Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 164: Chương 164: Anh đừng hận em




Một lúc lâu sau, Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển cuối cùng cũng ngủ say.

Thẩm Tu Lâm mở mắt ra, trong mắt không có một chút buồn ngủ.

Hắn nhìn Đông Phương Hiển trong lòng, nhẹ nhàng xuống giường.

Thẩm Tu Lâm ra khỏi phòng, đi thẳng tới chỗ của Lâm Tôn.

Lúc đó, Lâm Tôn đang tu luyện.

Thấy Thẩm Tu Lâm đến, Lâm Tôn đành phải tạm dừng tu luyện.

Lâm Tôn nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, nghi hoặc “Đã trễ thế này, có việc gì sao?”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, hỏi “Anh và Đông Phương đến từ cùng một vị diện… Có thể nói cho tôi một chút chuyện của em ấy không?”

“Hả?” Lâm Tôn ngạc nhiên “Anh muốn biết… Tại sao không hỏi chính chủ?”

Thẩm Tu Lâm không trả lời.

Lâm Tôn híp mắt “Sao vậy? Hai người… cãi nhau à?”

Thẩm Tu Lâm nhìn Lâm Tôn, chậm rãi nói “Tôi luôn cảm thấy, em ấy có chuyện gì đó gạt tôi…”

Lâm Tôn trợn mắt “Hả? Sao anh lại cảm thấy như vậy?”

“Trực giác thôi, có lẽ là do bản thân của tôi. Anh biết chuyện gì hay không?”

Lâm Tôn cười “Sao tôi biết được.”

Sau đó, Lâm Tôn nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi một chút.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy, nói “Anh nghĩ tới điều gì?”

Lâm Tôn cười cười “Không có.”

“Lâm Tôn, anh hẳn phải biết, tôi có lòng muốn hợp tác với anh, nên chúng ta mới như hiện giờ. Anh nói xem, có đúng không?”

Đây là đang uy hiếp sao?

Lâm Tôn cười khổ, một lát sau, thử dò xét nói “Ngũ Sắc Thập Quang, nếu thu thập đủ, là có thể phá vỡ vách ngăn không gian, đúng không?”

“Ừm, cái này tôi biết.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đông Phương muốn trở về, trước đó tôi đã đồng ý với em ấy, sẽ cùng em ấy về thăm quê hương.”

Trong lòng Lâm Tôn nhảy một cái, rốt cuộc hiểu rõ điểm mấu chốt nằm ở đâu.

Hoá ra, lúc trước bản thân mình không phải gặp ảo giác.

Thẩm Tu Lâm thực sự không biết, sức mạnh của Ngũ Sắc Thập Quang chỉ có thể giúp một người rời đi.

Hơn nữa, Thẩm Tu Lâm là người của thế giới này, từ hạ cấp vị diện đi tới trung cấp vị diện, vách ngăn thế giới sẽ tạo thêm rất nhiều áp lực.

Điều này có nghĩa là, Thẩm Tu Lâm, dường như không thể đi xuyên qua vách ngăn thế giới.

Trừ phi, vách ngăn này là vì hắn mới mở ra.

Nói như vậy thứ mà Đông Phương Hiển che giấu chính là điều này.

Nói cách khác, hai người bọn họ, nhất định sẽ phải tách khỏi nhau.

Mà Thẩm Tu Lâm, vẫn luôn cho rằng hắn có thể cùng Đông Phương Hiển rời đi.

Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, Lâm Tôn dĩ nhiên hiểu được Đông Phương Hiển đang gạt Thẩm Tu Lâm cái gì, thế nhưng, có thể nói ra hay sao?

Lâm Tôn biết, bản thân mình không thể nói.

Nếu nói ra, Thẩm Tu Lâm sẽ không làm gì mình, thế nhưng có thể xác định, Đông Phương Hiển nhất định sẽ ra tay giết mình.

Vì vậy, trên mặt Lâm Tôn không biểu lộ ra cái gì, chỉ yên lặng nghe Thẩm Tu Lâm nói.

Thẩm Tu Lâm không hiểu hết Lâm Tôn.

Hoặc là nói, hắn không hiểu hết những người tới từ trung cấp vị diện.

Cũng giống như khi trước, nếu như không phải Đông Phương Hiển nói ra, thì hắn sẽ không thấy được sự khác thường của Ngô Tranh.

Lúc này, nếu như Lâm Tôn có ý che giấu, hắn đương nhiên cũng sẽ không nhận ra Lâm Tôn có vấn đề gì.

Sau khi Thẩm Tu Lâm nói xong, Lâm Tôn nói “Nếu anh đều nguyện ý vì Đông Phương Hiển làm đến bước này, tin rằng anh ta nhất định sẽ rất cảm động. Anh cũng không nên vội vàng như vậy. Theo tôi được biết, tại vị diện của tôi, Đông Phương Hiển… vẫn luôn tương đối lãnh lùng. Anh ta ở bên cạnh anh như lúc này, đến tôi cũng thấy bất ngờ. Thế nhưng, nếu như anh ta đã đồng ý ở bên cạnh anh, như vậy, anh cũng nên tin tưởng anh ấy.”

Thẩm Tu Lâm hơi run lên.

Tin tưởng Đông Phương Hiển?

Hắn vẫn luôn tin tưởng em ấy, thế nhưng, loại cảm giác ngăn cách xa lạ lúc trước vẫn luôn rất rõ ràng.

Trong nháy mắt đó, hắn thậm chí cảm giác, loại khí tức kia đang nói với mình, Đông Phương Hiển đang lừa hắn, Đông Phương Hiển không thật tâm, không thể tin.

Cho nên, hắn mới có thể…

Mà hiện tại, Lâm Tôn cũng nói cho hắn biết, hắn cần phải tin vào Đông Phương Hiển.

Thẩm Tu Lâm không nhịn được nghĩ, chính mình hẳn là đã sai rồi. Thứ mơ hồ như vậy mà mình lại đi tin vào, không tin người yêu mình, không tin vào mắt của mình, thật sự đã sai rồi, có đúng không?

Chậm rãi thở phào một cái, Thẩm Tu Lâm cười “Anh nói đúng, chúng tôi đã là người yêu rồi, tôi đáng lý ra phải hoàn toàn tin tưởng em ấy.”

Trong lòng Lâm Tôn rất lo lắng, thế nhưng trên mặt vẫn tự nhiên như thường “Ừm, đúng vậy. Hai người… đã là phu phu rồi. Cho nên, hai người nên… tin tưởng lẫn nhau, không cần biết gặp phải khó khăn gì, đều sẽ luôn ở bên nhau. Có lẽ trực giác của anh sai rồi.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Anh nói đúng lắm.”

Lâm Tôn cười “Ừm.”

Thẩm Tu Lâm không ở lâu thêm nữa, đi khỏi.

Sau khi người đi khỏi, Lâm Tôn mới chậm rãi thở dài một tiếng…

Chính mình đang đi lừa người đấy, giống như có chút tội lỗi thì phải?

Nhưng mà, thân bất do kỷ.

So với Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển còn nguy hiểm hơn nhiều…

Nghĩ đến Đông Phương Hiển, cả người Lâm Tôn lập tức cứng đờ.

Trong lúc này, giống như có tinh thần lực lướt qua.

Đông Phương Hiển!

Lâm Tôn lập tức cảm giác được nơi xuất phát của tinh thần lực.

Tinh thần lực này mang theo sát ý, thế nên cả người Lâm Tôn mới có thể cứng ngắc như vậy.

Nhưng mà, sát ý kia chỉ loé qua một cái rồi biến mất.

Rất nhanh, tinh thần lực của Đông Phương Hiển đã thu về.

Trán Lâm Tôn chảy xuống một chút mồ hôi.

Trước đây, tinh thần lực của Lâm Tôn và Đông Phương Hiển còn sàn sàn như nhau.

Thế nhưng hiện tại… chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã bị bỏ lại cả khoảng xa rồi.

Không được, bản thân mình phải nỗ lực hơn, nghiêm túc hơn, không thì sẽ vĩnh viễn bị đối phương đè ra đánh.

Nghĩ như thế, Lâm Tôn tiếp tục tu luyện…

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tu Lâm tỉnh lại, Đông Phương Hiển còn đang ngủ.

Đêm qua được Lâm Tôn khai sáng, ánh mắt Thẩm Tu Lâm khôi phục ấm áp cưng chiều, nhìn khuôn mặt ngủ say của người bên cạnh, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nhích người qua, sau đó hôn lên môi Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển mở mắt ra.

Nhìn vào đôi mắt đen giống như có thể hấp dẫn linh hồn kia, Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, chào buổi sáng.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Chào buổi sáng.” Giọng nói, còn có chút khàn khàn.

Thẩm Tu Lâm hôn lên trán đối phương “Đông Phương, ngủ có ngon không em?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, ngủ ngon.”

Thẩm Tu Lâm lại hôn trán đối phương “Anh cũng ngủ rất ngon.”

Vừa nói, môi vừa từ trên trán của đối phương chậm rãi di chuyển xuống, đi tới khoé môi Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nhận thấy nhiệt độ trên môi đối phương, từ trong mắt đối phương cũng thấy được tràn ngập thương yêu cưng chiều, trong lòng y bỗng nhiên vô cùng xót xa.

Xót xa tới quá mãnh liệt, cơ hồ không cách nào che lấp được, Đông Phương Hiển đành nhắm hai mắt lại.

Thẩm Tu Lâm không nhìn thấy sự chua xót ánh lên trong mắt đối phương, chỉ nghĩ Đông Phương Hiển nhắm mắt là ngầm chấp nhận hành vi của mình.

Vì vậy, bắt đầu hôn kịch liệt hơn…

Hành động vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt, Thẩm Tu Lâm bắt đầu bữa tiệc của hắn.

Nhiệt độ liên tục tăng lên, nóng hừng hực.

Thẩm Tu Lâm hài lòng nhìn trên người Đông Phương Hiển tràn đầy dấu ấn do chính mình tạo nên…

Cũng chỉ có hơi thở của mình bao trùm xung quanh đối phương…

Tình đến chỗ sâu, Đông Phương Hiển ôm chặt lấy Thẩm Tu Lâm “Đừng…hận em…”

Ba chữ này, Đông Phương Hiển nói rất nhỏ, Thẩm Tu Lâm nghe không rõ, chỉ thoáng cảm thấy dường như đối phương đang nói gì đó.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm hỏi “Hả? Em nói cái gì?”

Đông Phương Hiển không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cười, không hỏi tiếp nữa, xiết chặt thân thể Đông Phương Hiển vào lòng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc buông đối phương ra.

Sau ân ái, Đông Phương Hiển biếng nhác nằm một bên, đẹp đến mức khiến cho Thẩm Tu Lâm phát cuồng.

Thẩm Tu Lâm phát hiện, hắn thực sự là càng ngày càng không bỏ xuống được đối phương.

Thẩm Tu Lâm cười, hôn một cái lên chóp mũi Đông Phương Hiển “Hôm nay chúng ta phải lên đường rồi, anh tắm cho em có được không?”

Đông Phương Hiển khẽ gật đầu, không từ chối “Được.”

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm tập trung tinh thần phục vụ Đông Phương Hiển.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm tắm cho người yêu xong, một lần nữa mặc quần áo vào cho đối phương, tự bản thân cũng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, rồi quay ra thu hồi đồ vật trong phòng vào không gian, sau đó mới nắm tay Đông Phương Hiển đi ra khỏi phòng…

Đông Phương Hiển hơi cụp mắt xuống, giống như có tâm sự, nhưng cũng giống như chỉ là xấu hổ.

Lâm Tôn từ một bên khác đi tới, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, dừng một chút.

Thẩm Tu Lâm thấy Lâm Tôn, lên tiếng bắt chuyện “Lâm Tôn, chào buổi sáng.”

Lâm Tôn khẽ cười “Chào buổi sáng, Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh.”

Đông Phương Hiển lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua trên mặt Lâm Tôn, trong nháy mắt, cả người Lâm Tôn không tự chủ được cứng đờ.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm gật đầu cười “Ừ, Lâm Tôn, anh ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Lâm Tôn gật đầu “Hai người thì sao?”

“Còn chưa ăn, chờ một chút ăn ở trên xe là được.”

“Ừm.” Lâm Tôn gật đầu.

Lúc này, Thẩm Dật Hiên chạy tới “Chú Thẩm, chú Đông Phương.”

“Ừ.” Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm nhìn thiếu niên.

Thẩm Dật Hiên nói “Chúng ta phải lên đường sao?”

“Ừ…” Thẩm Tu Lâm vỗ vỗ đầu Thẩm Dật Hiên “Lên đường thôi.”

Phải đi tới Đế đô rồi…

Thẩm Dật Hiên gật đầu “Vâng. Chú Thẩm, con và baba vẫn ngồi xe của chú sao?”

“Đúng vậy. Có chuyện gì không?”

“Không có, con chỉ hỏi để biết thôi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.