Ngày hôm sau, bà nội hình như cũng có mơ hồ về chuyện tối qua, tới bữa cơm tối, bà được An Na đỡ ra ngồi ra bàn, hỏi:
– Tối qua cậu Lục đến à cháu? Hình như bà có nghe giọng của nó. Muộn rồi nó còn tới, chuyện gì thế?
Tiêu Du không nói gì.
– Mẹ, không có gì đâu ạ. Cậu ta tới tìm con có việc, xong rồi đi luôn, sau này cũng không đến đây nữa. – An Quốc Cường đáp.
Bà nội nhìn An Na đang cúi gằm xuống uống canh.
– Ờ. – Bà nói với con trai, – Con tưởng mặt mũi con dát vàng à. Mặt mũi con có đáng để người ta từ Bắc Kinh xa xôi đến một chuyến, lại còn vào đêm hôm không? Một lần hai lần mẹ còn không biết, chứ tối qua nếu mẹ không nhìn ra vậy thì sống uổng bao năm qua rồi. Mẹ rất vừa ý cậu Lục này, chỉ là bối phận không thuận cho lắm. Nhưng giờ cũng không phải xã hội cũ, không cần phải chú ý nhiều làm gì, chỉ cần không phải bổn gia là được.
– Chú Lục hôm qua tới ạ? Sao bố mẹ không gọi con dậy?
Tiểu Quang vừa đi học về nghe thế cái hiểu cái không ngẩng lên hỏi.
An Na suýt nữa thì bị sặc canh, cố nuốt xuống, ngẩng lên nhìn bà nội, thấy bà đang bất mãn nhìn mình chăm chú thì vội đưa ánh mắt cầu cứu sang mẹ.
Tiêu Du được An Na cầu cứu, liếc trộm chồng đang im lặng, bèn cười nói với mẹ chồng:
– Mẹ ơi, mẹ đừng hiểu lầm. Quốc Cường có lo lắng của anh ấy. Anh ấy cùng vì muốn tốt cho An Na thôi ạ.
Bà nội nói:
– Bọn trẻ nếu đã vừa ý nhau, có vấn đề gì thì cùng nhau nghĩ cách giải quyết, chứ làm gì mà áp đặt không cho người ta tới thế hả? An Quốc Cường, sao mẹ cứ cảm thấy con còn phong kiến cố chấp hơn cả bà già này nữa.
– Bà nội ơi, bà hiểu lầm chú rồi ạ.
An Na mặt đỏ bừng, vội giải vây cho bố. – Cháu và…Lục Trung Quân lúc trước quả thật là có chỗ không đúng, chú cũng vì lo cho cháu….
– Lo lắng cho cháu thì cũng không thể gia trưởng phong kiến thế được. – Bà nội vẫn không hài lòng. – Bà thấy cậu Lục kia rất được đấy.
An Quốc Cường ho khẽ một tiếng, rốt cuộc mở miệng:
– Mẹ ơi, việc này mẹ chớ xen vào nữa. Lục Trung Quân không tệ, nhưng không hợp với An Na nhà mình. Cứ quyết định như vậy đi.
Nói xong nhìn sang An Na, mỉm cười nói:
– An Na, chú có một người bạn lâu năm, họ Hạ, nhà có em trai, điều kiện rất tốt, là một sinh viên trường y, tốt nghiệp xong sẽ là bác sĩ. Chú cũng gặp người ta rồi, lúc nào sẽ bố trí cho hai đứa gặp nhau để làm quen.
Lúc bố giới thiệu như thế, An Na lập tức đoán được người kia là ai.
Trước đây, trước lúc cô tới nơi này, sinh viên trường y họ Hạ mà bố muốn giới thiệu cho cô quả thực sự nghiệp rất thành công, là một Phó viện trưởng của một bệnh viện nổi danh trong nước, người ta đến trung niên có một gia đình hạnh phúc, con trai cũng sắp lên đại học rồi.
Một cảm giác khó xử dâng lên.
– Quốc Cường!
Lần này ngay cả Tiêu Du cũng không nhịn được lên tiếng.
– Dù là An Na với cậu Lục có không hợp nhau thì anh cũng không thể gấp rút như thế. Anh không hiểu cho cảm giác của con bé à? Chuyện này để sau đi.
An Quốc Cường nhìn An Na, cuối cùng mới hậm hực bỏ qua.
– Vậy để sau hãy nói.
..
Lục Trung Quân đi rồi, An Na chẳng có chút tâm tư gì nữa cả, cả ngày chỉ nghĩ rốt cuộc Lục Trung Quân đi đâu, làm nhiệm vụ gì, lòng cứ luôn căng thẳng mãi, thậm chí còn muốn gọi điện vào số điện thoại mà trước khi Lục Tiểu Lâm đi có để lại cho cô để hỏi thăm về anh.
Nhưng càng về sau, cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn được.
Lục Trung Quân đi đâu làm gì, ngay cả cô anh cũng không nói được, vậy thì càng không thể nói cho Lục Tiểu Lâm được.
Hôm nay đi làm, trưởng phòng không có mặt, Tiểu Liễu cùng phòng lại kéo An Na giúp cô ta luyện nói thì trưởng phòng thương nghiệp kế bên đến tìm cô.
Ban đầu An Quốc Cường tìm công việc giúp An Na là nhờ vị trưởng phòng này.
Trưởng phòng nói biểu hiện vừa rồi của cô ở Thượng Hải rất tốt, ông ta định đề cử cô với lãnh đạo Cục để điều cô qua phòng thương nghiệp, có điều cô vừa vào làm chưa được bao lâu, biên chế chưa có, bằng cấp cũng không, vô duyên cớ điều qua đó sợ là sẽ gây dị nghị.
– Tiểu An, ngoại ngữ cháu tốt như thế, năng lực xuất chúng, nếu cố gắng có một cái bằng cấp nữa thì tốt rồi.
Trưởng phòng tỏ vẻ hết sức tiếc nuối.
Lúc tìm việc giúp An Na, An Quốc Cường nói cô tốt nghiệp trung học nhưng bằng tốt nghiệp đã bị mất không tìm thấy, cũng bởi trưởng phòng rất có vai vế trong cục, lại nghe nói sắp thăng lên làm phó cục trưởng, quan hệ của ông ta và An Quốc Cường rất tốt, cộng thêm vị trí sắp xếp cho An Na cũng là biên chế tạm thời, cho nên lúc đó bên nhân sự cũng không hỏi kỹ.
An Na đành cười gượng gạo.
– Nhưng không sao đâu, giờ trường đại học đang chuẩn bị khai giảng, trong cục có hai danh sách được đến Bắc Kinh tu học, một đã dành cho người khác, một thì chú đã tranh thủ cho cháu rồi.
Trưởng phòng cười nói,
– Thời gian là một học kỳ. Tu học xong, cháu coi như cũng có lý lịch rồi. Khi về chú sẽ làm báo cáo, cháu sẽ chính thức đến chỗ chú làm việc. Thế nào, bên chỗ trưởng phòng Hồ thì cháu cứ yên tâm, chú sẽ báo với chị ấy.
Trưởng phòng thưởng thức đề bạt mình như thế, An Na dĩ nhiên vui mừng, cảm ơn ông ta liên tục.
– Không sao. – Ông ta cười khà khà, – Chú và chú của cháu là bạn tốt, khách sáo với chú làm gì. Mà nói tới cháu cũng là nhân tài hiếm có, để nhân tài như cháu bị mai một thì đáng tiếc lắm. Cháu về làm tờ trình đi.
An Na lại lần nữa cảm ơn ông ta, về phòng làm việc viết đơn đi học, qua hai ngày thì đơn được phê duyệt, thứ hai là có thể đi Bắc Kinh tu học rồi.
Cùng ngày ông An từ chỗ trưởng phòng biết tin tức này, tuy rằng nghĩ trường đó cách học viện hàng không quá gần, lòng khá lo lắng, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện tốt cho An Na, cũng không thể bởi gần học viện hàng không mà không cho cô đi học được. Tiêu Du thì rất ủng hộ, bảo vừa hãy để An Na đi học cho đỡ buồn.
…
Qua vài ngày, An Na thu dọn hành lý đi học ở đại học tại Bắc Kinh.
Trường đại học này được thành lập vào cuối thế kỷ trước. Đây là trường đại học quốc gia đầu tiên lúc bấy giờ, và đây cũng là trường mà có số sinh viên học đông nhất cả nước.
An Quốc Cường gần đây rất bận rộn, hai ngày nữa còn phải đi công tác phía nam, nhưng dù vậy thì vẫn dự định đích thân đưa cô đi Bắc Kinh, nói mình quen thuộc ở đó, nhưng bị An Na kiên quyết từ chối.
Ông An thấy con gái không muốn mình đưa đi thì cũng đành phải chịu, chỉ căn dặn cô phải nghe lời mình, chớ có suy nghĩ lung tung. Sau khi hoàn thành bài giáo dục tư tưởng cho con gái thì mới thả cô đi.
Rời khỏi người bố luôn coi mình là đứa trẻ, An Na cũng thở phào nhẹ nhõm.
….
Lúc An Na đến trước cổng trường đại học mang kiểu kiến trúc cổ điển, đúng vào thời điểm nhà trường đang chào đón tân sinh viên. Xe của trường đi các trạm xe đón tân sinh viên nhiều lần ra vào, ở cổng trường đứng đầy các cựu sinh viên đón tân sinh viên, khắp nơi đều là biển chào đón.
Sinh viên thời đại này còn chưa có danh xưng “Con cưng của trời”, được vào học ở trường đại học này toàn là người tài giỏi, trên gương mặt mỗi người đều lộ vẻ tự hào, tràn ngập nụ cười phấn khởi hồ hởi. Tân sinh viên mới nhập học ngoại trừ thuộc khóa này thì cũng không ít thí sinh xã hội. An Na vốn có tướng mạo non nớt, mái tóc dài được tết lại, mặc váy giống với mọi người, thoạt nhìn cũng không khác gì tân sinh viên mới nhập học. Vừa đến cổng trường cô lập tức từ chối mấy nam sinh viên chủ động ra đón muốn cầm hành lý giúp cô, tự tìm tòa giáo viên làm thủ tục báo danh và nhận phiếu cơm, sau đó thì tìm được phòng ký túc xá nằm ở tòa nhà số 9.
Trong phòng ký túc có tám người ở, đều là những người được cơ quan cử đi bồi dưỡng ngắn hạn giống cô. An Na đến muộn nhất, mọi người tuy đều đến từ nam bắc, nhưng làm quen với nhau rất nhanh chóng. Trong tám người thì An Na nhỏ tuổi nhất, mọi người thân thiết gọi cô là Tiểu An.
An Na đến đây học tập bồi dưỡng, ngoài hoàn thành nhiệm vụ lấy được tấm bằng bổ túc mà trưởng phòng giao phó, cũng muốn mượn hoàn cảnh mới để phân tán tâm sự của mình, đỡ phải cả ngày cứ lo lắng cho Lục Trung Quân sẽ xảy ra chuyện. Có lẽ anh đang rất tốt, chẳng qua là do mình tự dọa mình mà thôi. Hơn nữa quan trọng nhất là, nơi này rất gần học viện hàng không, đi xe cũng chỉ mất nửa ngày.
Tuy rằng không thể gặp Lục Trung Quân, nhưng có thể ở một nơi gần anh như thế, cũng khiến cho trong lòng An Na kiên định rất nhiều.
…
Từ lúc bước vào cổng trường đại học này, An Na đã cảm nhận được bầu không khí đặc biệt của thời đại này khác hoàn toàn với kiếp trước của cô ấy. Dẫu rằng buổi tối ở góc sân trường cũng có những đôi yêu nhau lén lút, nhưng trong các phòng học vẫn chật kín sinh viên vùi đầu vào tự học, thậm chí có người đi muộn không tìm được chỗ ngồi thì đều tốp năm tốp ba ngồi tự học ở bên hồ. Cơn gió tự do đập vào mặt, phấn đấu học tập cũng trở thành phong trào. Trên giảng đường dưới căn tin đều dán đầy áp phích diễn thuyết của danh nhân văn hóa bằng chữ Nhật. Cuối tuần ngoại trừ có các buổi vũ hội giao lưu mà sinh viên ưa chuộng thì cũng có vũ hội disco rất lạc hậu mà giáo viên gọi là “Điệu nhảy quỷ”, rồi các buổi hội thơ, tọa đàm, tiệc tối…rất nhộn nhịp khí thế, về phần góc tiếng Anh nổi danh kia thì còn nhiều sinh viên tiến hành đối thoại với giáo viên hơn.
Bị bầu không khí đó lây nhiễm, An Na cũng đăng ký tham gia, quyết định nhân cơ hội khó có được trong đời này một lần nữa hòa nhập vào cuộc sống đại học khác biệt rất nhiều với thời đại học trước kia mình đã từng tham gia.
….
Ngày thứ bảy đầu tiên của tuần học, An Na liên lạc với Lục Tiểu Lâm cũng học ở một trường đại học khác ở Bắc Kinh.
Biết giờ An Na đang tu dưỡng học tập ở đây, Lục Tiểu Lâm hết sức vui mừng, lập tức tới gặp cô.