Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 64: Chương 64




An Na không lên tiếng, mắt nhìn chằm chắm dưới chân, dáng vẻ như không biết anh cứ thế đi qua anh. Vai vừa sượt qua, một cánh tay đã bị anh bắt lấy.

Tay bắt lấy cô là cánh tay bị thương, nhưng sức lực lại mạnh mẽ vô cùng, như muốn bóp nát khớp xương của cô.

An Na nén đau, ngước lên nhìn anh, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm đen tối kia, trong đôi mắt ấy còn nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu nhỏ xíu của mình.

– Buông ra. Anh làm đau em. – An Na cau mày nói.

Lục Trung Quân híp mắt lại, cũng không buông tay cô ra mà chỉ hơi lỏng tay một chút, nhổ đầu lọc thuốc lá trong miệng đi.

– Đi theo anh.

Giọng nói vừa lạnh vừa cứng, y như con người anh lúc này. Nói xong thì lôi cô ra phía cửa.

Sân bay này ngày nào cũng có chuyến bay, nhóm hành khách kia vừa đi, trong sảnh chờ lập tức vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại một vài hành khách vừa mới được sơ tán xuống, tất cả đều tụ tập lại ở một phòng lớn, chờ lấy hành lý đang được vận chuyển trên máy bay xuống, hoặc là chờ thông báo bay lần nữa. Ngoài ra có một số là nhân viên công tác của sân bay, còn có hai người của cục an ninh còn chưa đi.

Lâm thiếu gia tinh mắt cách tấm cửa thủy tinh rất xa mà vẫn thấy được An Na, thế là đập cửa, lại gọi tên cô, đầy vẻ kích động.

Một người cục an ninh đi đến, ngăn Lục Trung Quân lại, nói:

– Xin lỗi đồng chí Lục, bởi vì tình huống đặc biệt, nếu cấp trên chưa có lệnh thì toàn bộ hành khách ở chuyến bay vừa rồi không thể rời khỏi. Đương nhiên, nếu anh có việc thì vẫn có thể đi.

– Cô ấy là người yêu tôi.

Lục Trung Quân vẫn không buông cánh tay An Na ra,

– Tôi dẫn cô ấy đi trước, có việc gì các anh cứ liên hệ với tôi.

Người của cục an ninh liếc nhìn An Na, thấy cô mặt đỏ bừng không nói gì, anh ta do dự một chút thì miễn cưỡng gật đầu.

– Vậy thôi được.

Lục Trung Quân lôi An Na ra khỏi sân bay.

Vừa nãy Lục Trung Quân nói cô là người yêu của anh, An Na không phủ nhận là bởi vì trong lòng hiểu rõ, dù là cô phủ nhận, anh cũng sẽ không thả cô. Ở nơi đông người, rốt cuộc anh có làm gì cô thật sự không dám bảo đảm.

Cô biết nếu mình đã rơi vào tay anh rồi thì sợ rằng khó thoát được, để bị mất mặt trước bao nhiêu người thôi thì chọn đi theo anh còn hơn.



Thời đại này sân bay vẫn không giống sau này, khu vực cách ly được xây dựng rất xa thành phố, một sân bay nhỏ với vài chuyến bay mỗi ngày như thế này, phụ cận thì có nhà dân, còn có nhà trọ gia đình đáp ứng nhu cầu cho khách.

Lúc An Na bị Lục Trung Quân kéo tới nhà trọ tư nhân có dòng chữ “Nhà nghỉ” được viết trên tường tại một tòa nhà ngay gần sân bay thì sống chết không chịu vào.

– Lục Trung Quân anh muốn làm gì? – An Na bấm hai chân xuống đất, – Có gì anh cứ nói ở đây là được.

Lục Trung Quân mặt sầm sì đẩy mạnh cô đi vào. Chị chủ nhà trọ đang ngồi rửa sau ở sau cánh cửa nghe có động tĩnh bên ngoài thì lau lau tay đi ra hỏi:

– Nghỉ trọ à?

– Thuê một phòng! – Lục Trung Quân lấy ví da ra.

– Phòng kiểu gì?

– Gì cũng được.

– Hai người quan hệ như nào? – Chị chủ nhà trọ liếc nhìn An Na đang giãy giụa, hỏi một câu.

– Tôi không có quan hệ gì với anh ta cả. – An Na vội nói.

– Người yêu, đang cãi nhau.

Lục Trung Quân lấy ra thẻ chứng minh thư.

– Người yêu, sĩ quan à! – Chị chủ lập tức loại bỏ ngờ vực, cũng không quan tâm đến An Na nữa lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra đưa cho Lục Trung Quân rồi lại đi làm việc.

An Na không chịu theo anh lên lầu, tay bám chặt lấy lan can cầu thang không đi. Lục Trung Quân vác bổng cô lên vai khiêng như khiêng cái bao đi thẳng lên tầng hai, mở cửa, ném vào vào giường rồi ra khóa cửa lại.

Nãy anh bảo phòng gì cũng được nhưng chị chủ nhà đã lấy cho anh phòng tốt nhất, nhưng dù vậy đồ đạc trong phòng rất đơn sơ, rộng chỉ chừng mười mét vuông, ở giữa phòng là một cái giường lò xo, một cái tủ đầu giường, đối diện là một cái bàn hai cái ghế là đã chật, bên cạnh phía trái là một phòng tắm nhỏ chỉ đủ một người dùng, một cái bệ rửa mặt và một cái vòi tắm mà thôi.

An Na bị anh ném xuống giường, chiếc giường lo xo độ nảy rất tốt, bịch một tiếng, An Na bị lõm vào rồi nẩy lên, cô bị bất ngờ như quả bóng cao su lăn xuống, rơi xuống nền đất xi măng.

Lục Trung Quân mắt không hề chớp lấy một cái, thuận lợi kéo cái ghế sắt qua, ngồi xuống, hai chân dài gác lên cuối giường, móc ra điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào cô.

– Lý Mai? Còn Lu… gì nữa? Nói đi, mọi chuyện? Em là người ở đâu?

Vừa mới rơi xuống đất, mông An Na suýt nữa thì bị nở hoa, cô nén đau bò dậy, thấy bộ dạng đó của anh thì trong lòng tự dưng lại bốc hỏa.

– Lục Trung Quân, anh dựa vào cái gì mà nhốt tôi ở đây thấm vấn hả? – Cô cười nhạt, – Với thái độ này của anh, anh đừng mong tôi nói gì với anh. Sao không cút xa vào.

– Anh dựa vào gì à?

Con ngươi của Lục Trung Quân khẽ nhúc nhích, mơ hồ như tức giận, chợt ném điếu thuốc hút dở trong tay xuống, nhảy dựng lên.

– Chỉ dựa vào em là người của anh. Mẹ nó anh một lòng muốn kết hôn với em, em lại bỏ chạy ngay cả một cái bóng cũng không thấy. Em nói đi, một năm nay rốt cuộc em trốn ở đâu hả?

An Na cười nhạt.

– Tôi tránh cái gì. Tôi là người của anh lúc nào? Tôi đồng ý lấy anh bao giờ? Anh mặt dày quá nhỉ, chỉ ngủ với nhau hai lần thôi mà thế mà thật sự coi mình lớn lắm ấy. Lúc ấy ai mắng tôi là mụ đàn bà ngu, bảo yêu tôi thế mà là yêu à. Tôi không muốn cãi nhau với anh nữa, bảo tôi ngu thì tôi đi thôi, có gì không đúng? Cứ làm như tôi nợ anh tình cảm tám đời ấy. Lục Trung Quân, anh ra dáng đàn ông chút có được không?

Lục Trung Quân mặt tái xanh, khóe mắt nơi nảy lên, mắt nhìn An Na chằm chằm, không hề chớp.

– Chỉ ngủ hai lần? Mới chỉ? Em nói năng đếch gì thế? Mẹ nó …

Lục Trung Quân bỗng nghiến răng nói một câu, chân bước tới chỗ cô, xách cô lên như xách một con gà ném vào giường.

Giường lò xo lại két một tiếng, An Na ngã ra giữa giường, bị bắn lên lăn một vòng, ngồi lên thấy anh đang cởi quần áo.

– Anh định làm gì?

An Na vội lăn tới mép giường bên kia, đang muốn xuống đất thì bị một tay người kia kéo lại, cả người trượt vào bên cạnh anh.

– Đi à, em thử đi xem, anh đây sẽ không khách sáo với em đâu.

Lục Trung Quân nhìn vào cô, thái độ dữ tợn, ném chiếc áo vừa cởi xong xuống, chân co lại chặn hai chân An Na đang đạp loạn cả lên, sau đó đè người lên.

Một luồng hơi thở nam tính vô cùng quen thuộc lại thoáng mang theo mùi máu tươi xộc tới, trong nháy mắt tràn ngập vào hơi thở của cô.

Người đàn ông chặn người cô cơ hồ muốn bắt lấy môi cô, An Na ra sức lắc đầu, hàm cắn hặt, một lát sau, anh rốt cuộc từ bỏ.

An Na còn chưa kịp thở một hơi thì cảm giác chiếc váy nỉ màu đen của mình bị vén lên, một bàn tay thò vào trong quần lót, ra sức bóp mông cô. Lòng bàn tay nóng hổi, mang theo nhiệt độ của cơ thể nóng hôi hổi, sức nóng này chạm vào làn da mềm mại mát rượi của cô, cô nghe được tiếng rít trong cổ họng của anh, tựa như một tiếng rên cực kỳ thỏa mãn.

Trong cơn cấp bách An Na dùng cùi trỏ đánh vào chỗ bị thương nơi cánh tay của anh.

Vừa rồi dây dưa một trận, băng gạc còn chưa quấn chặt trên tay anh đã bị lỏng ra rơi xuống, bị cô huých cùi trò vào thì anh hít vào một hơi, động tác ngừng lại.

– Lục Trung Quân anh đúng là không biết xấu hổ. Anh cút xuống cho tôi.

An Na ra sức đẩy anh.

Anh vẫn nằm yên trên người cô, mặt chôn vào bả vai của cô.

– Nếu anh dám đụng vào tôi nữa, anh tự biết hậu quả.

An Na ghiến răng nói.

Một lát sau, người cô bỗng nhẹ bẫng, Lục Trung Quân rốt cuộc lăn xuống khỏi người cô.

Vừa được thả ra, An Na vội vàng xuống giường, cúi xuống luống cuống chỉnh lại váy của mình. Chỉnh xong ngẩng lên, thấy anh đã đến phòng tắm nhỏ, có tiếng nước rào rào bên trong.

Cô chậm rãi ổn định lại tinh thần, đang chuẩn bị bỏ đi, chợt nghe trong phòng tắm vọng ra tiếng của anh:

– Qua đây!

An Na dừng bước.

– Hứ, anh gọi tôi thì tôi phải qua à?

– Giúp anh băng lại băng gạc, anh một tay không làm được.

Giọng của anh nghe chậm rì rì, nghe vào tưởng như một người khác hoàn toàn với người lúc trước.

An Na định không thèm để ý tới anh, qua một lát, thấy anh không có ý đi ra thì đành phải chậm chạp đi tới, nhìn vào trong.

Anh vẫn còn đứng trước bệ rửa mặt, hình như vẫn chờ cô tới, ở trần, trên băng gạc lộn xộn ở cánh tay bị thương có vết máu nhuộm đỏ cả ra.

Thấy cô ló đầu vào, anh hất cằm lên, ra hiệu cô đi vào.

An Na cắn cắn môi, rốt cục vẫn đi vào, giúp anh tháo băng gạc xốc xếch ra, quấn lại cẩn thận.

Động tác cô hơi vụng, nhưng rất nhẹ nhàng.

Trong không gian chật hẹp, hai người đứng rất sát vào nhau, An Na thậm chí còn không để ý tới mái tóc dài của mình rơi xuống đã lơ đãng chạm vào cơ bụng và phần hông để trần của anh.

Lục Trung Quân hơi cúi đầu, ánh mắt vẫn một mực rơi vào mặt cô.

– Còn đau không?

An Na cẩn thận buộc lại, sau đó hỏi một câu.

– Đáng nhẽ không đau, nhưng bị em đánh một cái nên đau. – Lục Trung Quân nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.