Không là nhân loại, ắt phải có dị tâm.
Thẩm Tu Lâm nghĩ như vậy, sau đó bắt đầu cẩn thận đề phòng, hiện giờ là mạt thế, vốn chính là nơi người ăn thịt người.
Kể cả có là nhân loại, e rằng cũng có suy nghĩ khác nhau.
Mặc dù tang thi cấp bảy kia đã nói như vậy, nhưng vì trừ bỏ uy hiếp ẩn ở bên dưới, Thẩm Tu Lâm cũng quyết định đi xuống đó kiểm tra.
Nhưng cách đi xuống vẫn phải hỏi tang thi kia mới biết được.
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, sau đó Thẩm Tu Lâm hỏi thẳng ra “Làm cách nào đi xuống bên dưới được, hơn nữa, các ngươi nói cho chúng ta nhiều thứ như vậy, mục đích là gì?”
Điều sau mới là điều quan trọng nhất. Phương pháp đi xuống thì bọn họ có thể tự tìm lấy, thế nhưng mục đích khiến cho tang thi kia phí nhiều lời với bọn họ như vậy thì nhất định phải biết.
“Mục đích?” Tang thi kia bỗng nhiên cười “Ngươi nghĩ thế nào?”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Bản thiếu làm sao biết được.”
“Ngươi là… thiếu gia của Thẩm gia, đúng không?”
Thẩm Tu Lâm im lặng một chút, cười cười “Ngươi biết ta?”
“Không tính là quen biết, chỉ gặp qua một lần.” Tang thi cũng không nói là đã từng gặp qua Thẩm Tu Lâm vào lúc nào.
“Nếu các ngươi không muốn nói ra mục đích, vậy ta nghĩ chúng ta chỉ có thể là kẻ địch thôi.”
Tang thi cười nhạt “Xin hỏi Thẩm thiếu, kẻ địch của ngươi, thì ngươi xử lý ra sao?”
“Không phải ngươi đã nhìn thấy sao?”
Thẩm Tu Lâm nói chính là kết cục của đám tang thi cấp bốn, cấp năm, bao gồm cả hai tầng phía trên nữa. Lúc bọn họ xuất hiện ở đây, rồi hành động như thế nào, tin rằng hai cái tang thi đẳng cấp cao nhất này cũng sẽ biết được.
Tang thi cấp bảy nghe vậy thì im lặng, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Gương mặt của tang thi dù không thối rữa, thế nhưng khi nó cười lên, thật sự là vô cùng kỳ quái, trông giống như quỷ đang cười.
Nhưng nó quả là đang cười, hơn nữa còn có vẻ rất thích ý nữa.
“Thủ đoạn mà Thẩm thiếu dùng để đối phó kẻ địch… quả nhiên là khiến người khác yêu thích.”
“Thích?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Vậy, ngươi muốn thử không?”
Tang thi lắc đầu “Không cần, nhưng… nói mục đích cho các ngươi cũng không có vấn đề gì. Các ngươi giúp chúng ta giải quyết quái vật kia, giúp những anh em ở đây được thả ra, đổi lại, chúng ta có thể đáp ứng hỗ trợ các ngươi ba lần. Ba lần, không hơn không kém, đồng thời phải không tổn hại đến lợi ích của chúng ta.”
Hiện giờ đang đàm phán với hắn sao? Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau, đều thấy được suy tư cùng nghi hoặc trong mắt đối phương.
“Ngươi vì sao lại đem tang thi từ cấp ba trở xuống đuổi ra khỏi tầng này?”
Tang thi cấp bảy thấy đây không phải là một vấn đề không trả lời được, nói thẳng “Bọn họ ở đây cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn cho quái vật kia thôi. Chúng ta đã từng là đồng đội, ta không muốn giết bọn họ, vậy nên đành phải để cho bọn họ đi lên phía trên. Không phải ta đã nói là cho các ngươi giải quyết hay sao?”
Thẩm Tu Lâm im lặng, không hiểu rõ lắm ý nghĩ của quân nhân, thế nhưng cũng có thể hiểu được một phần. Sau khi hắn nghe lý do này, trong lòng cũng bớt đi một chút nghi ngờ.
Im lặng một lúc, Thẩm Tu Lâm nói “Được, chúng ta hợp tác.”
Đông Phương Hiển hơi kinh ngạc, liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, không nghĩ tới đối phương không hỏi thêm gì nữa mà lại trực tiếp đồng ý. Y cho rằng Thẩm Tu Lâm ít nhất cũng sẽ hỏi thêm một chút.
Thẩm Tu Lâm không giải thích, chỉ mờ mịt nhìn Đông Phương Hiển, ra hiệu sẽ giải thích chuyện này sau.
Đông Phương Hiển vốn rất tin tưởng Thẩm Tu Lâm, nếu đối phương đã nói như vậy, thế thì sau này lại hỏi cũng được.
Ngược lại, tang thi kia rất ngạc nhiên khi Thẩm Tu Lâm dễ dàng đáp ứng, đến ngay cả một cái tang thi cấp bảy còn lại cũng ngẩng đầu lên nhìn về hướng bên này.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn rõ dáng vẻ của tang thi thứ hai kia, trong giây lát, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được… Gương mặt kia lúc ban đầu cũng không có cảm giác gì, thế nhưng hiện tại… lại thấy có chút quen thuộc?
Rốt cuộc là đã từng thấy ở đâu, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Tu Lâm cũng không trả lời được.
Lúc này, tang thi thứ nhất lôi kéo tang thi bên cạnh đi tới, cho đến tận khi đến gần Thẩm Tu Lâm mới dừng lại.
Thẩm Tu Lâm cũng không di chuyển, nếu đã quyết định hợp tác, dù cho đối phương là tang thi, Thẩm Tu Lâm cũng quyết định sẽ tin tưởng một lần.
Đương nhiên, cơ hội cũng chỉ có thể là một lần duy nhất.
“Hiện giờ đi xuống dưới?” Thẩm Tu Lâm hỏi.
Tang thi vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Tu Lâm thì chăm chú nhìn bọn họ, sau đó nói “Tang thi trên lầu hầu như đều do các ngươi giải quyết đúng không?”
“Đúng thế.” Thẩm Tu Lâm không che giấu, đáp lại.
Tang thi kia gật đầu “Ở phía dưới số lượng tang thi khá nhiều, nhưng cũng chỉ còn có từng đó thôi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy được, dẫn ta đi tìm quái vật mà ngươi nói đi. Ta thật sự có chút tò mò, rốt cuộc là quái vật như thế nào.”
Tang thi đồng ý, đột nhiên nói “Ta là Vương Chính.”
Sau đó chỉ vào tang thi bên cạnh “Đây là người yêu của ta, Lưu Tương Ngôn.”
“Lưu Tương Ngôn?” Thẩm Tu Lâm sững sờ, bình tĩnh nhìn tang thi cấp bảy, rốt cuộc hiểu được vì sao lại thấy quen thuộc “Ngươi có quan hệ như thế nào với Lưu Tương Vân?”
Tang thi mím môi nói “Anh em họ.”
“Trời.” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Vậy, ngươi biết hiện giờ hắn đang ở đâu sao?”
Lưu Tương Ngôn thản nhiên gật đầu “Biết. Hắn đang ở Thẩm gia.”
Thẩm Tu Lâm nghi ngờ nhìn về phía Vương Chính “Ngươi nói không tính quen biết ta, là qua hắn mới biết đến ta có đúng không?”
Vương Chính lắc đầu “Không phải, trên thực tế hiện giờ ta cũng mới biết chuyện này.”
Nói xong, Vương Chính nhìn về phía Lưu Tương Ngôn “Ngôn Ngôn, sao em không nói cho anh biết?”
Lưu Tương Ngôn nhàn nhạt nói “Có gì đáng nói đâu, ta đều thành bộ dạng như vậy rồi, không thể tìm hắn nhận người thân được.”
Vương Chính im lặng, cũng không biết nên nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Bộ dạng này thì sao? Có lúc hình dáng của chính mình cũng không phải do tự bản thân có thể quyết định. Ta hiểu rất rõ cách sống của Lưu Tương Vân, hắn sẽ không ngại đâu.”
Lưu Tương Ngôn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm. Thẩm Tu Lâm cũng im lặng nhìn đối phương.
Một lát sau, Lưu Tương Ngôn nói “Sau này sẽ đi.”
Thẩm Tu Lâm hơi nhếch miệng “Ừm.”
Đông Phương Hiển lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Tương Ngôn, bỗng nhiên, Lưu Tương Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.
Lưu Tương Ngôn biết, Đông Phương Hiển đang dùng tinh thần lực áp chế, mà chính mình lại có thể cảm giác rõ ràng tới như vậy thì chỉ có một nguyện nhân, đó chính là cấp bậc của đối phương cao hơn.
Không, xác thực mà nói, là cao hơn rất nhiều.
Cho nên, khi bị áp chế mới rõ ràng như vậy.
Lưu Tương Ngôn cứng đờ, cũng may tinh thần lực kia chỉ là lúc có lúc không áp chế bản thân, cho nên Lưu Tương Ngôn vẫn là mượn cơ hội rời đi.
Nhưng bước chân của Lưu Tương Ngôn vẫn cứng ngắc, vừa do thân thể tang thi, vừa do bị áp chế.
Thẩm Tu Lâm không chú ý tới tình cảnh này. Trên thực tế, tinh thần lực của Đông Phương Hiển tán đi rất nhanh, ngay cả khi công kích vừa rồi, thu hồi cũng rất nhanh. Thẩm Tu Lâm nhất thời không phát hiện cũng là chuyện bình thường.
Cùng Vương Chính và Lưu Tương Ngôn đi xuống phía dưới. Khi nhìn thấy thông đạo đi xuống, Thẩm Tu Lâm đã cảm thấy từ bên dưới từng đợt hàn ý truyền tới.
Hàn ý lạnh lẽo tới mức khiến cho Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Cảm giác này giống như ở công xưởng kỳ quái lúc trước.
Lúc đó, bọn họ cũng coi như gặp phải nguy hiểm, hơn nữa, ở nơi đó còn cùng Trương Tô Hàng giao thủ lần thứ nhất…
Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, hắn luôn cảm thấy, mỗi lần gặp loại hàn ý này thì đều không phải chuyện tốt gì…
Nhấp môi, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển.
Tay Đông Phương Hiển còn lạnh hơn của hắn rất nhiều, Thẩm Tu Lâm không nhịn được nắm chặt tay lại “Đông Phương, lạnh không?”
Đông Phương Hiển quay lại nhìn đối phương, lắc đầu “Không lạnh.”
“Thật sự không lạnh?” Thẩm Tu Lâm không tin, hơn nữa, hắn cảm thấy, nhiệt độ trên người Đông Phương Hiển rõ ràng thấp hơn người khác, điều này không có vấn đề gì chứ?
Thẩm Tu Lâm có chút lo lắng.
Nhìn thấy lo lắng trong mắt Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển cười “Không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Tu Lâm nói “Nhiệt độ trên người ngươi vẫn luôn thấp như vậy.”
“Quen là được, không sao.” Đông Phương Hiển nghiêm túc nói.
Thẩm Tu Lâm có chút co rút khoé miệng.
Rốt cuộc, bọn họ đi tới được phía dưới.
Vừa xuống tới nơi, Thẩm Tu Lâm nghe thấy một tiếng rống to, thanh âm đó rất vang, cũng rất chói tai.
Thẩm Tu Lâm theo bản năng nắm chặt tay Đông Phương Hiển, nói “Đông Phương, ngươi cẩn thận một chút.”
Hai mắt Đông Phương Hiển nhu hoà. Đối phương rõ ràng biết thực lực của mình mạnh hơn hắn, thế nhưng đối phương lúc nào cũng lo lắng cho mình… Còn theo bản năng mà muốn bảo vệ mình nữa…
Tuy rằng cảm giác này có chút mới mẻ, thế nhưng Đông Phương Hiển cũng không muốn phủ nhận, kỳ thực cảm giác này rất tốt.
Đi thêm về phía trước một đoạn, bỗng nhiên hai cái tang thi vọt tới.
Mắt Thẩm Tu Lâm hơi co lại, hắn có thể nhận thấy hai cái tang thi kia đều là cấp sáu.
Tang thi vọt tới, nhưng bị Vương Chính và Lưu Tương Ngôn liên thủ giải quyết, thời gian cũng chỉ tốn có mấy giây.
Sau đó, hai viên tinh hạch cấp sáu màu hồng nhạt bị Vương Chính nắm trong tay, rồi đối phương ném hai viên tinh hạch cho Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhận lấy. Thuỷ Bạch Sắc lập tức kêu lên “Thẩm thiếu, cho ta đi, cho ta đi.”
Khi nãy trong lúc nghe chuyện, Thuỷ Bạch Sắc luôn im lặng, lúc này lại lên tiếng, nghe giọng nói cũng không nhận ra được điều gì kỳ lạ. Còn đối với suy nghĩ của nó, Thẩm Tu Lâm không sử dụng khế ước để cảm nhận, như vậy cũng giống như xúc phạm nó, hắn không thích, cũng không cần thiết phải làm.
Mặc dù là sủng vật của mình, thế nhưng khi cần tôn trọng, Thẩm Tu Lâm cũng muốn tôn trọng nó.
Tính tới lúc này, hai viên tinh hạch cấp sáu trên tay chính là tinh hạch cao cấp nhất mà mình có được, thế nhưng, nếu Thuỷ Bạch Sắc muốn, Thẩm Tu Lâm cũng không keo kiệt chút nào.
Vì vậy, hắn đưa hai viên tinh hạch cấp sau kia cho nó.
Hành động của Thẩm Tu Lâm làm cho Vương Chính và Lưu Tương Ngôn đều quay lại nhìn.
Vương Chính nói “Chủ nhân như ngươi cũng rất hào phóng đó.”
Thẩm Tu Lâm nhún vai “Ngươi nói ta là chủ nhân của nó, nếu ngay cả sủng vật của chính mình còn không thể chiếu cố tốt, thì làm sao có thể là chủ nhân đủ tiêu chuẩn của nó được.”
Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn nghe vậy đều im lặng.
Một lát sau, Vương Chính nói “Có chủ nhân như ngươi, Ngũ Sắc cũng thật may mắn. Nhưng ta vẫn cần nhắc nhở ngươi một chút, chỉ cần đạt đủ đẳng cấp, tang thi đại khái đều sẽ thu được tin tức kia. Đến lúc đó, chủ nhân của Ngũ Sắc như ngươi, sẽ có kết quả như thế nào, không cần ta phải nói chứ?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi nheo mắt, không nói gì, chỉ cười cười.
Ngược lại, Đông Phương Hiển lạnh nhạt nói một câu “Ngươi tự lo cho chính mình đi.”
Vương Chính nhún vai “Được rồi.”
Lúc này, lại có hai tang thi cấp sáu chạy tới, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn đứng yên, người ra tay là Thẩm Tu Lâm.
Sau khi đến nơi này, Thẩm Tu Lâm lần thứ hai cảm nhận được loại trạng thái đặc thù trước đây.
Vì vậy, khi hắn sử dụng lôi hệ dị năng, lôi điện cùng tinh thần lực kết hợp lại, sau đó hai cái tang thi cấp sáu bị Thẩm Tu Lâm giải quyết trong nháy mắt.
Trong tay Thẩm Tu Lâm lại có thêm hai cái tinh hạch cấp sáu màu hồng nhạt.
Thẩm Tu Lâm cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa hai cái tinh hạch cho Thuỷ Bạch Sắc.
Thuỷ Bạch Sắc cười haha “Cảm ơn chủ nhân.”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Đi thôi.”
Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn liếc nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm có thể phát huy ra năng lượng mạnh mẽ như vậy, mặc dù trên thực tế bọn họ cũng cảm nhận được năng lượng rất mạnh trên người đối phương, nhưng cũng chỉ ngang bằng với bọn họ mà thôi. Nếu như bọn họ mượn dùng sức mạnh của quái vật bên dưới, chưa chắc gì đã thua Thẩm Tu Lâm.
Thế nhưng hiện giờ, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn không còn tự tin như vậy nữa.
Đặc biệt là, còn có thêm một Đông Phương Hiển ở bên.
Nhưng bọn họ cũng là thật tâm muốn hợp tác cùng đối phương, cho nên, dù Thẩm Tu Lâm mạnh hơn nữa, bọn họ cũng không để tâm.
Dẫn theo Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, mấy người cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.
Dần dần, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc phát hiện ra vật đang phát ra âm thanh phía trước là gì.
“Đây là bạch tuộc sao?” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc nhìn quái vật nằm trong một cái hố to.
Kia quả thật là quái vật, có hình dáng giống như bạch tuộc. Xúc tu trên người cũng nhiều, trên thân thể cũng có mấy cái, hơn nưa còn dính liền với nhau. Đôi mắt của nó cũng như vậy.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm thấy quái vật đang nhìn hướng về phía bọn họ.
Thẩm Tu Lâm phát hiện phía trên xúc tu của con bạch tuộc này đều có gai nhọn.
Thẩm Tu Lâm hoàn toàn tin tưởng những cái gai này sẽ rất lợi hại.
Sắc mặt Đông Phương Hiển cũng hơi nghiêm trọng “Không giải quyết được?”
“Nó chỉ khoảng cấp sáu thôi, thế nhưng lại có một năng lực rất đáng ghét, đó là tái sinh. Xúc tu của nó đã từng bị chúng ta chém đứt hoàn toàn, nhưng không quá ba ngày, lại biến trở về như vậy. Đúng ra thì ba ngày trước chúng ta mới vừa sửa sang lại đám xúc tu kia, thế nhưng mỗi lần đều mọc lại quá nhanh. Thậm chí đến đầu cũng nhiều hơn một cái, đây là kết quả của việc chúng ta từng chém đứt cái đầu của nó.”
Thẩm Tu Lâm coi như là hiểu rõ vì sao thân thể của con quái vật kia lại dị dạng tới vậy.
Sau đó, bọn họ còn nhìn thấy có mấy cái tang thi cấp sáu đều ở dưới cái hố. Đám tang thi này cũng không phải tự đi xuống, mà là bị xúc tu tóm được, lôi đi qua.
Hiện tại, tang thi bên dưới cái hố rất nhiều, hơn nữa, mỗi lần xúc tu đâm tới một cái tang thi, đều sẽ lấy ra một cái tinh hạch.
Thẩm Tu Lâm còn nhìn thấy có mấy cái tang thi từ trong hố chạy ra.
Phàm là tang thi có thể chạy ra khỏi nơi đó thì đều đạt tới gần cấp sáu.
Thế nhưng đám tang thi cấp sáu này cũng không thể đi xa hơn được, bởi vì chúng nó gặp phải Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn.
Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn giải quyết hết sạch đám tang thi cấp sáu từ trong hố chạy ra.
Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên nói “Không phải ngươi nói ngươi không nỡ ra tay hay sao?”
Vương Chính thản nhiên nói “Từ trong hố này chạy ra thì lại khác.”
“Sao lại khác?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày. Bạn đang