Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 195: Chương 195: Cùng đi một chuyến




Thẩm Dật Hiên mặc dù cùng đi ăn cơm trưa, thế nhưng cậu có thể là thực sự rất lo cho Thẩm Hình, cho nên dù ăn cơm cũng không yên lòng.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đây chính là cảm giác con trai chỉ cần vợ không cần cha nữa rồi.

Nhất là Thẩm Tu Lâm, cảm giác của hắn còn đậm hơn một phần.

Bởi vì từ khi biết có con trai, hắn chính là người mong chờ nhất.

Hiện giờ đối với hắn mà nói, đứa nhỏ trong tưởng tượng đột nhiên biến thành thanh niên, lớn quá nhanh, cũng không thể cùng thằng bé trải qua quá trình trưởng thành, thế nên hắn mới có chút rầu rĩ.

Hơn nữa, thằng bé hiện giờ còn có đối tượng.

Hắn có thể không có chút ý kiến nào hay sao?

Ăn cơm xong, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm dẫn theo con trai đi tìm người.

Tinh thần lực cộng hưởng của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển triển khai dò xét, muốn tìm thấy Thẩm Hình ở một nơi gần đó đương nhiên là không hề khó khăn. Thế nhưng điều khiến cho hai người ngạc nhiên là… tìm qua mấy chỗ, tinh thần lực cũng kéo dài ra không ít…

Vậy mà vẫn không tìm thấy người?

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thẩm Dật Hiên mím môi, buồn bực nói “Baba, cha, Thẩm Hình đi đâu vậy?”

Vấn đề này hai người trong chốc lát cũng thật là không trả lời được.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lướt qua một nơi, có khi nào lại ở nơi đó hay không?

Thế nhưng, tại sao?

“Đi một chỗ nữa tìm xem, có lẽ là ở đó.” Thẩm Tu Lâm nói.

Đông Phương Hiển nhíu mày nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh biết ở đâu sao?”

Thẩm Tu Lâm đáp “Đến nơi thì em sẽ biết.”

Thẩm Tu Lâm dẫn hai người đi… Không lâu sau, hồ nước có chút quen thuộc xuất hiện trước mắt họ.

Hồ nước này, từ sau khi mấy người Thẩm Tu Lâm đến đây lần trước, nước cũng đã cạn khô.

Tang thi hay những thứ khác cũng không xuất hiện nữa. Nhưng người cũng không thể đi xuống dưới nữa.

Ở bên dưới, lớp đất rất mềm, nếu như không có đầy đủ tinh thần lực cùng với dị năng chống đỡ, vừa bước chân xuống sẽ bị bùn đất bên dưới nuốt chửng, không thể thở nổi.

Hơn nữa, phía dưới này dường như còn có một ít vật chất đặc thù tồn tại. Nói chung, dị năng giả tới nơi này nhất định sẽ phải chịu một ít áp chế cấp bậc.

Loại áp chế này khi mới bắt đầu cũng không rõ ràng, nhưng nếu có ai muốn đi xuống dưới, như vậy nguời đó sẽ phát hiện… mình không thể đi xuống được.

Ở đây, đúng như những gì Thẩm Tu Lâm nghĩ, bọn họ nhìn thấy Thẩm Hình. Đối phương đang ngồi ở ven hồ nước, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ ngồi yên không động đậy.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt, Thẩm Dật Hiên đã chạy tới bên kia.

“Thẩm Hình!”

Thẩm Hình nghe tiếng gọi, mơ mơ hồ hồ quay người lại, thấy được cả người Thẩm Dật Hiên nhào tới, nhất thời giật mình.

Thẩm Dật Hiên đã nhào tới “Thẩm Hình!”

Thẩm Hình trợn mắt nhìn “Sao con lại tới đây?”

Giọng nói của Thẩm Hình có chút khô khan.

Thẩm Dật Hiên bĩu môi “Con đang đi tìm ba đấy, tìm khắp mọi nơi rồi. Sao ba lại ở đây, còn không nói cho con nữa.”

Thẩm Hình không trả lời vấn đề này, mà là mờ mịt liếc nhìn về phía Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Hai ngày nay, Thẩm Hình nhớ lại một vài thứ…

Thế nhưng, những ký ức ấy vô cùng vụn vặt.

Thẩm Hình thậm chí không thể xác định, những thứ này, có thật là ký ức của chính mình hay không…

Nếu như là đúng, như vậy bản thân mình, đến cùng là thế nào?

“Thẩm Hình.” Thẩm Dật Hiên thấy Thẩm Hình không để ý tới cậu, mạnh tay ôm lấy eo đối phương “Thẩm Hình, ba nhìn con này.”

Thẩm Hình xoay người nhìn xuống, khẽ cười “Được rồi, không phải đang nhìn con hay sao.”

“Sao ba lại chạy tới đây, hại con không tìm được ba đấy!”

Thẩm Hình ngừng một chút, thản nhiên nói “Đi loanh quanh một chút, dựa theo cảm giác mà đi tới đây. Con tìm ba làm cái gì?”

“Đương nhiên là muốn tìm ba rồi.” Thẩm Dật Hiên cây ngay không sợ chết đứng nói “Con không nhìn thấy ba, sẽ nhớ ba, sẽ lo lắng cho ba.”

Thẩm Hình nghe vậy thì lập tức mất tự nhiên “Con nói cái gì thế!”

“Con không có nói sai.” Thẩm Dật Hiên chu mỏ “Thẩm Hình, chúng ta trở về thôi.”

Cũng không biết tại sao, Thẩm Dật Hiên có một loại trực giác, không thể để cho Thẩm Hình ở chỗ này. Thời gian dài, dường như sẽ có chuyện phiền phức xảy ra.

Cho nên, cậu hiện giờ chỉ muốn kéo Thẩm Hình đi về thật nhanh.

Thẩm Hình thuận theo bị kéo đứng lên.

“Ừm. Đi thôi.”

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, nói “Thẩm Hình, nơi này có gì kỳ lạ?”

Thẩm Hình suy nghĩ một chút, nói “Không biết, tôi đi một lát thì thấy đi đến nơi này, tôi cũng không muốn đi đến đây.”

Lời này Thẩm Hình nói thật.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng tin.

Thế nhưng, nơi này, đến tột cùng có cái gì hấp dẫn Thẩm Hình chứ?

Không biết tại sao, chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng có cảm giác bất an đối với nơi này.

Đông Phương Hiển như có điều gì đó suy nghĩ liếc nhìn Thẩm Hình. Thực ra thì, đối với nơi này, y… cũng có một chút cảm giác.

Dường như, nơi này cũng có thứ hấp dẫn y.

Thứ đó… hình như là đường về nhà.

Đông Phương Hiển im lặng, nghĩ đến vị diện kia, lại nghĩ tới chính mình tại nơi này đã có gia đình, đồng thời còn có con.

Y đã không còn quá nhiều để ý tới vị diện kia nữa, chỉ là…

Hiện giờ, y cũng đã không có lựa chọn nào khác nữa rồi.

Đông Phương Hiển rũ mắt, Thẩm Hình nếu như là người lúc trước mang đi con trai cùng Nam Cung Tiếu, như vậy lực hấp dẫn của nơi này đối với Thẩm Hình cũng nên là đồng dạng.

Cho nên, Thẩm Hình nói, y cũng hiểu.

Thế nhưng, hiểu thôi, cũng không có nghĩa là ủng hộ.

Thẩm Hình hiện tại đang ở bên Thẩm Dật Hiên, Thẩm Dật Hiên lại là con của y, y đương nhiên không hy vọng Thẩm Hình có quá nhiều suy nghĩ tới việc trở về nơi kia.

Vách ngăn không gian không phải dễ dàng có thể mở ra, mà khi quay về… cuối cùng cũng chỉ có một người có thể bước qua vách ngăn rời đi mà thôi.

Y đã không có quá nhiều cơ hội lựa chọn, thế nên y càng không hy vọng những người khác… theo đuổi lối mòn này.

Mấy người đi trở về, trên đường đều có chút trầm lặng.

Về đến biệt thự, mấy người ngay lập tức đã nhìn đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê kia. Anh ta lúc này đang quấn lấy Ngô Tranh, hết xoay bên này lại vần bên kia.

“Ngô Tranh, cậu đi theo tôi đi, đi theo tôi đi mà!”

“Ngô Tranh, cậu đi theo tôi đi, chúng ta cùng nhau đi, rất tuyệt!”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi qua, chỉ nghe được hai câu này.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Đây là muốn đi đâu?”

“Thẩm thiếu.” Hai mắt Nghiêm Hạ Khê hơi sáng lên “Ông nội của tôi kêu tôi đi căn cứ Hoài Thành, muốn tôi tới thuyết phục những người kia, để cho bọ họ cùng đi thành phố M. Tôi không muốn đi một mình, mới đến rủ Ngô Tranh đi cùng.”

Ngô Tranh cười lạnh một tiếng “Anh là cái gì của tôi chứ, sao tôi phải đi cùng với anh?”

Thẩm Tu Lâm phì cười “Đúng đấy. Ngũ thiếu gia, Ngô Tranh nhà chúng tôi nói rất đúng. Cậu là cái gì với cậu ta chứ, sao lại phải đi theo?”

Nghiêm Hạ Khê nghe vậy, mặt lập tức đen “Thẩm thiếu! Đừng như vậy! Tôi…”

“Tôi đi.” Bỗng nhiên có một giọng nói bất ngờ vang lên.

Mọi người quay lại nhìn, hoá ra là Lâm Tôn đang đi tới. Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.