Anh lái xe rất nhanh, đèn đường hai bên đường bị bỏ lại phía sau, rất nhanh đã lái đến con đường có hàng cây râm mát bên ngoài bức tường của trường đại học.
An Na rất lo lắng.
– Lục Trung Quân, anh đưa em đi đâu vậy? Rốt cuộc có chuyện gì? Sao trán lại bị thế kia?
Lục Trung Quân tiếp tục không nói năng gì, vẫn lái xe đi.
– Lục Trung Quân, anh nói gì đi. Anh nói với em chuyện gì đi…
An Na dướn người qua dựa vào anh, kéo ống tay áo của anh, lo lắng nhìn sắc mặt của anh.
Lục Trung Quân bỗng dừng xe bên dưới cây ngô đồng to cao ở bên đường, tắt máy, kéo An Na vào trong ngực mình, cúi xuống hôn lên môi cô.
Đôi môi anh lạnh lẽo, nhưng hơi thở lại cực kỳ nóng bỏng. Nụ hôn rất mạnh, mang theo lực lớn như muốn nuốt cô vào trong bụng.
An Na đờ đẫn, ban đầu còn giãy giụa, nhưng sau đó thì từ bỏ, mặc cho anh hôn mình.
Hôn nhau một lát, hô hấp của Lục Trung Quân càng thêm nóng cháy, da thịt cũng trở nên nóng bỏng, chợt buông cô ra, hạ chiếc ghế xuống, khóa cửa xe lại, lại kéo rèm hai bên cửa xe lại, khiến trong xe tối om.
Bên trong xe trở nên mờ tối, không gian trở nên nhỏ hẹp, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người.
An Na ngơ ngác nhìn anh.
– Lục Trung Quân, anh muốn làm gì…
Cô vừa cất lên hỏi, người đã bị anh ôm nằm xuống chiếc ghế dài phía sau, anh ôm chặt lấy cô, tiếp tục hôn cô, nhấc chân đạp chiếc ghế trước vừa mới bị hạ xuống lên. Tiếp đó, lại đè An Na ở ghế sau, cởi áo khoác của mình và bắt đầu tháo thắt lưng ra.
– Không được đâu.
An Na mở to mắt nhìn theo động tác của anh, rốt cuộc kịp phản ứng, tim nảy thình thịch, vội lắc dầu, dùng khuỷu tay chống người ngồi lên.
Anh đã cởi được thắt lưng ra, lại lần nữa đè An Na xuống dưới, giữ mặt cô hôn cô ngấu nghiến.
An Na bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, lại mềm nhũn nằm xuống, tận đến khi tay của anh thăm dò tiến vào trong quần áo của mình, bắt đầu sờ soạng lên làn da của cô thì thần chí rốt cuộc khôi phục một chút.
– Đừng…nơi này không được…
Cô chụm hai chân lại với nhau.
– An Na…cho anh đi…anh xin em…Anh rất muốn em…
Anh không ngừng hôn cô, hôn lên môi, lên vành tai, lên má cô, giọng khàn khàn, đứt quãng bên tai cô, khẩn cầu. Chỉ một chốc lát, tuy biết rằng như này quá điên cuồng, nhưng cô vẫn không đành lòng cự tuyệt anh, thân mình lại mềm xuống, cuối cùng để anh tách chân mình ra, tay ôm lấy cổ anh.
Cũng không có nhiều màn dạo đầu, ngay khi được cô đáp lại, anh lập tức tiến thẳng vào, ngay khoảnh khắc hai người kết hợp làm một, anh ôm chặt lấy cô, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, mang theo sự thỏa mãn rất lớn. Mọi thứ kế tiếp đều như vốn dĩ của nó, động tác của anh vô cùng kịch liệt, thậm chí còn mang theo chút thô bạo.
An Na như biến thành làn nước dưới thân thể anh, mềm mại tiếp nhận sự thô bạo đến mạnh mẽ của anh, tận đến giây phút cuối, anh quỳ trước cô, mang theo cô cùng nhau lên đỉnh khoái cảm, cuối cùng một lần nữa vùi lên trên người cô.
Hết thảy trở lại bình ổn rồi, cả người anh đẫm mồ hôi, tim đập mạnh, nhưng vẫn không buông cô ra, mà ôm chặt lấy cô trong lòng, nhắm mắt lại.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng hơn, ven đường bắt đầu có người chạy thể dục hoặc nông dân bán hàng rong bắt đầu gánh sạp hàng đi qua.
Chờ cho tim đập đã bình thường trở lại, An Na giãy ra khỏi lồng ngực và cái ôm của anh, mặc lại quần áo bị anh vứt tứ tung, cào thẳng mớ tóc rối loạn, dùng dây thun buộc lại cho gọn gàng, sau đó đẩy đẩy Lục Trung Quân.
– Anh còn không mặc quần áo vào đi, trời sáng rồi, không nghe thấy có người đi qua à?
Cô đè thấp giọng nói.
Lục Trung Quân đặt tay ra sau đầu làm gối, mở mắt, nhìn cô biếng nhác nói:
– Em mặc giúp anh đi.
An Na làm bộ muốn đánh anh. Anh lại nhắm mắt lại, dáng vẻ không quan tâm.
– Thật là chịu anh rồi. Lớn đầu rồi mà lại như trẻ con ấy. Tiểu Quang nhà em còn ngoan hơn anh ấy.
An Na miệng thì trách móc nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp anh sửa sang lại quần áo. Lúc cô bận rộn, anh nửa nằm nửa dựa vào ghế, lặng lẽ nhìn cô.
– Xong rồi, giờ anh nói cho em biết đi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Sao trán lại bị thương?
An Na đã cài thắt lưng lại cho anh xong, ngước lên hỏi.
Lục Trung Quân không nói gì, vươn tay ra túm cô nằm trong ngực mình.
– Anh cứ như vậy em giận đó. – An Na thật sự bực bội, giãy ra.
– Đừng nhúc nhích.
Lục Trung Quân ôm cô thì thầm, – Anh muốn cứ ôm em như này mãi. Anh chỉ ôm một lúc thôi.
An Na ngoan ngoãn nằm vào lòng anh. Một lát sau, rốt cuộc nghe thấy anh nói bên tai mình:
– Tối qua anh về nhà, đã xung đột với bố. Trán này là bố ném bát trúng đấy…
An Na kinh hãi, tránh khỏi tay anh ngồi dậy.
– Sao lại gây đến mức đấy?
– Không có gì, anh với ông ấy đã vốn không hợp nhau rồi, cứ có chuyện là cãi nhau. Anh quen rồi.
Biểu cảm và ngữ điệu nói của Lục Trung Quân khác hẳn với anh ban đầu khi cô gặp, một chân gác lên ghế trước, dáng vẻ chẳng quan tâm gì cả, đưa tay ra kéo cô trở lại vòng ôm của mình, chôn mặt vào cổ cô, nói:
– Em thơm quá…Từ giờ đến cuối năm anh được nghỉ, chừng nào em về thì anh về cùng, chú em có đánh anh thì kệ chú ấy, dù sao thì anh đã mặt dày sẵn rồi. Hai ngày trước anh đã báo cáo kết hôn…
– Anh ngồi lên cho em, nói chuyện đàng hoàng nào.
An Na ra sức đẩy anh ra, kéo cái chân đang gác lên ghế trước của anh xuống. Lục Trung Quân rốt cuộc chậm rãi ngồi thẳng lên.
– Lục Trung Quân, anh nói rõ cho em xem nào, vì sao anh và bố anh lại cãi vã, đến mức ông còn tức giận ném vỡ trán anh nữa?
Cô nhìn anh chăm chú.
Lục Trung Quân mỉm cười với cô.
– Không có gì mà, em đừng hỏi nữa. Anh chỉ lo bên chỗ chú em thôi. Em nói xem anh nên làm gì thì ông ấy mới chịu đây.
– Anh đừng lảng sang chuyện khác nữa. Xung đột của anh và bố anh có phải vì em không?
Anh càng tránh né, lòng nghi ngờ của cô càng nặng, ép hỏi anh.
– Không liên quan tới em, em đừng nghĩ nhiều.
– Anh không nói đúng không, thế thì em hỏi Tiểu Lâm vậy.
An Na bò dậy mở cửa xe, định đi xuống, đôi tay phía sau lại kéo cô lại, Lục Trung Quân ôm lấy eo cô.
An Na xoay người lại, nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng trên trán anh, khẽ khàng hỏi:
– Đau không?
Lục Trung Quân lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
– Em biết anh rất đau. Hay em đưa anh đến phòng y tế của trường để băng lại nhé.
Lục Trung Quân chỉ ôm chặt eo cô.
An Na thở dài.
– Lục Trung Quân, em đã nói với anh rồi, nếu em đã quyết tâm ở bên anh, thì bất kể xảy ra chuyện gì, em sẽ đứng về phía anh. Anh giấu em, trong lòng em sẽ không thoải mái. Bất kể là chuyện gì, em đều chấp nhận được.
- ….Ông ấy chẳng bảo giờ tin tưởng con trai mình cả. Với anh, chỉ có chỉ trích, ra lệnh mà thôi.
Một lát sau, rốt cuộc Lục Trung Quân mới nói, giọng trầm thấp, mang theo ý tự giễu.
– Nhưng cũng chẳng sao cả, anh vốn là đứa con chẳng nghe lời rồi. Lúc trước còn khiến ông ấy mất mặt, ông ấy đối xử với anh như thế cũng bình thường. Anh chỉ không thể chịu nổi khi chưa gì mà ông ấy đã quy kết về em rồi. Tối qua trước khi anh về, Hoa Lan đã đến nhà, nói những điều không hay về em với ông. Ông ấy vẫn luôn tin tưởng cô ta. Cho rằng cô ta nghe lời lại ngoan ngoãn, còn từng có ý định muốn anh cưới cô ta nữa. Anh chẳng có hứng thú, ông mới từ bỏ. Cãi vã với ông vài câu, anh không kiềm chế được nói mấy lời khó nghe, ông ấy mới làm vỡ trán anh thế này, anh bèn bỏ đi luôn.
An Na yên lặng chốc lát.
– Bố anh không tin anh, có lẽ bởi vì trước đó anh từng gánh trách nhiệm thay cho chiến hữu của anh mà gây ra hiểu lầm. Lục Trung Quân, sao anh không giải thích rõ với ông? Em tin là ông ấy biết sự thật rồi thì sẽ không công khai chuyện này, như vậy bố con anh sẽ hòa giải với nhau, anh cũng có thể tiếp tục duy trì được tấm lòng vì bạn bè của mình. Như vậy không tốt sao?
– Anh cần gì phải giải thích cho ông ấy nghe. Kệ ông ấy nghĩ thế nào cũng được, anh vốn chẳng quan tâm.
Nói xong, anh kéo mặt An Na lại, thần sắc nghi hoặc nhìn cô.
– Này, không phải em muốn đi nói với ông ấy đấy chứ?
– Không!
An Na mở to mắt nhìn anh, vội lắc đầu.
– Không thì tốt rồi. – Lục Trung Quân thả lỏng hẳn.
– Anh nói này An Na, em đừng nghĩ làm thế. Ông ấy ngang ngược vô lý, càng già càng bướng. Tình hình anh không ở đây, em đừng có đi gặp ông ấy làm gì. Anh sợ không tốt cho em.
– Vâng, em biết rồi.
An Na đồng ý, lại nói tiếp, – Nhưng, chúng ta sớm muộn gì cũng kết hôn, ông ấy lại là bố anh. Nếu chúng ta định tự ý kết hôn, như thế cả đời anh và ông sẽ bất hòa không qua lại đấy.
– Kệ, không qua lại cũng chẳng sao, anh chẳng cần.
– Như vậy không được! Cái khác thì không sao, nhưng chỗ chú em chắc chắn không qua đâu. Anh biết trước đây chú em là cấp dưới của bố anh mà.
Lục Trung Quân nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói vô cùng miễn cưỡng.
– Em đừng ép anh, để anh suy nghĩ đã.
An Na ừ một tiếng.
– Được, em không ép anh. Anh cứ từ từ suy nghĩ, dù sao chúng ta còn trẻ, thời gian còn nhiều.
Lục Trung Quân lườm cô. An Na bật cười tươi rói.
……
Trời sáng bảnh hẳn rồi, trên đường bắt đầu có người qua lại nhiều hơn, cổng trường cũng đã mở, An Na dẫn Lục Trung Quân đi vào, đến phòng y tế rửa vết thương băng bó lại đàng hoàng, cùng nhau đi ăn sáng. Cô đi học, anh ở trong sân trường chờ cô, buổi tối cùng nhau đi dạo phố đi xem phim, sau đó anh cũng không ép cô qua đêm với mình mà ngoan ngoãn đưa cô quay về trường.
Quen nhau lâu rồi, từ sau khi xác lập quan hệ, hai người tuy những gì nên làm đều đã làm hết, có một số việc còn làm không ngừng nữa, nhưng phần lớn thời gian ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, còn giống như chính thức yêu đương như hiện tại thì vẫn là lần đầu tiên.
Mấy chị cùng phòng thấy An Na mấy ngày này đi sớm về muộn thì liên tưởng đến cuộc điện thoại sáng sớm hôm nọ, đều biết bạn trai của cô tới, tức thì náo loạn đòi mời cơm xem mặt. An Na tuy sống chung với mấy chị cùng phòng không lâu nhưng tình cảm rất tốt, khi gặp Lục Trung Quân thì nhắc đến, còn nói nếu anh không muốn thì cũng không sao, mình sẽ tìm lý do giải thích là được. Không ngờ Lục Trung Quân lại đồng ý ngay tắp lự, nói mình đã muốn gặp họ rồi, chỉ sợ cô không vui nên không đề cập tới thôi. Vì thế hẹn chiều tối cùng nhau ăn cơm tại một nhà hàng bên ngoài. Mấy chị cùng phòng rất phấn khởi, vừa gặp Lục Trung Quân là khen anh và An Na rất đẹp đôi, luôn miệng gọi em rể rất thân thiết, còn Lục Trung Quân thì cười tươi liên tục rất hưởng thụ. Cơm nước xong Lục Trung Quân lại mời mọi người đi xem phim, xong thì đưa mọi người về trường. Lúc chia tay An Na, anh nói với cô mình có người bạn kết hôn, ngày mai phải đi ăn cưới họ, vài ngày sau mới gặp nhau được.
An Na bảo anh có việc cứ đi đi. Lục Trung Quân lại kéo cô đến chỗ tối không có ánh đèn đường chiếu tới, hôn cô ngấu nghiến một hồi rồi mới lưu luyến rời đi.
Ngày hôm sau là chủ nhật. An Na gọi điện thoại cho Lục Tiểu Lâm, hẹn gặp nhau. Lục Tiểu Lâm tới, hai người vừa ngồi xuống, An Na đã hỏi tỉ mỉ chuyện xảy ra với Lục Trung Quân.
– Anh em mấy hôm nay thế nào ạ? – Lục Tiểu Lâm lo lắng hỏi.
– Anh ấy vẫn tốt, hôm nay đi có việc rồi mấy hôm nữa mới về. Bố em thì sao?
An Na hỏi.
Lục Tiểu Lâm thở dài, nét mặt lộ vẻ u sầu.
– Chẳng tốt gì. Em nghĩ là bố đang hối hận, nhưng vẫn không chịu gọi anh về. Sắp đến kỳ cuối rồi, thời gian này em cũng bận, buổi tối không thể về nhà được nữa. Em cũng rất lo.
– Tiểu Lâm, em có thể chuyển lời chị với bố, nói ông ấy có thể gặp chị được không?
Lục Tiểu Lâm ngẩn ra, sau đó mắt sáng lên.
– Chị An Na, chị thật lòng muốn đi gặp bố em ạ?
– Ừ. – An Na gật đầu, – Nếu xung đột của họ là vì chị, chị nghĩ tốt nhất chị đi gặp bố em một lần. Có hiểu lầm gì thì cứ giáp mặt giải thích cho rõ ràng.
– Thế thì tốt quá. Em sẽ về bảo bố. Chị An Na, chị tốt quá. Em đảm bảo bố em gặp chị rồi thì ông nhất định sẽ thích chị.
Lục Tiểu Lâm phấn khởi nói.