Ngày thứ hai, Thẩm Tu Lâm tu luyện xong, tỉnh lại vào lúc trời còn rất sớm.
Lúc này, điện thoại vang lên, hoá ra ông nội hắn phái người suốt đêm chạy đến.
Thẩm Tu Lâm xuống đón đối phương, sắp xếp cho người đó ở lại tại khách sạn hắn đang ở, đồng thời nói cho đối phương kế hoạch của mình.
Người đến lần này tên là Lâm Phùng Kim, đã hơn 50 tuổi, cũng có tính cách thành thục thận trọng.
Thẩm Tu Lâm sau khi nói xong kế hoạch của mình thì Lâm Phùng Kim cũng nói ra ý kiến bản thân, Thẩm Tu Lâm nghe xong kế hoạch mua sắm, cảm thấy không có vấn đề gì, gật đầu cho đối phương đi làm việc.
Đến khoảng hơn bảy giờ, Thẩm Tu Lâm đi gõ cửa phòng Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển rất nhanh ra mở cửa, Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương cùng đi không?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, gật đầu “Được, chúng ta có thể mua nhiều một ít, chỗ ta cũng có không gian.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nở nụ cười “Vậy thì đa tạ.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt lắc đầu “Ngươi đợi một chút, ta đi lấy ít đồ.”
Dứt lời, Đông Phương Hiển đóng cửa phòng lại, đi vào trong.
Thẩm Tu Lâm híp mắt một cái, là ảo giác của hắn sao? Hắn sao lại cảm giác Đông Phương Hiển đang muốn tránh hắn?
Không, hắn không cảm thấy đây là ảo giác.
Đông Phương Hiển thật sự đang tránh hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Tu Lâm có chút không thoải mái.
Đợi đến khi Đông Phương Hiển đi ra, Thẩm Tu Lâm trực tiếp nhìn y.