Thẩm Tu Lâm đang ngủ say hoàn toàn không biết phòng bên cạnh đã xảy ra chuyện gì.
Ngày thứ hai, lúc Thẩm Tu Lâm tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Đông Phương Hiển ở bên cạnh đã biến mất. Thẩm Tu Lâm từ trên giường đứng dậy, ra khỏi phòng, không nghĩ tới cửa phòng bên cạnh cũng vừa mở ra, Nam Cung Tiếu từ trong đi đến.
Nam Cung Tiếu nhìn thấy Thẩm Tu Lâm, sắc mặt trong nháy mắt hơi đổi một chút, sau đó, biểu tình càng trở nên kỳ quái hơn.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, khẽ cười “Chào buổi sáng.”
Nam Cung Tiếu cắn môi đáp lại “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tu Lâm hơi ngạc nhiên vì đối phương lại có thể nói chuyện với mình “Đói bụng chưa? Cùng ta xuống lầu tìm đồ ăn đi.”
Nam Cung Tiếu im lặng, gật đầu một cái. Thiếu niên mặc dù có không gian trữ vật, diện tích cũng rất lớn, thế nhưng khi tới nơi này cũng không mang theo bao nhiêu đồ vật, hơn nữa, rất ít thứ có thể dùng ở thế giới này.
Lương thực vốn đã không nhiều, hiện giờ có đồ ăn sẵn, nghe Thẩm Tu Lâm nói xuống ăn điểm tâm, thật sự cảm thấy bụng có chút đói.
Nhấp môi, Nam Cung Tiếu im lặng đi theo sau Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm lần thứ hai khó hiểu nhíu mày, hắn cảm thấy người này có gì đó không đúng lắm. So với tính tình bừa bãi ngày hôm qua, hiện tại đã yên lặng hơn rất nhiều. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết?
Nhưng dường như cũng không có khả năng xảy ra chuyện đó? Nếu nói tới người có thể khiến cho thiếu niên kia thay đổi thái độ, tựa hồ chỉ có Đông Phương Hiển mới làm được, thế nhưng, Đông Phương nhà hắn vẫn luôn ở cùng với hắn…
Đang nghĩ như thế, Đông Phương Hiển xuất hiện, y từ đối diện đi tới.
Thẩm Tu Lâm bước nhanh tới đón “Từ đâu trở về?”
Đông Phương Hiển nói “Ra ngoài một chút, ngươi dậy rồi?”
“Đúng vậy, ngươi cũng không gọi ta dậy.” Thẩm Tu Lâm cố ý tỏ vẻ ai oán liếc nhìn đối phương.
Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Ngươi ngủ rất ngon.”
“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm vừa cười vừa xoa cổ mình “Ta thế nhưng lại cảm thấy hôm qua ngủ rất say. Sáng nay lúc dậy thì cổ cũng không thoải mái lắm. Đông Phương, ngươi nói đi, có phải đêm qua ngươi đánh ta không?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, không trả lời, còn quay đầu đi.
Vốn Thẩm Tu Lâm chỉ là nói đùa, thế nhưng nhìn thấy phản ứng của Đông Phương Hiển, hắn nghĩ… tối hôm qua đối phương thực sự là làm gì đó rồi.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt, Đông Phương Hiển vẫn như cũ không nhìn Thẩm Tu Lâm.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm cười “Đi thôi, ăn điểm tâm xong rồi lại nói.”
Nam Cung Tiếu ở phía sau cố gắng cách Đông Phương Hiển càng xa càng tốt, có thể thấy được tối hôm qua thực sự đã bị Đông Phương Hiển doạ sợ.
Khoé mắt Thẩm Tu Lâm nhìn thoáng qua động tác của Nam Cung Tiếu, càng xác định suy nghĩ lúc trước hơn.
Xuống lầu, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đã làm xong điểm tâm.
“Các con đều xuống rổi sao? Mau tới ăn đi.”
Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển đi tới, ngồi xuống ghế “Vâng.”
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đều đã ăn, các nàng còn muốn đến bộ hậu cần phía sau biệt thự kiểm tra một chút, cho nên, chuẩn bị xong điểm tâm liền trực tiếp ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm tuy rằng không muốn các nàng quá vất vả, thế nhưng các nàng cũng là dị năng giả, rèn luyện phù hợp vẫn là cần thiết, đối với bản thân cũng có lợi, cho nên, các nàng muốn làm cái gì, Thẩm Tu Lâm cũng không phản đối.
Hai nàng ra khỏi nhà, Thẩm Tu Lâm gắp cho Đông Phương Hiển vài món ăn, còn mở một hộp thịt cho đối phương.
Đông Phương Hiển cũng không từ chối, ngược lại là Nam Cung Tiếu nhìn thịt hộp mà có chút đỏ mắt, trời mới biết, trước kia mấy thứ này bản thân đều rất xem thường.
Thế nhưng đến vị diện hạ cấp như nơi này, lại gặp phải mạt thế.
Thực sự là quá bất đắc dĩ.
Thẩm Tu Lâm cũng không phải người hẹp hòi, thấy bộ dạng Nam Cung Tiếu cũng muốn ăn, chỉ cười cười, từ không gian lấy ra thịt hộp đưa tới.
“Này, ngươi ăn đi.”
Nam Cung Tiếu trừng mắt nhìn, theo bản năng mà liếc qua Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển không có biểu lộ cái gì, thậm chí còn không nhìn về phía bên này.
Vì vậy, Nam Cung Tiếu do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Kỳ thực trong không gian của Nam Cung Tiếu cũng còn chút đồ ăn, chỉ là không có nhiều đồ ăn ngon mà thôi. Thịt hộp kiểu này trong đó cũng có, nhưng số lượng cũng ít.
Hơn nữa, hiện tại còn không biết đến sau này sẽ ra sao, nếu người khác cho hắn ăn, vì sinh tồn, Nam Cung Tiếu cũng không cự tuyệt.
Thẩm Tu Lâm đưa thịt hộp xong cũng không quản Nam Cung Tiếu nữa, ăn xong điểm tâm, Thẩm Tu Lâm dự định hỏi một chút việc, nắm tay Đông Phương Hiển đi lên lầu.
Đông Phương Hiển đương nhiên là biết đối phương muốn hỏi cái gì, thế nhưng cuối cùng cũng không từ chối đi lên lầu cùng Thẩm Tu Lâm.
Như vậy, Thẩm Tu Lâm nắm tay y đi vào trong phòng.
Đến trong phòng, Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái, nói thẳng “Đông Phương, tối qua tới chỗ Nam Cung Tiếu?”
Đông Phương Hiển im lặng khoảng chừng hai giây, sau đó gật đầu.
Thẩm Tu Lâm cười “Đi thì đi, có gì khó nói sao? Vì sao còn muốn gạt ta?”
Đông Phương Hiển nghe vậy cắn môi, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Có gì khó nói sao?”
Đông Phương Hiển lần này im lặng càng lâu, nhưng một lát sau vẫn nói “Sau này ngươi sẽ biết.”
“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm cũng không ép y “Chỉ là, Đông Phương, lần sau chỉ cần nói thẳng ra thôi. Ta cũng không phải là người không hiểu chuyện, Đông Phương cũng có bí mật của riêng mình, cũng không phải chuyện gì quá đáng. Ta sẽ chờ tới ngày Đông Phương nguyện ý nói cho ta biết.”
Trong nháy mắt, Đông Phương Hiển cảm thấy có chút xin lỗi đối phương.
Chỉ là, có một số việc, y thực sự không biết làm sao để nói ra.
Thân phận Kết Ấn Dấu của chính mình, cùng với, chuyện về đứa nhỏ.
Y biết, ở thế giới này, đứa nhỏ đều do phụ nữ sinh ra. Những đứa nhỏ từ thụ tinh ống nghiệm rất ít, sau đó vẫn là cấy ghép tới trong bụng người mẹ.
Khoang nuôi dưỡng hoàn toàn không có, trừ phi là… nhân bản.
Nhưng kỹ thuật nhân bản cũng không hoàn thiện, huống chi, khi nhân bản, huyết mạch của đứa nhỏ có thể cũng không phải là của hai người bọn họ.
Cũng có khả năng, huyết mạch là của hai người, nhưng y lại là nam nhân.
Y không biết, liệu Thẩm Tu Lâm có cảm thấy đứa nhỏ như vậy… là quái vật hay không?
Điều này khiến cho y không dám nghĩ tới nữa.
Hơn nữa, bọn họ hiện tại còn chưa có thành hôn…
Cho nên, những việc này, căn bản đều không thể nói ra.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, sau đó nhẹ nhàng đặt tay đối phương lên ngực mình.
“Đông Phương, ta nói thật đó, ta sẽ đợi đến khi ngươi nguyện ý nói cho ta biết, cho nên, hiện giờ, ngươi đừng lo lắng, được không?”