Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuất hiện khiến cho không ít người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Thẩm gia, ai nấy đều an tâm.
Trước đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mất tích, bọn họ thực sự vừa lo lắng vừa sợ hãi rất lâu.
Ngày hôm sau, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, dẫn theo Thẩm Dật Hiên, Thẩm Hình, cùng với Dương Phân đi tới thành phố M.
Thành phố M hiện nay đã bị Đế đô khống chế hoàn toàn, nhưng trong nửa tháng này, bởi vì đã có thể sử dụng máy phát thanh, cho nên, Đế đô đã phát khá nhiều tin tức ra ngoài.
Thế nên, người nhận được tin tức cũng không ít, rất nhiều người bắt đầu xuất phát tới Đế đô.
Đương nhiên, thành phố M, hiện tại đã đổi tên thành Căn cứ Đế đô.
Mấy người Thẩm Tu Lâm cùng Dương Phân tới đây chính là để chữa trị cho những người tới sau này.
Mười ngày trước đó, Dương Phân vừa bận lòng vì lo lắng Thẩm Tu Lâm, vừa không có cách nào quyết định được.
Lại biết những người đó chỉ liên tục sốt cao mà thôi, rất ít người sẽ chết.
Chính vì thế, Dương Phân quyết định không làm gì cả.
Có những lúc, Thẩm gia còn hoài nghi sự mất tích của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển là có liên quan tới Đế đô.
Nếu như không phải những người được Dương Phân chữa trị ở Đế đô truyền lại tin tức, thì Thẩm gia đã thực sự cho rằng Đế đô ngấm ngầm bày mưu tính kế gì đó ở đây.
Ai kêu hai người họ vừa rời khỏi Đế đô không bao lâu đã mất tích?
Vậy cho nên, khi người bên Đế đô tới cầu cứu lần thứ hai, Dương Phân mặc kệ bọn họ.
Vậy cho nên, đế đô bên kia lần thứ hai lại đây cầu cứu thời điểm Dương Phân không nhúc nhích.
Thẩm Tu Lâm nghe Dương Phân nói như vậy, trong lòng thực sự cảm thấy xót xa.
Đây chính là ưu điểm khi có người nhà.
Mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được ấm áp, vậy nên, Thẩm Tu Lâm luôn hi vọng Đông Phương của hắn cũng có thể có được điều này.
Sau khi tới Đế đô, những người lãnh đạo thế hệ thứ hai như Nghiêm Bính Thắng đều xuất hiện.
Bọn họ chào hỏi khách sáo với Thẩm Tu Lâm một lúc, Thẩm Tu Lâm cũng theo lễ đáp lại.
Ngược lại là Dương Phân, toàn bộ cuộc đối thoại đều tỏ ra rất lạnh lùng, dù sao đây cũng là hình tượng nhân vật bà tạo nên, lạnh lùng mới là bình thường.
Mấy người Nghiêm Bính Thắng lần này xuất hiện nhiều nhân vật cấp bậc trưởng bối như vậy, không chỉ là vì bọn họ hi vọng Dương Phân có thể cứu người, chủ yếu vẫn là có một “nhiệm vụ” khác muốn nhờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển giúp đỡ hoàn thành.
“Hả? Huyện Tứ Hội?” Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.
“Đúng vậy. Chúng ta cũng không gạt Thẩm thiếu, huyện Tứ Hội có rất nhiều tài liệu mà chúng tôi cần để chế tạo vũ khí, thế nhưng tất cả đều nằm ở dưới lòng đất.” Người nói chuyện là Nghiêm Bính Thắng.
Mấy người lãnh đạo còn lại đều gật đầu.
Người của Trương gia nói “ Thẩm thiếu, tin tức này thật ra gần đây chúng tôi mới biết. Trước đó Đế đô của chúng tôi cách nơi đó quá xa, hơn nữa nghe đâu, khi mạt thế vừa mới bắt đầu, huyện Tứ Hội đã bị tang thi chiếm đóng, động vật biến dị cao cấp cũng nhiều vô số, rất có thể không còn một ai sống sót.”
“Phải, trước đó chúng tôi cũng từng phái ba nhóm người qua đó, thế nhưng không một ai có thể trở về, chỉ có một ít tin tức được truyền về, hơn nữa, còn là tin tức cuối cùng để lại trước khi chết.”
“Thẩm thiếu.” Một người khác cũng nói “Chúng tôi thật sự không có biện pháp. Nhưng nếu chúng tôi muốn xây dựng căn cứ này một cách vững chắc nhất, thì chỗ vũ khí đó ắt không thể thiếu, bằng không, tính mạng của người bình thường sẽ gặp nguy hiểm. Lần này, chúng tôi cũng chỉ có thể thấp đầu hi vọng Thẩm thiếu nể tình mà đi một chuyến.”
“Hơn nữa, Thẩm thiếu có không gian, thậm chí không cần phải mất công sức vận chuyển. Nếu như không thể giải quyết huyện Tứ Hội, Thẩm thiếu chỉ cần lén vào đó, lấy vật liệu ra là được rồi. Tính an toàn cũng cao hơn một chút, có đúng không?”
Thẩm Tu Lâm nghe bọn họ liên tục trình bày, nhưng hắn lại không nói gì.
Mấy người kia thấy Thẩm Tu Lâm không đáp lời, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Một người nói “Thẩm thiếu, những vật liệu này, tin rằng Thẩm gia căn cứ cũng cần đến, đến lúc đó chúng ta có thể…”
“Chia sáu – bốn.” Thẩm Tu Lâm đột nhiên ngắt lời đối phương.
Mọi người ngạc nhiên.
Nghiêm Bính Thắng cười khổ “Thẩm thiếu, căn cứ của chúng tôi gần đây mở rộng không ít, dân số cũng nhiều hơn Thẩm gia căn cứ, bốn phần này… có thể thương lượng giảm xuống được hay không?”
Thẩm Tu Lâm khoát tay “Tôi không cần các vị phái người đi giúp tôi, đồ vật cầm về được còn cho các vị bốn phần, các vị đây còn có cái gì không hài lòng?”
Mấy người kia nghe vậy, càng bất đắc dĩ hơn.
Người của Trương gia nhíu mày “Nhưng mà Thẩm thiếu, chỗ vật tư kia thuộc về toàn nhân loại.”
Ông ta vừa nói xong lời này, mấy người còn lại đều nhíu mày, vẻ mặt cũng mịt mờ liếc mắt nhìn nhau.
Thẩm Tu Lâm cười nhạt, nói “Tôi đã từng nói, bản thân mình không phải là cứu thế chủ. Nếu Trương tiên sinh đã cao thượng như vậy, tôi làm sao có thể so sánh với Trương tiên sinh. Trương tiên sinh tự mình đi thôi.”
Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi.
Nghiêm Bính Thắng nói “Thẩm thiếu đừng để ý. Trương Xuân chỉ là nhanh miệng thôi.”
Người đàn ông tên Trương Xuân kia lại đổi sắc mặt một lần nữa.
Thẩm Tu Lâm cười “Tôi đúng là nghĩ như vậy đấy. Người nào đã có đủ vĩ đại, mong muốn chính mình làm cứu thế chủ, thì có thể tự đi làm. Tôi chỉ là một người ích kỉ mà thôi.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi cười cười “Thẩm thiếu đừng nói như vậy.”
“Đúng vậy, Thẩm thiếu tuyệt đối không nên tự hạ thấp bản thân mình như vậy.”
“Thẩm thiếu đã cứu nhiều người của Đế đô như vậy, chúng tôi đều chứng kiến tất cả. Nếu ai dám nói Thẩm thiếu là người ích kỷ, tôi lập tức đánh hắn.”
Mọi người nói như vậy, lập tức, sắc mặt của Trương Xuân càng đặc sắc hơn.
Chỉ là, lần này thái độ của người này dường như là lúng túng chiếm phần lớn, còn lại mới là tức giận.
Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Chia sáu – bốn. Nếu đồng ý thì các vị đưa bản đồ nơi đó cho tôi. Nếu như tôi không đoán sai, nơi đó còn là một công xưởng của quân đội, có đúng không?”
Nghiêm Bính Thắng gật đầu “Thẩm thiếu nói không sai, nơi đó đúng là một công xưởng.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, vậy các vị quyết định đi.”
Nghiêm Bính Thắng hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi nói “Thẩm thiếu nói rất đúng, thứ chúng ta biết được cũng chỉ là địa chỉ cùng với địa hình của nơi đó mà thôi. Còn đối với quái vật trong đó, chúng ta không có cách nào giải quyết. Chúng ta không góp sức, chỉ cần nói cho Thẩm thiếu thông tin, bốn phần mười, đã đủ.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nở nụ cười “Vậy được, cứ quyết định như vậy.”
Mấy người kia cũng hơi cười cười đáp lại.
Chỉ có Trương Xuân của Trương gia là chợt loé qua trên mặt một tia phẫn hận.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm hiện tại có thể nói là vô cùng khổng lồ, cho dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng tinh thần lực cũng đủ giúp hắn quan sát rõ ràng tất cả mọi chuyện xung quanh.
Cho nên, hắn thấy được vẻ mặt phẫn hận kia của Trương Xuân.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi cười.
Trương xuân sao?
Người này khiến cho hắn nghĩ tới một người phụ nữ của Trương gia, Trương Tâm Liên.
Trước đó, chính là ả ta hãm hại Lâm Duệ và Tiếu Thành Quân đúng không?
Trương gia này, xem ra tâm tư không nhỏ. Hơn nữa, từ trên xuống dưới đều có loại tư tưởng ngấm ngầm này, cũng không phải hạng người gì tốt.
Thẩm Tu Lâm nghĩ, bĩu môi.
Mặc kệ Trương gia này thế nào, tốt nhất đừng để rơi vào tay hắn là được rồi. Bằng không, hắn thật sự không ngại để cho thế lực của Đế đô tẩy mới một lần đâu.
Ngược lại là Nghiêm gia, tiến lùi vừa đủ, hơn nữa cũng không khăng khăng nắm giữ lợi ích cho riêng mình.
Nghiêm Hạ Khê cả ngày đều chạy tới chạy lui ở Thẩm gia căn cứ, cậu ta còn là chủ nhân của hai phản năng lượng thể nữa.
Nghiêm gia, có thể tiến thêm một bước nữa trong vấn đề hợp tác…
Chỉ là, hai phản năng lượng thể kia, vẫn nên nắm giữ trong tay chính mình. Nếu không thì, một khi gặp phải biến cố nào đó, sẽ không còn kịp…
Chiến lợi phẩm chia thành hai phần sáu – bốn cứ như vậy được quyết định. Đế đô gửi tới bản đồ chi tiết của huyện Tứ Hội, cộng thêm cả bản đồ của công xưởng kia.
Công xưởng kia cũng có một ít cơ quan, không biết hiện giờ cơ quan có còn vận hành hay không nữa.
Chủ yếu nhất là, mức độ nguy hiểm của huyện Tứ Hội không thể xác định được.
Thẩm Tu Lâm nhận tư liệu, rồi cùng Dương Phân đi cứu những người còn lại ở Đế đô.
Đương nhiên, cứu người cũng không phải là cứu không công.
Đế đô đã sớm chuẩn bị xong ngọc thạch, hơn nữa, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn thật sự phát hiện được một ít hàng tốt ở bên trong.
Cuối cùng, tất cả đồ tốt này đều bị hai người thu vào trong túi.
Đương nhiên, ở bên ngoài, những vật này bị Dương Phân nhận lấy.
Chỉ là Dương Phân cũng không cần dùng đến những thứ này.
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm để lại cho Dương Phân một khối ngọc thạch mã não to bằng một nắm tay.
Linh khí bên trong ngọc thạch này rất sung túc, theo Đông Phương Hiển quan sát, có lẽ nó cũng đã có mấy trăm năm tuổi.
Thẩm Tu Lâm để Dương Phân đeo nó ở trên người. Hiện giờ tình huống của bà rất đặc biệt, cho nên tất cả mọi người đều rất lo lắng cho Dương Phân.
Dương Phân đối với ý tốt của cháu trai đương nhiên là không từ chối.
Cứu người không tiêu tốn bao nhiêu thời gian, thế nhưng, Dương Phân càng tỏ ra mệt mỏi hơn lần trước một ít.
Lần trước cứu hơn ba ngàn người, trong khi đó, số người gộp lại lần này còn nhiều hơn trước.
Đây cũng là bởi vì lần trước Dương Phân không để ý tới lời cầu cứu của bọn họ.
Nếu không thì cũng không tích lũy nhiều người đến như vậy.
Nhưng mấy người Thẩm Tu Lâm cũng phát hiện một vấn đề. Đó chính là, ngoại trừ Thẩm gia căn cứ, có rất nhiều người bị dính mưa acid rồi liên tục sốt cao. Hơn nữa, có một ít người còn không bị dính mưa cũng gặp phải bệnh trạng này.
Người như thế ở những nơi khác có tỉ lệ vô cùng cao, nếu như không có Dương Phân, thì kết quả cuối cùng của những người này sẽ như thế nào thật sự rất khó nói.
Dương Phân sau khi cứu những người này xong, đều cảm thấy có một mối quan hệ như có như không ở trên người bọn họ.
Nhưng Dương Phân cũng không lợi dụng mối quan hệ này. Nếu như những căn cứ kia không có ác ý gì đối với Thẩm gia căn cứ, thì năng lực này, Dương Phân cả đời đều sẽ không lộ ra.
Dương Phân không phải là người có dã tâm, cũng không muốn trở thành người có dã tâm.
Cho nên, nếu như không có ai xâm phạm vào lợi ích của Thẩm gia căn cứ, Dương Phân sẽ không ra tay.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng Dương Phân quay trở về, mấy người Thẩm Tiền Du đã chờ sẵn ở nhà.
Thẩm Tu Lâm nói chuyện cần phải đi huyện Tứ Hội, Thẩm Tiền Du nhíu mày, có chút lo lắng “Bên phía Đế đô nói bọn họ phái người đi đều không trở lại, tin tức cũng chỉ có một ít?”
“Phải.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ông nội, những tài liệu dùng để chế tạo vũ khí, căn cứ của chúng ta cũng cần đến. Quy mô của công xưởng quốc phòng trước đây không lớn, đồ vật để lại đều được người của chúng ta sử dụng, hiện tại đã không còn sót lại bao nhiêu, có đúng không?”
Thẩm Tiền Du nhìn cháu trai “Mặc dù không còn nhiều, thế nhưng, nếu như nơi đó rất nguy hiểm, thì không cần đi, cháu hiểu không?”
không phải cái được không đủ bù đắp cái mất sao?