Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 106: Chương 106: Gia đình ấm áp




Dù Đông Phương Hiển hơi mất tự nhiên, thế nhưng mặt của y vốn vẫn luôn lạnh lùng vô cảm, người khác không nhìn ra được cái gì.

Chỉ là, người khác không nhìn ra được, nhưng Nam Cung Tiếu bản thân cũng là Dấu, nhìn một cái lập tức nhận ra ngay.

Dấu một khi đã mất đi lần đầu tiên, là có thể nhìn ra được.

Trước kia, Nam Cung Tiếu dù thấy Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm rất thân mật, nhưng cũng không quá rõ ràng về quan hệ của bọn họ, vì Đông Phương Hiển vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng là bây giờ, Nam Cung Tiếu xác định, Đông Phương Hiển rất nghiêm túc với mối quan hệ này.

Nếu không như vậy, kiểu người như Đông Phương Hiển, tuyệt đối không bao giờ cho đi bản thân mình.

Cũng đúng, nếu như không nghiêm túc, như thế nào lại muốn thuốc chích X của mình, rồi lại còn đòi khoang nuôi dưỡng nữa chứ?

Nhưng mà, quá khó hiểu rồi. Nếu như Đông Phương Hiển coi trọng mối quan hệ này, thì vì sao lại còn muốn rời khỏi?

Ngũ Sắc Thập Quang, thực sự chỉ có thể mang một người rời đi. Nếu Đông Phương Hiển đi, nhất định sẽ không thể mang theo Thẩm Tu Lâm. Nếu Đông Phương Hiển thực sự yêu Thẩm Tu Lâm kia, vì sao còn muốn…

Nam Cung Tiếu cảm thấy chính mình hoàn toàn không hiểu rõ Đông Phương Hiển.

Nhưng mà, đối với người như vậy, mình không hiểu cũng là chuyện bình thường…

Sau khi Đông Phương Hiển xuống xe, Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương đi tới.

Nam Cung Tiếu suy nghĩ một chút, cũng đi tới.

“Đông Phương tiên sinh, hai người không sao chứ? Nam Cung tiên sinh nói các ngươi có thể gặp chút ngoài ý muốn, thế nên chúng ta vẫn luôn ở đây canh chừng.”

Đông Phương Hiển thản nhiên gật đầu, không biểu cảm gì, nói “Chúng ta không sao. Các ngươi vất vả rồi, chuyện bên này đã xong, chúng ta có thể quay trở về.”

“Được, vậy ta đi sắp xếp.” Lưu Tương Vân nói, sau đó mang theo Khâu Dương Dương đi.

Hai người đi khỏi, Nam Cung Tiếu đột nhiên nói “Ngươi thực sự chọn hắn?”

Đông Phương Hiển lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Tiếu “Không liên quan tới ngươi, hơn nữa, giữ miệng cho tốt vào. Ta không cần biết vì sao ngươi lại muốn đi đế đô, thế nhưng ta nói cho ngươi biết, việc ta không muốn ngươi làm thì ngươi chắc chắn sẽ không làm được. Không tính tới nguyên nhân ngươi muốn đi là gì, cũng không cần biết ở nơi đó có người tiếp ứng ngươi hay không, ta lúc nào cũng có thể lấy mạng của ngươi. Đã hiểu chưa?”

Ngay lập tức, sắc mặt của Nam Cung Tiếu vô cùng khó coi.

Đông Phương Hiển lạnh lùng nói “Ta đồng ý việc đi đế đô, giao một trong Thập Quang ra đây.”

“Không, bây giờ ta còn chưa tới đế đô.” Nam Cung Tiếu lập tức từ chối.

Đông Phương Hiển cười lạnh một tiếng, lập tức công kích, Nam Cung Tiếu hét thảm một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống.

“Ta đã nói, ngươi chỉ là con tin, không có nhiều khả năng nói không với ta như vậy.”

Đông Phương Hiển lúc ra tay cũng không ngại đám người cách đó không xa. Do có cấm chế, những người này không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên này.

Thế nhưng, vào giờ phút này, tự nhiên là không có ai dám lại gần. Tất cả mọi người đều vờ như không biết gì hết, không thấy gì hết.

Nam Cung Tiếu hơi ngước mắt lên nhìn Đông Phương Hiển, trong mắt tràn đầy phẫn hận. Đối với ánh mắt kia của Nam Cung Tiếu, Đông Phương Hiển hoàn toàn không để ý tới.

“Lấy ra.” Đông Phương Hiển chỉ lạnh nhạt nói một câu.

Nam Cung Tiếu cắn răng, từ không gian lấy ra một trong Thập Quang. Đông Phương Hiển chỉ liếc mắt một cái đã xác định được đây thực sự là một trong Thập Quang, y thu nó vào trong không gian.

Đồng thời, Đông Phương Hiển ngừng lại tinh thần lực đang áp chế Nam Cung Tiếu.

Nam Cung Tiếu hung hăng trợn mắt với Đông Phương Hiển. Đông Phương Hiển lạnh lùng nói “Được rồi, ngươi có thể đi.”

Nam Cung Tiếu đỡ người đứng lên, không quay đầu lại rời đi.

Đông Phương Hiển nhàn nhạt liếc mắt về phía bên kia, sau đó chậm rãi cúi đầu, quay lên xe…

Trên xe, Thẩm Tu Lâm còn đang ngủ, Đông Phương Hiển ngồi vào vị trí lái.

Một lát sau, Lưu Tương Vân xuất hiện.

“Đông Phương tiên sinh, đã sắp xếp xong xuôi. Chỉ là xe vẫn nằm trong không gian của Thẩm thiếu.”

Đông Phương Hiển ngẩng đầu lên, rồi gật đầu “Các ngươi chờ một chút.”

Nói xong, Đông Phương Hiển kéo cửa kính xe lên, đặt trán mình lên trán Thẩm Tu Lâm.

Sau đó, Đông Phương Hiển vung tay, xe xuất hiện trên chỗ đất trống.

Trước khi song tu, cơ thể hai ngươi chưa hoà hợp, y hoàn toàn không có cách thực hiện được việc này. Thế nhưng hiện giờ, khi Thẩm Tu Lâm không có biện pháp để tự chủ sử dụng không gian, y có thể dựa vào tinh thần lực đối phương để lại trong cơ thể mình để sử dụng không gian trong một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi xe xuất hiện, Lưu Tương Vân thở phào nhẹ nhõm, sau đó hạ lệnh cho đội ngũ bắt đầu xuất phát.

Lần này, xe đi ở phía trước mở đường vẫn là của Lưu Tương Vân.

Đông Phương Hiển lái xe đi ở cuối cùng.

Chỉ khác là, trong xe lúc này chỉ có y và Thẩm Tu Lâm, đám Thuỷ Bạch Sắc, Tiểu Tùng đều bị xếp vào mấy cái xe khác.

Vừa nãy, khi Đông Phương Hiển kéo cửa kính xe xuống, Lưu Tương Vân đã nhìn thấy Thẩm Tu Lâm ở bên cạnh. Mặc dù tình trạng đối phương trông không giống như là đang ngủ, càng có vẻ là hôn mê hơn, nhưng Lưu Tương Vân cũng không hỏi thêm điều gì.

Thẩm thiếu vô cùng tin tưởng Đông Phương tiên sinh, như vậy bọn họ là thuộc hạ cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng.

Nếu không thì, Thẩm thiếu sẽ cho bọn họ biết hậu quả là thế nào.

Thẩm gia cũng không cần đám thuộc hạ sẽ nghi ngờ chủ nhân.

Đường quay về đi nhanh hơn nhiều, cho nên đến bảy giờ tối, xe của bọn họ đã về đến Thẩm gia căn cứ.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm vẫn chưa tỉnh, Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương cùng đi về biệt thự Thẩm gia. Những người khác vừa trở về thì tự mình tản ra, đợi lần sau lại tập hợp.

Đông Phương Hiển thu xe vào trong không gian, ôm Thẩm Tu Lâm vào nhà.

Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên ở trong phòng khách, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm bị ôm vào như vậy, nhất thời hoảng sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi “Tu Lâm?”

“Tu Lâm, con làm sao vậy? Đông Phương, xảy ra chuyện gì? Tu Lâm làm sao vậy?”

Hai người phụ nữ tranh nhau hỏi, hai người đàn ông khác của Thẩm gia đang ở tại thư phòng trên lầu hai, nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy xuống.

Hai người chạy rất nhanh, cũng lo rằng Thẩm Tu Lâm đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đông Phương Hiển nhìn mọi người, nói “Hắn không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều, nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại sẽ không sao.”

Nếu như bọn họ không có… kết hợp, có lẽ tỉnh lại rồi cũng sẽ phải suy yếu khoảng mấy ngày, không gian thăng cấp đương nhiên không phải dễ dàng như vậy, dù có năng lượng thể cũng không khá hơn là bao.

Thế nhưng, hiện giờ bọn họ đã song tu, mấy vấn đề này sẽ không xảy ra, có khi còn đạt được rất nhiều tiến bộ.

Lần này, khi Thẩm Tu Lâm tỉnh lại, đẳng cấp dị năng có lẽ sẽ đạt tới cấp tám.

Nghe Đông Phương Hiển nói Thẩm Tu Lâm không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được, người của Thẩm gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Đông Phương Hiển ôm Thẩm Tu Lâm lên lầu hai, đặt vào trên giường.

Mọi người Thẩm gia không biết rõ mọi chuyện, đành nhìn Đông Phương Hiển bế Thẩm Tu Lâm lên lầu. Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên liếc nhau một cái, Hứa Du Nhiên nói “Tu Lâm nhà chúng ta… chẳng lẽ muốn gả đi hay sao?”

Khoé miệng Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du đều co rút nghiêm trọng.

Dương Phân ho một tiếng, nói “Đừng nói linh tinh, cháu trai của mẹ không phải gả đi đâu, nhất định là lấy về.”

Hứa Du Nhiên không ôm hy vọng gì, nói “Nhìn dáng vẻ Đông Phương bế Tu Lâm khi nãy… Hơn nữa, Đông Phương còn mạnh như vậy…” Con trai mình làm sao mà đè nổi đối phương đây.

Hứa Du Nhiên vừa nói xong, mọi người còn lại trong Thẩm gia phát hiện, không có cách nào phản bác lại nổi. Nhất thời, từng người đều im lặng.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Du Nhiên tự mình nói “Thôi thì… Giờ cũng muộn rồi, Đông Phương chắc là còn chưa ăn cơm tối, chúng ta làm chút thức ăn rồi mang lên cho thằng bé vậy.”

Dương Phân lập tức gật đầu “Ừm, con nói đúng, chúng ta đi chuẩn bị thức ăn.”

Vì vậy, hai người đi làm cơm tối.

Trong phòng khách, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du ngồi xuống, Thẩm Tiền Du vẫy vẫy tay với Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương còn đang đứng ở cửa “Vào đây đi.”

Hai người khi nãy vì tránh bão, vẫn luôn đứng ngốc ở ngoài cửa, lúc này nghe được tiếng Thẩm lão gia tử bên trong liền vội vàng đi vào.

“Lão gia tử. Thẩm tiên sinh.”

“Chào lão gia tử, chào Thẩm tiên sinh.” Khâu Dương Dương lúc chào hỏi còn mang theo một chút ngữ khí bướng bỉnh, tuổi của cậu nhóc bé nhất, hiện giờ chào như vậy khiến mọi người cảm thấy thân thiết hơn.

Lão gia tử rất thích Khâu Dương Dương, lúc này cười, nói “Tiểu Khâu thật giỏi, nhanh như vậy đã tới cấp ba, quả nhiên lợi hại, anh hùng xuất thiếu niên a.”

Khâu Dương Dương ngượng ngùng nói “Không có, chỉ do con may mắn thôi.”

“Haha.” Thẩm Tiền Du cười “Không cần khiêm tốn, con rất lợi hại. Nào, nói một chút chuyện của chuyến đi lần này đi, Tu Lâm sao lại bị thương?”

“Kỳ thực chúng con cũng không biết, nhưng lần này ra ngoài rất là nguy hiểm…” Sau đó, Khâu Dương Dương nói sạch hết tất cả những gì mình biết.

Có chút chi tiết nhỏ mà cậu nhóc không chú ý tới, Lưu Tương Vân đứng bên cạnh cũng bổ sung thêm.

Mọi người Thẩm gia nghe xong đều hơi ngẩn người.

“Nói như vậy, Tu Lâm không có ra tay?”

“Đúng vậy, lúc sau Thẩm thiếu không động thủ. Nhưng lúc đối phó với con rắn kia vẫn là bỏ nhiều công sức nhất, nếu không thì chúng ta nhiều người như vậy cũng không chắc có thể về được.” Lưu Tương Vân lập tức nói.

Như vậy, vì sao Đông Phương lại nói tiêu hao quá nhiều? Hai người đàn ông Thẩm gia cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng cũng không hỏi thêm, để cho Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương rời khỏi.

Sau đó, Tiểu Tùng, Thuỷ Bạch Sắc cũng đi vào, phía sau còn có Tuyết Lang và Long Thành Uyên.

Thẩm gia không biết cách giao lưu với đám Thuỷ Bạch Sắc, nhưng Long Thành Uyên biết nói a.

Vì vậy, Thẩm Hoa Phong gọi Long Thành Uyên lại “Tiểu Long a.”

Long Thành Uyên mặc dù đã nghe qua mấy lần kiểu gọi như vậy, thế nhưng mỗi lần nghe tới… đều cảm thấy không biết nói cái gì.

Nhưng những người này đều là trưởng bối của Thẩm thiếu, đương nhiên là phải tuyệt đối tôn trọng.

Vì vậy, Long Thành Uyên đi tới “Thẩm thúc thúc là muốn hỏi chuyện của Thẩm thiếu đúng không? Chúng ta cũng không rõ, chi tiết cặn kẽ chỉ có Đông Phương tiên sinh mới biết.”

Chỉ có Đông Phương mới biết?

Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du liếc nhau một cái, không hỏi thêm cái gì.

Sau đó, mấy người Long Thành Uyên đều về phòng, bao gồm cả Nam Cung Tiếu. Nam Cung Tiếu cũng không ăn cơm tối, chỉ lặng yên về phòng của mình…

Rất nhanh, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đã chuẩn bị xong thức ăn. Dương Phân nói “Để mẹ mang lên.”

Hứa Du Nhiên suy nghĩ một chút, gật đầu. Có một chút chuyện, bọn họ làm cha mẹ có thể không tiện hỏi, nhưng bà nội thì lại được.

Vì vậy, Dương Phân mang cơm tối đi lên, gõ cửa.

Rất nhanh Đông Phương đã mở cửa ra.

“Bà nội.” Đông Phương gọi một tiếng.

“Ôi.” Dương Phân cười híp mắt đáp lời “Đông Phương chắc là còn chưa ăn cơm tối đúng không? Bà mang lên đây.”

“Bà nội vào phòng rồi lại nói.” Đông Phương Hiển vừa nói, vừa nhận lấy thức ăn trong tay Dương Phân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.