mình sẽ có một người chị yêu thương mình thì phấn khởi cầm tay An Na nhảy nhót, miệng thì cứ gọi chị liên tục.
Mẹ thì cười vui vẻ, bà nội thì đầy vẻ hiền từ, bố đứng bên tuy không tỏ biểu cảm, vẫn chưa thân cận với mình giống như trước nhưng ánh mắt đã toát lên tia dịu dàng.
An Na lại rơi nước mắt.
Quá hạnh phúc rồi.
…
Tin tức nhà An Quốc Cường tìm được cháu gái bà con xa rất nhanh đã lan truyền khắp khu phố. Mọi người nhộn nhịp tới thăm hỏi, náo nhiệt mấy ngày liền. Có những bác gái mà An Na từng gặp khi còn nhỏ vốn đã chẳng nhớ được gì mấy lại liên tục xuất hiện trước mặt, An Na vẫn rất có cảm giác thân quen, đi theo sau mẹ gọi người này chào người kia, không ai là không khen cô xinh đẹp hiểu chuyện, tiếng cười nói rộn ràng ở trong viện.
An Quốc Cường xin nghỉ xong lại chạy hộ khẩu cho An Na.
Thời đại này chuyện quản lý hộ khẩu cũng không nghiêm ngặt, chủ yếu là đến cơ sở đồn công an trình bày, rồi cộng thêm quan hệ với người trong đó tốt là xong. Hơn nữa độ tuổi này của An Na không xung đột gì với chính sách kế hoạch hóa gia đình, một tuần lễ sau, hộ khẩu của An Na đã làm xong, tên trong hộ khẩu của bố là thân phận cháu gái, tên vẫn là An Na, ngày sinh cũng thế, chỉ là năm xuất thân thì đẩy về trước một chút.
Thấy tên của mình được viết bằng mực đen tuyền nằm trong quyển sổ hộ khẩu nhỏ mỏng với tên chủ hộ là bố, An Na cảm động suýt nữa thì khóc lên,.
Lần đầu tiên, cô đã có thân phận thực sự của mình khi đến thời đại này, sau này không còn phải lo lắng chuyện mình không có hộ khẩu nữa rồi.
Cũng là lần đầu tiên, cô rốt cuộc có cảm giác thật sự tồn tại ở thời đại này rồi.
..
Chuyện hộ khẩu của An Na xong xuôi, ngày nghỉ của ông An cũng hết, phải quay về Bắc Kinh.
Mấy ngày hôm trước, lúc An Na và mẹ trò chuyện với nhau cô có nhắc đến chuyện bố chuyển ngành. Tiêu Du nói cho cô biết, trước đó bởi vì vợ chồng cứ phải xa nhau thường xuyên, bà rất bất mãn, bố cũng đã từng cân nhắc việc chuyển ngành, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, cộng thêm cấp trên phản đối, cho nên vẫn cứ trì hoãn mãi.
Nói thực lòng, An Na rất hy vọng bố có thể chuyển ngành như cô từng biết. Như vậy thời gian người nhà ở bên nhau sẽ nhiều hơn. Mẹ còn trẻ như thế, cứ để cho bố và mẹ ở hai nơi xa cách nhau như Ngưu Lang Chức Nữ thì thật sự không công bằng, hơn nữa, lại còn rất mạo hiểm.
An Na nhớ lại lúc mình vừa tiếp xúc với mẹ, có một lần đến nhà khi đó bà nội không ở nhà cô lấy lý do tới mượn bút thử điện, thấy một người đàn ông đang đứng ở trong sân với mẹ, thấy cô đến thì cứ nhìn mình chằm chằm thì mới đi. Lúc đó An Na cảm thấy người đàn ông này rất đáng ghét, vừa nhìn là biết đây là loại đàn ông chẳng có ý tốt đẹp gì với mẹ rồi. Hỏi mẹ, bà nói người đàn ông kia là nhân viên nghiệp vụ trong xưởng cơ điện, là bạn của bố, tính cách nhiệt tình, trước đây nhà có hỏng hóc về đường điện toàn do ông ta tới sửa giúp. An Na hết sức lo lắng, chỉ sợ bố không có nhà, người mẹ ngây thơ mềm yếu của cô sẽ bị người ta ức hiếp.
Hai ngày này, nhân lúc bố ở nhà, An Na khuyến khích mẹ một lần nữa nhắc đến chuyện chuyển ngành với bố, ông còn do dự nữa thì cứ khóc cho ông xem.
Tiêu Du cũng hy vọng chồng mình có thể chuyển ngành để hai vợ chồng được ở gần nhau, được An Na khích lệ, ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn. Đêm trước khi đi, hai vợ chồng thủ thỉ tâm sự, An Quốc Cường bỗng thấy bờ vai lành lạnh, quay sang thấy vợ đang lặng lẽ khóc thì cuống quýt cả lên hỏi có chuyện gì. Tiêu Du cứ không chịu nói, bị chồng gặng hỏi mãi mới sụt sịt nói:
– Chúng ta có thêm một cô con gái, cả nhà được đoàn tụ như thế, em nằm mơ cũng không ngờ tới. Em mong anh có thể ở nhà, như thế gia đình chúng ta sẽ được ở bên nhau thì tốt biết bao nhiêu.
An Quốc Cường cầm tay vợ, lau nước mắt cho vợ, trầm ngâm.
– Tiêu Du, thực ra chuyện của An Na gây ra chấn động cho anh quá lớn. Bất kể thế nào anh cũng không tin lại có chuyện như thế. Nhưng cũng như em nói, giờ anh không tin cũng không được. Nếu như không có con bé thì Tiểu Quang đã xảy ra chuyện rồi. Con người sống trên đời cứ luôn ngắn ngủi vậy đó. Sự việc này đã khiến anh thức tỉnh, thời gian này anh cũng đang suy nghĩ, lần này anh sẽ làm đơn xin chuyển ngành chính thức.
Tiêu Du hết sức mừng rỡ, bò dậy.
– Thật ư?
An Quốc Cường mỉm cười nhìn vợ.
– Cơ quan anh thêm một anh cũng không nhiều mà thiếu anh cũng không ít đi. Nhưng anh lại là chỗ dựa cho cả nhà mình. Nghĩ tới nghĩ lui, đối với anh mà nói thì em và gia đình là quan trọng nhất.
– Quốc Cường….
Tiêu Du vẫn nước mắt lưng tròng, như một cô gái bé bỏng nhào vào lòng chồng, ôm chặt lấy.
….
Ngày hôm sau trước khi đi, An Quốc Cường tuyên bố với người nhà quyết định của mình. Bà nội ban đầu lo lắng con trai chuyền ngành rồi thì sẽ làm gì, nhưng vẫn biểu lộ chỉ cần con quyết định như nào thì bà sẽ luôn ủng hộ, chuyển ngành về nhà cũng là chuyện tốt.
An Na dĩ nhiên không lo lắng nhiều như bà nội, ngoài vui vẻ ra thì vẫn là vui vẻ. Nhưng giờ nghe bà nội nhắc tới lãnh đạo của bố có đồng y hay không thì chợt nghĩ tới Lục Trung Quân.
Từ lần trước cô gọi điện cho anh đến giờ đã qua một thời gian rất lâu rồi, cũng không biết giờ anh thế nào.
Mỗi lần cô nghĩ tới người này là thấy tức giận, nhất là khi so sánh anh với bố thì càng thấy anh đáng ghét hơn, càng thấy anh chẳng đúng tí nào, không thể ngờ được bản thân mình lại đi thích một người đàn ông như thế. Nhưng sau khi hết cơn tức giận, trong lòng vẫn thấy nhớ anh. Thấy bố sắp đi rồi, nhân lúc mẹ và bà nội đi vào trong sắp xếp hành lý cho bố, cô bèn làm như vô ý hỏi một câu về con trai của thủ trưởng Lục, hỏi ông biết không.
An Quốc Cường nói ông và con trai của thủ trưởng có từng gặp mấy lần, nhưng không quá thân thiết, hỏi cô có gì không.
An Na thấy bố nhìn mình thì khẽ giật mình, vội đáp qua quýt là lúc trước ở Hồng Thạch Tỉnh có nghe người ta thỉnh thoảng nhắc tới con trai nhà họ Lục hình như cũng làm việc ở đó, cho nên tiện thì hỏi một chút.
An Quốc Cường không chút nghi ngờ, cười nói:
– Thế à, đúng là trùng hợp nhỉ. Con quen cậu ta không?
An Na vội lắc đầu phủ nhận, nói chỉ nghe đến tên của anh thôi.
– Bố chỉ biết cậu ta bị điều đến đó, không ngờ lại là chỗ con đến. Nhưng nghe nói cậu ta đã được điều động đến học viện hàng không rồi, biểu hiện rất suất sắc, thủ trưởng của bố rất tự hào về cậu ta.
“Biểu hiện xuất sắc” tức là cuộc sống của anh hiện đang rất tốt, chí ít không đến mức làm việc liều mạng đâu chứ.
Tiêu Du và bà nội cầm túi hành lý từ trong đi ra, An Na lập tức ngậm miệng lại.