Sắp xếp cho bà Chử tại nhà khách học viện hàng không xong, An Na trò chuyện với bà trong phòng.
Bà Chử tâm sự với cô những chuyện trước đó. Một tuần trước, chợt có một cô gái tìm đến nhà, cầm theo rất nhiều quà, bảo tới thăm bà Chử.
Bà Chử chưa từng gặp cô gái này, hết sức ngạc nhiên, hỏi lai lịch cô ấy, cô gái nói mình tên là Từ Phương.
Bà Chử chợt nhớ ra, trước khi con trai mình hy sinh mấy tháng, trong lá thư cuối cùng mà con trai gửi cho mình, có từng nhắc đến một cô gái tên Từ Phương, nói cô ấy ở đoàn văn công, hai người đang hẹn hò với nhau. Chờ qua một thời gian nữa thì sẽ báo cáo lên tổ chức. Nhưng không ngờ là, ngày đó biên giới phía Tây Nam có chiến sự, đại đội phi hành chỗ Chử Vĩ được lệnh khẩn cấp điều đến tiền tuyến. Tiếp đó là có tin dữ con trai hy sinh, bà Chử nghĩ cô gái kia chắc là đã có cuộc sống mới, nên cũng không nhắc đến chuyện này với người nào cả, đến bây giờ, chuyện cũ cũng phai nhạt đi nhiều, cũng không nhớ tới cái tên này nữa. Không ngờ hiện tại Từ Phương lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bà Chử lập tức nhớ đến lá thư kia của con trai. Sự việc tuy đã qua nhiều năm, nhưng khi nhìn thấy cô gái mà con mình thích đứng trước mặt mình, nghĩ đến con mình đã hy sinh thì mắt lại đỏ lên.
Từ Phương đứng im lặng trước di ảnh Chử Vĩ được bà Chử đặt trên nóc tủ một lúc, sau đó kể lại chuyện xảy ra năm đó cho bà nghe. Nói mình và Chử Vĩ lúc ấy thật lòng yêu nhau, dự tính chờ anh từ tiến tuyến trở về thì sẽ báo cáo xin kết hôn lên tổ chức. Nào ngờ đâu anh lại hy sinh, mà bản thân thì lại phát hiện có thai ngoài ý muốn, là Lục Trung Quân vì bảo vệ danh dự cho Chử Vĩ, cũng để giảm bớt áp lực cho cô ấy mà đứng ra gánh hết trách nhiệm, cuối cùng còn xin lãnh đạo xử lý cô ấy nhẹ nhàng.
Từ Phương còn nói, bản thân có lỗi với Chử Vĩ, lúc ấy tinh thần bị áp lực nặng nề đã không giữ đứa bé kia được. Sau đó cô ấy về quê sinh sống, giờ được người quen giới thiệu đã quen biết với một người đàn ông, người ta cũng rất tốt, mong được kết hôn với cô ấy. Cô ấy cũng nói chuyện trước kia của mình, nhưng đối phương cũng không để ý tới quá khứ của cô ấy, vẫn quyết định cưới cô ấy. Cho nên cô ấy quyết định gả cho anh ta. Nhưng trước khi bắt đầu một cuộc sống mới, cô ấy cảm thấy mình nên tới thăm bà Chử, nói mọi chuyện cho bà biết. Sau nhiều lần do dự mãi, cuối cùng mới tìm đến.
Bà Chử kể lại chuyện đã qua, khóe mắt vẫn ươn ướt, lau nước mắt, nhìn An Na nói:
– Con bé Từ Phương kia cũng ngốc, trước đó là con trai bác có lỗi với nó, nó còn nói xin lỗi Chử Vĩ nhà bác nữa kia. Bác thật lòng cảm kích con bé. Sau khi con trai bác hy sinh, mấy năm nay, Tiểu Lục tới thăm bác vài lần, nhưng cũng không bao giờ nhắc đến chuyện mình đã gánh trách nhiệm thay con trai bác. Nếu không phải con bé tới thăm bác, kể lại câu chuyện trước kia, thì cả đời này bác không biết Tiểu Lục đã làm bao chuyện cho Chử Vĩ nhà bác rồi. An Na à, cháu thật là tinh mắt nhìn trúng Tiểu Lục. Tiểu Lục cưới được cháu, cũng là phúc của nó.
An Na nghe xong câu chuyện, trong lòng cũng thổn thức khôn nguôi, thổn thức vì bà Chử hiểu chuyện nặng tình nặng nghĩa, cũng thổn thức về cô gái Từ Phương chưa bao giờ gặp mặt kia. Giờ, cũng chỉ thầm chúc phúc cho cô ấy về sau có một cuộc sống mới đầy may mắn và hạnh phúc.
…
Lục Trung Quân vừa đến được một lúc thì cũng đến giờ cơm chiều. Tiếp đó Chủ nhiệm Điền cũng đến, mời bà Chử đi ăn cơm. Bà Chử cứ cảm ơn mãi. Cơm nước xong, mấy người đưa bà về phòng nghỉ ngơi.
– Tiểu An, cháu cứ tự nhiên, chú đi trước.
Sắp xếp cho bà Chử xong rồi, Chủ nhiệm Điền đánh tiếng với An Na, sau đó định đi về.
Lục Trung Quân giữ ông lại.
– Cháu còn muốn gì nữa hả? – Chủ nhiệm Điền nhìn Lục Trung Quân, vẻ mặt rất cau có.
– Chủ nhiệm, cháu muốn hỏi chuyện Chử Vĩ…
Anh trịnh trọng nói, giọng đè thấp,
– Các chú định xử lý thế nào ạ? Có nói cháu biết được không?
Chủ nhiệm Điền nghe anh hỏi chuyện này thì hừ mũi:
– Sao thế, trong mắt cháu bọn chú là những người chẳng có tình người đúng không? Thế theo cháu người có tình người phải như thế nào?
– Chú đừng nóng mà. – Lục Trung Quân vội lắc đầu, – Ai nói chú không có tình người, cháu là người đầu tiên xử kẻ đó. Chủ nhiệm Điền mặt lạnh tâm nóng, trọng tình trọng nghĩa, không khác gì Quan nhị gia đâu. Người khác không biết, chứ cháu lẽ nào không biết. Cháu chỉ hỏi tí thôi mà.
– Cút đi. Đừng có mà nịnh nọt nữa.
– Vâng vâng. Nhưng chú cứ phải nói cho cháu biết, cháu biết rồi cháu tự cút.
Chủ nhiệm Điền lại hừ mũi, nói:
– Liệt sĩ Chử Vĩ trong chuyện trước đây là phạm sai lầm, nhưng bọn chú đã xem xét, xét thấy hai bên lúc đó là tự nguyện, hơn nữa còn dự tính kết hôn, cộng thêm mẹ liệt sĩ hiểu chuyện tình nghĩa sâu nặng, bọn chú cũng cảm động, quyết định không truy cứu nữa, người nhà liệt sĩ vẫn được hưởng trợ cấp nhà nước, không có gì thay đổi cả. Giờ thằng nhãi cậu vừa lòng chưa?
– Vừa lòng rồi. Cảm tạ chủ nhiệm Điền, và các lãnh đạo khác. Cháu cút đây, không để chú ngứa mắt nữa.
Lục Trung Quân cầm tay An Na, đi ra ngoài.
An Na vẫn chưa quen được cách thức giao lưu giữa Lục Trung Quân và chủ nhiệm Điền, xấu hổ, khi bị anh kéo ra ngoài, quay lại chào ông.
Chủ nhiệm Điền nhìn bóng dáng Lục Trung Quân và An Na đi khuất rồi mới thở hắt ra, lắc lắc đầu, nở nụ cười.
– Thằng ranh này!
Ông lẩm bẩm.
…
Cả nhà đã trở về thành phố S, Lục Trung Quân thì ngày nghỉ cũng kết thúc, cứ lưu luyến chia tay An Na quay về học viện hàng không. An Na bắt đầu chú tâm vào công việc hợp tác với Tống nữ sĩ. Hai tháng sau, là bộ trang phục văn hóa cuối cùng của năm triều đại, chủ đề trang phục nhà Thanh được biểu diễn long trọng tại nhà hàng Maxim.
Ngày hôm đó khung cảnh hoành tráng, phục sức do người mẫu biểu diễn mang theo khái niệm mới đánh mạnh vào thị giác của người xem, đã đổi mới hoàn toàn cách nhìn và quan điểm của người khác, giành được sự khen ngợi rất cao, đặc biệt là bởi các đại diện nước ngoài của công ty Pierre Cardin, người sẽ được mời tham gia vào toàn bộ dự án trao đổi văn hóa này. Cuối buổi biểu diễn, Tống nữ sĩ trong trang phục lộng lẫy cầm tay An Na đi lên bục sân khấu chữ T, lấy thân phận là nhà thiết kế đầu tiên phát hành chủ đề tối nay, giới thiệu với mọi người, nhận được những tràng pháo tay vang dội.
Cuộc họp báo kết thúc, theo lệ thường là tiệc cốc tai giải trí nhẹ, không ít người tìm lý do tiếp cận với An Na, trong đó bao gồm cả người nước ngoài, không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với cô. Nhà hàng Maxim và phòng làm việc của Tống nữ sĩ cơ bản là trường hợp thường xuyên nhất của Trung Quốc có thể tiếp xúc với người nước ngoài, An Na đã sớm có chuẩn bị, trên ngón áp út tay trái cô đã đeo chiếc nhẫn đơn giản, do tự cô chuẩn bị.
Đàn ông Trung Quốc thực ra cơ bản đều rất hướng nội, dù là Phạm Minh, tuy rằng muốn theo đuổi cô, nhưng biểu hiện cũng rất kín đáo, không gây những bối rối khó xử cho cô.
An Na đeo nhẫn, chủ yếu là để ứng phó với đàn ông ngoại quốc.
Thông thường cách này rất có tác dụng. Mặc dù rất có hứng thú với cô, nhưng khi cô vô tình hoặc cố ý lộ chiếc nhẫn trên tay, đa số mọi người đều tự biết khó mà lui, nhưng lại không bao gồm vị nhiếp ảnh gia nước Pháp kia.
Vị nhiếp ảnh gia này phụ trách chụp ảnh cho người mẫu, rất có danh tiếng ở Pháp, giống như giáo sư Pierou, người mà An Na đã gặp trước đây, vì ngưỡng mộ văn hóa phương Đông mà đã sang đây. Vị này cực kỳ yêu thích An Na, ca ngợi cô là Barbie phương Đông, lại không biết một quan niệm xuất phát từ đâu, cho rằng giờ các cô gái Trung Quốc thường sùng bái mù quáng đối với người nước ngoài, khát khao được gả cho người nước ngoài và xuất ngoại. Hơn nữa tính cách anh ta lãng mạn nhiệt tình, một tháng trước khi được gặp An Na, đã công khai theo đuổi cô mãnh liệt. Dù An Na nói cho anh ta biết mình đã có hôn phu rồi, nhưng anh ta vẫn không quan tâm. Tống nữ sĩ cầm ly rượu, đi đến bên An Na, giúp cô thoát khỏi anh chàng người Pháp kia, kéo tới một góc, hỏi tối nay sao không thấy Lục Trung Quân tới. Trên bữa tiệc đính hôn lần trước, Tống nữ sĩ cũng tới dự, biết quan hệ giữa cô và Lục Trung Quân.- Đáng nhẽ tối nay anh ấy cũng tới, nhưng đột ngột đơn vị anh ấy có việc gấp, nên không tới được ạ. An Na buồn bã nói. Đây là một phần công việc hiện tại của cô, cũng là chương trình đầu tiên của cô với tư cách là một nhà thiết kế, nếu anh tham gia được thì càng hoàn mỹ hơn. Đến giờ phút này, cô dường như càng hiểu sâu sắc tâm tình ngóng trông bố về nhà mấy ngày ngắn ngủi của mẹ trước kia khi bố chưa chuyển ngành. Không gặp thì nhớ, gặp rồi thì thời gian lại trôi nhanh, như là chớp mắt đã phải xa nhau tiếp rồi. Mỗi một lần gặp mặt, không những không thể ngừng tương tư, ngược lại càng nuôi dưỡng nỗi nhớ nhung cho khoảng thời gian xa nhau tiếp đó hơn. Tống nữ sĩ cùng bày tỏ sự tiếc nuối, lại nói với cô, tiếp theo đó phòng làm việc sẽ càng bận, bắt đầu chính thức chuẩn bị đem toàn bộ phục sức đến nước Pháp, lần đầu tiên tại Paris, kinh đô thời trang của thế giới, thể hiện sự quyến rũ của văn hóa trang phục từ phương Đông Trung Quốc. – Hoạt động giao lưu văn hóa lần này sẽ càng được tiếp tục khẳng định và duy trì. Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi thăm một vị quan viên, cũng trình lên kế hoạch hoạt động xuất ngoại của chúng ta. Tôi hy vọng cháu có thể thay mặt nhà thiết kế đồng hành cùng tôi, cháu có thời gian không? – Đương nhiên không thành vấn đề! – An Na lập tức đồng ý. – Yêu cầu cháu làm gì, cứ nói cho cháu là được. – Được, ngày mai chúng ta sẽ bàn kỹ… Tống nữ sĩ mỉm cười, tầm mắt bỗng nhiên định ở hướng cửa ra vào. An Na nhìn theo, ngẩn ra. Lục Trung Quân đã tới rồi, anh đang đứng ở lối vào, tầm mắt đã dạo qua sảnh lớn, ngay sau đó nhìn thấy An Na. Hai người nhìn nhau, anh cũng ngây người, tựa như bị dáng vẻ diễm lệ của An Na làm cho định trụ. Đây là lần đầu tiên anh trông thấy cô trong trang phục lễ hội lộng lẫy như thế. Tối nay cô trang điểm vô cùng đẹp, tóc dài vấn cao, mặc một chiếc váy dài tùy chỉnh từ Pierre Cardin. Phong cách cổ điển, chỉ để lộ cổ và cánh tay trắng, nhưng chiếc váy bó sát cơ thể, làm lộ vóc dáng quyến rũ của cô. Lục Trung Quân rất nhanh hồi phục lại tinh thần, bước nhanh tới, chào hỏi Tống nữ sĩ. – Vừa rồi còn nhắc tới cậu đấy, Lục tiên sinh. – Tống nữ sĩ ra hiệu cho người phục vụ chuyển một ly rượu đến cho anh, cười tươi nói, – Tuy cậu đã bỏ lỡ màn trình diễn của An Na, nhưng giờ đã tới rồi, vẫn khiến cô ấy rất vui. Tôi nói đúng không, An Na? Buổi sáng anh có nói với cô không đến được, hơn nữa nghe giọng điệu của anh như là có việc gì đó rất quan trọng. Không ngờ đã muộn thế này rồi anh lại xuất hiện ở đây. Dựa vào trực giác, An Na cảm thấy bên chỗ anh có lẽ đã có chuyện gì đó. Cô đè nén tia lo lắng đang trào dâng trong lòng, cũng chẳng có tâm tình ở lại nơi này nữa, chỉ muốn hỏi anh cho rõ ràng, bèn nói đôi câu với Tống nữ sĩ rồi xin phép được về. – Được. Chờ cháu rảnh thì tới gặp tôi nhé. Đưa vị hôn phu quyến rũ xinh đẹp của cậu đi đi, nếu không tôi không bảm đảm cô ấy sẽ về được trong sự bao vây của người hâm mộ đâu. Tống nữ sĩ trêu chọc hai người. Lục Trung Quân mỉm cười, bắt tay tạm biệt với bà, giúp An Na khoác áo khoác, dẫn cô ra khỏi nhà hàng Maxim.