Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 231: Chương 231: Dị trạng




Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tu luyện hồi phục thể trạng, Bảo Bảo ở trên bờ nhìn, kinh ngạc phát hiện ra tốc độ hồi phục của hai người đã nhanh hơn trước một chút, đến cả mức độ hoà hợp với không gian cũng nhiều hơn.

Đúng vậy, kỳ thực, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không tính là đã hoàn toàn khống chế được không gian.

Nếu muốn hoàn toàn khống chế được không gian, chắc chắn phải mất một quá trình và một khoảng thời gian nhất định.

Hiện tại, Bảo Bảo cảm thấy, tốc độ như vậy đã nhanh hơn trước khá nhiều. Nó cho rằng, đáng ra phải chậm hơn mới đúng…

Chép miệng, Bảo Bảo nhìn qua chỗ của Dương Phân. Nó luôn cảm thấy, năng lượng mà Dương Phân cần tới thật sự quá nhiều, điều này rất kỳ quái.

Dị năng của Dương Phân lúc trước cũng chỉ khoảng cấp ba cấp bốn mà thôi, cấp bậc này, làm sao sẽ cần đến nhiều năng lượng như vậy từ bản thân mình cơ chứ?

Bảo Bảo bình tĩnh nhìn Dương Phân. Nó luôn cảm thấy, trên người Dương Phân dường như đã xảy ra thay đổi nào đó… Chỉ là, loại thay đổi này cũng không biết là tốt hay xấu nữa. Nó có nên nói cho baba và cha biết hay không?

Chuyện không thể xác định, nói ra cũng không có ích gì đúng không?

Khoảng ba giờ đồng hồ trôi qua, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ra khỏi hồ, hai người cũng đổi một bộ quần áo khác.

Bảo Bảo tròn mắt nhìn hai người, rồi trước mặt họ, nó tiếp thêm máu và tinh thần lực cho Dương Phân.

Khi cắt tay lấy máu, vẻ mặt của Bảo Bảo quả thực không khác gì cắt thịt, có vẻvô cùng đau đớn. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn cũng hơi nhíu mày.

Sau đó, Bảo Bảo nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển “Baba, cha, có thể chuyển thêm một ít tinh thần lực cho con được hay không?”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không phải người hẹp hòi, nhất là chỗ tinh thần lực này lại dùng để cứu Dương Phân.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nắm tay nhau, tiếp tục cung cấp tinh thần lực của hai người cho Bảo Bảo.

Sắc mặt của Bảo Bảo tốt hơn một chút, hồng hào trắng trẻo “Thật thoải mái.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời bĩu môi.

Bảo Bảo cuối cùng cũng không nhắc tới tình huống khác thường của Dương Phân.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bởi vì không hiểu nên cũng không nhìn ra, hai người cùng nhau rời khỏi không gian.

Mười ngày tiếp theo, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều vô cùng bận rộn.

Những người sốt cao trước đó ở trong mười ngày này cũng không xảy ra tình huống gì bất ổn, chỉ là liên tục sốt cao không giảm.

Trong căn cứ đã suy nghĩ rất nhiều phương pháp như dùng dị năng, dùng thuốc và kháng sinh… Những người mắc bệnh cũng không bị bỏ qua, mỗi ngày đều được điều trị, tiếc là, tất cả bọn họ không có ai tỉnh lại, toàn bộ vẫn sốt cao như cũ.

Điều đáng mừng duy nhất là, trừ số người sốt cao này ra, những người bị dính mưa acid khác đều không có biểu hiện gì khác thường.

Điều này làm cho mấy người Thẩm Tu Lâm bọn họ thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Trong mười ngày này cũng xảy ra một chuyện.

Một cái căn cứ đã bị huỷ diệt hoàn toàn. Mà căn cứ này, không phải là nơi nào khác, chính là chỗ của mấy người Trần Tây Chu cai quản.

Trước đó, Trương Hậu và thủ hạ đã đi theo người của Đế đô về tới thành phố M, việc của Trần Tây Chu cũng được báo lại cho lãnh đạo của Đế đô.

Đế đô còn chưa kịp quyết định kế hoạch, thì mưa acid đã xảy ra.

Mấy ngày qua, Đế đô đương nhiên là vẫn còn đang bận bịu giải quyết hậu quả của mưa acid.

So với Thẩm gia căn cứ, số người sốt cao bên Đế đô nhiều hơn mấy phần, có đến khoảng ba ngàn người. Cũng không biết là nguyên nhân gì, rõ ràng dân số hai bên không khác nhau là mấy.

Ba ngàn người này đều là một ít dị năng giả có cấp bậc tương đối cao, ngược lại, người bình thường lại không có nhiều.

Cho nên, bên phía Đế đô cũng không thể từ bỏ ba ngàn người này.

Sau khi ba ngàn người này bị cách ly ở một nơi riêng, Đế đô cũng mời Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tới kiểm tra, Thẩm Tu Lâm không từ chối.

Chỉ là, hiện giờ bọn họ cũng chỉ có thể cứu một mình Dương Phân mà thôi, toàn bộ số người còn lại, hai người chưa tìm được biện pháp nào khác.

Cho nên, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không có cách nào, hai người chỉ tới giúp đỡ kiểm tra những người bình thường chưa phát sốt mà thôi.

Nhưng mà, dân số bên Đế đô cũng rất nhiều, bọn họ không thể kiểm tra hết toàn bộ, chỉ có thể trong thời gian gấp rút kiểm tra một số người tương đối quan trọng đối với Đế đô mà thôi.

Dù là như vậy, trong cả mười ngày này, ngoại trừ thời gian tu luyện khôi phục, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều trải qua trong bận rộn ngập đầu.

Nhất là, khi căn cứ của Trần Tây Chu bị huỷ diệt, tuy rằng chỉ có mấy vạn người, nhưng số lượng này đâu phải là ít.

Chính vì việc này, Đế đô càng kiên quyết hơn trong việc phải tụ tập tất cả nhân loại còn dư lại tới cùng một nơi.

Tới ngày thứ mười này, rốt cuộc cũng có một tin tức tốt. Đó chính là, máy thu thanh đã có thể sử dụng!

Vì vậy, Đế đô và Thẩm gia căn cứ ngay lập tức phát tin tức ra. Hiện giờ đã xuất hiện kẻ địch mạnh mẽ đối với toàn thể nhân loại, đề nghị hết thảy nhân loại còn sống sót mau chóng tới gần thành phố N và thành phố M.

Tối hôm đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vào trong không gian. Hai người dự định chuyển thêm cho Bảo Bảo một chút tinh thần lực, rồi xuống hồ tu luyện.

Chỉ là, hai người vừa tới, đã thấy có một vòng xoáy nổi lên giữa không gian.

Vòng xoáy này vây quanh ở giữa hồ, chính là nơi Dương Phân đang chữa trị.

Sắc mặt của Thẩm Tu Lâm thay đổi, quát to “Bảo Bảo!”

Rất nhanh, Bảo Bảo xuất hiện, khuôn mặt nho nhỏ của đối phương có chút tái nhợt “Ba ba, cha, con đang muốn gọi hai người.”

“Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”

“Vừa mới đây thôi.” Bảo Bảo vội vàng nói, rồi hoảng sợ nhìn giữa hồ “Chuyện này…”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng vội vàng nhìn sang.

Chỉ thấy vòng xoáy ở giữa hồ càng lúc càng lớn, rồi sau đó, bọn họ không thể nào thấy được tình huống ở bên trong vòng xoáy nữa, đến cả tinh thần lực cũng không thể xuyên qua…

Thẩm Tu Lâm cuống lên, người ở trong đó là Dương Phân, là bà nội của hắn! Tuyệt đối không thể để bà xảy ra chuyện gì!

Hắn muốn tới gần, nhưng vòng xoáy giữa hồ rất mạnh, Thẩm Tu Lâm không thể tiến thêm một bước nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.