Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 154: Chương 154: Hợp sức ngăn cản




Tim Long Thành Uyên đau nhói.

Chiến đấu lúc này càng thêm kịch liệt…

Hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng tăng mạnh tấn công thêm hai phần.

Chỉ là, sau khi Tuyết Lang công kích, quái vật kia càng ngày càng nóng nảy.

Thẩm Dật Hiên từ dưới đất đứng dậy, cậu lần này thực sự bị thương, thế nhưng lại càng hăng hái hơn.

Thẩm Dật Hiên lau máu trên khoé miệng, sau đó, giống như tiểu Cường đánh mãi không chết, chạy tới nơi chiến đấu.

Cậu đến bên cạnh Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm hơi nhướng mày “Con cẩn thận một chút.”

“Chú Thẩm, chú yên tâm, con không sao.” Thẩm Dật Hiên bình tĩnh nói.

Thẩm Tu Lâm vội vàng chiến đấu, trong lúc này cũng không có cách nào lo lắng cho đứa bé này.

Đúng vậy, mặc dù Thẩm Dật Hiên đã là thiếu niên, thế nhưng trong lòng Thẩm Tu Lâm, cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Đúng lúc này, Thẩm Hình bỗng nhiên có hành động khác.

Vốn là Thẩm Hình chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp để đánh lén, thế nhưng, cơ hội như thế cũng không dễ tìm. Mặt khác, con quái vật này sau khi nóng nảy thì càng khó đối phó hơn trước nhiều.

Cho nên, Thẩm Hình không tìm được cơ hội.

Thẩm Hình quyết định lớn gan thử một lần, tự bản thân chạy tới thu hút sự chú ý, khiến cho con quái vật kia tập trung tất cả năng lượng tấn công vào chính mình.

Nếu như vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển có thể nắm bắt được cơ hội.

Không thể không nói, Thẩm Hình hiện giờ vẫn tương đối có tác dụng.

Quái vật thật sự tấn công Thẩm Hình, giống y như lúc nó phát điên lên tấn công Thẩm Dật Hiên vậy.

Quái vật nhào thẳng tới hướng Thẩm Hình.

Thẩm Hình ngay mặt chịu một cái đá chân của nó.

Một đòn tấn công này, ngực của Thẩm Hình suýt chút nữa đã bị giẫm nát.

Thế nhưng, cùng lúc đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng tranh thủ được thời gian.

Đặc biệt là Lâm Tôn, trước đó anh ta cũng đang cầm quạt tìm cơ hội tấn công.

Lúc này, Thẩm Hình giúp bọn họ tạo ra cơ hội, thế nên, Lâm Tôn lập tức tiến hành công kích.

Chiếc quạt của Lâm Tôn dù không lớn, nhưng hiện giờ, bao quanh nó lại có một tầng gai nhọn tạo nên từ ánh sáng.

Vì những chiếc gai nhọn này, chiếc quạt thoạt nhìn trông vô cùng khủng bố, trông như bom nguyên tử sắp kích nổ vậy.

Liên tưởng này có vẻ hơi khoa trương phóng đại, thế nhưng Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đang đứng bên cạnh Lâm Tôn lại cảm thấy uy hiếp từ chiếc quạt này.

Nếu như không phải khẳng định được rằng Lâm Tôn sẽ không thương tổn bọn họ, e rằng Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển sẽ đổi đối tượng tấn công.

Mà đồng thời, hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng liên tục duy trì công kích.

Tinh thần lực của hai người ngưng tụ lại cùng nhau, rồi còn dung hợp.

Lực tấn công của tinh thần lực dung hợp lợi hại hơn rất nhiều so với tinh thần lực của từng người.

Ba loại công kích cùng lúc đánh tới trên người quái vật.

Quái vật hét thảm một tiếng, nhất thời, thân hình khổng lồ của nó thế mà lại giảm bớt một nửa.

Tranh thủ thời cơ, giết chết nó!

Sau khi quái vật thu nhỏ lại, Thẩm Dật Hiên chính là người đầu tiên chạy tới. Cậu nhào vào, cũng không chú ý xem vị trí mà mình đang đứng là ở đâu.

Cậu chỉ biết một điều duy nhất, là cắn, cắn, cắn.

Thẩm Dật Hiên có thể nói là tập trung ăn uống tới quên trời đất.

Trong lòng cậu, đây chính là đồ ăn, hơn nữa còn là đồ đại bổ.

Cho nên, đương nhiên là phải tận tâm tận lực mà ăn.

Vì vậy, lúc này Thẩm Dật Hiên còn cắn nhiều hơn mấy miếng so với lần trước.

Hơn nữa, khi cậu ăn xong mấy miếng, lại cảm thấy chỗ vừa bị cắn trên người quái vật giống như đang nhanh chóng hồi phục lại.

Lập tức, Thẩm Dật Hiên giống như sói đói lâu ngày tìm được con mồi, tiếp tục công cuộc gặm cắn của mình.

Chỉ là, lần này lại không thuận lợi như vậy.

Quái vật bị thu nhỏ một nửa kia lại một lần nữa đá Thẩm Dật Hiên bay ra ngoài.

Đồng thời, lần này cũng giống như khi tấn công Tuyết Lang, chân của nó cũng nhiều hơn một tầng ánh sáng.

Tầng ánh sáng này có màu xanh đen, trông có vẻ khá giống tử khí.

Lần này Thẩm Dật Hiên bị đá ra bay xa hơn lần trước rất nhiều.

Hơn nữa, cũng không thể lập tức đứng lên.

Tuy rằng không tới mức hôn mê bất tỉnh như Tuyết Lang, nhưng… cũng không khá hơn là mấy.

Sau khi Thẩm Dật Hiên bị đá ra, trong lòng Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng lúc cảm thấy đau nhói.

Hai người không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi là đau lòng vì một đứa bé, hơn nữa, đứa bé này còn là một đồng đội mà cả hai người chăm sóc trưởng thành.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển tiếp tục tấn công.

Bên phía Lâm Tôn đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi ngã từ trên không trung xuống.

Thẩm Tu Lâm giật mình, vội vàng dùng tinh thần lực kéo đối phương lên “Anh làm sao vậy?”

“Dấu ấn khi trước không bị xoá hoàn toàn, nó đang gây sức ép lên tôi.” Lâm Tôn cười khổ, nói.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cau mày “Vẫn còn có hậu chiêu?”

“Phải.” Lâm Tôn nói, bỗng nhiên lại hộc ra một ngụm máu, tàn nhẫn nói “Nó cho rằng như vậy có thể khống chế tôi hay sao? Quá coi thường tôi rồi.”

Sau đó, Lâm Tôn cắn mạnh đầu lưỡi, phun máu lên trên quạt, tay lại ở phía trên di chuyển một chút.

Tiếp đó, Lâm Tôn thét lên một tiếng “Tấn công!”

Lâm Tôn ném thẳng chiếc quạt về phía quái vật.

Cùng lúc đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng phát động công kích, đây vẫn là dùng tinh thần lực dung hợp như trước.

Chính sự phẫn nộ đã giúp tinh thần lực của hai người dung hợp lại cùng nhau.

Lần tấn công này của ba người liên tục nổ tung trên người quái vật.

Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ này dường như là do chiếc quạt của Lâm Tôn gây ra.

Chiếc quạt biến thành tro bụi, mà bản thân Lâm Tôn thì hộc máu ngã xuống.

Lần này, cả hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời đỡ lấy Lâm Tôn, thế nhưng không kéo anh ta lên trên không trung nữa, mà là đặt nằm xuống mặt đất.

Chỉ tiếc, quái vật cũng không bị tiêu diệt, mà là…

“Rống!” Tiếng gào thét long trời lở đất truyền tới.

Quái vật kia trong nháy mắt vậy mà lại biến thành kích cỡ cũ.

Hơn nữa, lần này, nó hoàn toàn dùng hình dạng sương mù đen bao phủ.

Khối sương mù đen này không đối đầu với Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nữa, nó lao thẳng tới chỗ Lâm Tôn đang nằm trên mặt đất.

Có thể thấy được, mục tiêu của quái vật này đã biến thành Lâm Tôn.

Chỉ là, nếu như cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra, quái vật mặc dù đã biến thành sương đen, kích cỡ cũng lớn như cũ, thế nhưng, mức độ khủng bố lại không bằng khi mới xuất hiện.

Dù là như vậy, tốc độ của quái vật cũng rất nhanh.

Nhưng, ngay tại lúc này, đội dị năng giả vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng đứng ở một bên, bọn họ nhìn thấy quái vật chuẩn bị lao tới trên người Lâm Tôn thì lập tức vội vàng công kích.

Nếu như khi mới bắt đầu, công kích như vậy có lẽ không thể ngăn cản quái vật, thế nhưng, chỉ cần ngăn cản nó trong một vài chớp mắt, cũng đủ để Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển kịp thời trở lại.

Vì vậy, hai người lần thứ hai đối mặt quái vật.

Mà đội dị năng giả cũng càng cố gắng tấn công.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển kéo được quái vật xuống đất, như vậy, đội dị năng giả cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Trước đó, hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dạy cho bọn họ ba loại trận pháp, chủ yếu là phòng thủ, bên cạnh đó mới là tấn công. Thế nhưng, còn có một loại là phối hợp.

Khi phối hợp phòng thủ và tấn công lại với nhau, cũng có thể khiến cho lực phòng ngự tăng mạnh lên.

Hơn nữa, còn có thể khiến cho Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tranh thủ thời gian tăng thêm lực lượng tấn công.

Quái vật cũng không thể phá ngang giữa chừng.

Dưới sự phối hợp của mọi người, quái vật lại một lần nữa bại lui.

Thế nhưng, trong lòng Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên sinh ra dự cảm không ổn.

Đúng là hiện giờ bọn họ đang chiếm ưu thế.

Nhưng, quái vật này dường như có vẻ… không thể chống đỡ lại sự tấn công của bọn họ.

Thực lực của nó, so với sự khủng bố trong lời kể của Lâm Tôn, chắc chắn không giống nhau.

Cho nên, trong lòng Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển luôn cảm thấy có gì đó bất ổn.

Ngay lúc này, quái vật lại ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó, một trận đất rung núi lở ập tới.

Tiếp theo, sắc mặt hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã thay đổi.

Chỉ thấy từ dưới nền đất, bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật khác.

Hai con quái vật trước và sau này… dù không giống nhau như đúc, nhưng cũng không khác biệt bao nhiêu.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhau “Thực lực của con quái vật thứ hai này gần giống như khi quái vật thứ nhất xuất hiện.”

Nói cách khác, con mới xuất hiện này, so với con trước đó còn mạnh hơn.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt, đều hiểu được suy nghĩ từ trong mắt đối phương.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm từ giữa không trung hét lớn “Quái vật mới xuất hiện này giao cho chúng tôi đối phó, người dân toàn thành nghe lệnh, giết con bị thương kia.”

Dứt lời, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời dùng tinh thần lực lôi kéo con quái vật thứ hai đến gần nơi đội dị năng giả đang chờ sẵn.

“Tấn công!”

Thẩm Tu Lâm ra lệnh, mọi người giật mình phản ứng lại, cùng nhau tấn công.

Lúc này, Ngô Tranh cũng xuất hiện “Vận chuyển năng lượng lên người tôi.”

Hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiên đã bắt đầu đối phó quái vật thứ hai.

Khi hai người thật sự đối đầu với con quái vật thứ hai này, mới phát hiện… nó vì sao lại giống quái vật thứ nhất tới vậy?

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Tu Lâm loé qua một ý nghĩ.

“Đông Phương, em nói xem, thực lực của nó không mạnh như Lâm Tôn nói lúc trước, như vậy, có phải là… vì nó chia bản thân ra làm hai nửa hay không?”

Đông Phương Hiển giật mình, sau đó lập tức gật đầu “Có lẽ vậy.”

Hai người cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng nghênh địch.

Lúc này, Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên chạy tới.

Thẩm Tu Lâm giật mình “Sao con lại tới đây?”

Thẩm Dật Hiên đắc ý chỉ xuống phía dưới “Ở dưới đó, con ăn nhiều lắm.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vội vàng nhìn xuống, rồi cùng nhau ngạc nhiên.

Chỉ thấy ở phía dưới, con quái vật mà Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vứt qua một bên, chẳng biết từ khi nào, vốn là một khối sương đen lớn như vậy mà lại thu nhỏ hơn một nửa.

Lại quay đầu nhìn thiếu niên ở bên cạnh, bụng thằng bé… hình như tròn xoe thì phải.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lập tức hiểu ra, hoá ra Thẩm Dật Hiên không biết chạy tới từ khi nào, còn gặm mất không biết bao nhiêu miếng từ trên người quái vật nữa.

Thẩm Dật Hiên hiện giờ chỉ tập trung vào ăn thôi, cũng mặc kệ thực lực của quái vật này mạnh đến mức nào.

Vì vậy, Thẩm Dật Hiên lại chạy tới, cắn quái vật thêm một miếng.

Có thể là bởi vì Thẩm Dật Hiên đã ăn khá nhiều phần trên người của quái vật?

Lần này vừa ăn xong, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rõ ràng nghe thấy một âm thanh rất lớn vang lên.

Ngay sau đó, hai người phát hiện con quái vật trước mặt vậy mà cũng bắt đầu thu nhỏ lại.

Lần này không biết Thẩm Dật Hiên đã cắn phải chỗ nào, sao lại có tác dụng lớn tới vậy?

Quái vật hét lớn một tiếng, hiển nhiên nó cũng không nghĩ ra bản thân vừa mới xuất hiện lại gặp xui xẻo, còn bị cắn mất một miếng lớn như vậy.

Mà hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đương nhiên là không có lý do gì lại buông tha cơ hội tốt này.

Tinh thần lực dung hợp! Tấn công! Tấn công!

Hai người lần lượt tấn công quái vật, liên tục mấy lần công kích.

Cho nên, quái vật vốn là muốn hất Thẩm Dật Hiên văng ra, nhưng lại không tìm được cơ hội.

Mà Thẩm Dật Hiên còn giống như quỷ hút máu, cắn chặt nhất quyết không buông ra.

Thẩm Dật Hiên há to miệng, từng miếng từng miếng cắn xuống, sau đó để lại trên người quái vật rất nhiều lỗ thủng.

Những lỗ thủng này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không nhìn thấy, nhưng Thẩm Dật Hiên lại có thể thấy được.

Cậu ta ở trên người quái vật, trái cắn một miếng, phải gặm một miếng, thủng từng cái lỗ một.

Vào lúc này, quái vật rốt cuộc điên cuồng, nó và con quái vật bên dưới đồng thời hét lên một tiếng, sau đó dung hợp lại thành một.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nheo mắt lại.

“Quả nhiên là một tách thành hai.”

Hai con quái vật dung hợp thành một, khí thế so với lúc trước mạnh hơn không ít.

Đồng thời, nó lại biến thành người khổng lồ.

Lần này, trong tay người khổng lồ nhiều hơn một vật.

Vật này, nhìn có chút tương tự với chiếc quạt của Lâm Tôn, thế nhưng hình dáng bên ngoài lại lớn hơn nhiều.

Quan trọng nhất là, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đồng thời cảm nhận được khí thế của sự huỷ diệt đến từ chiếc quạt kia.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ra tay, bọn họ tấn công trước. Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.