Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 168: Chương 168: Ngông cuồng tự đại




Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi ra phía bên ngoài.

Vừa ra tới nơi đã thấy vô cùng náo nhiệt…

Tối hôm qua bắt được ba nhóm người.

Thẩm Tu Lâm dặn thủ hạ không cần thẩm vấn quá kĩ càng, cho nên chỉ biết bọn họ thuộc về ba nhóm người khác nhau.

Một nhóm là người của Lý gia, một nhóm là người của Trương gia, còn một nhóm là người của Vụ Lưu.

Lại nhìn tới đám người hiện giờ ở phía bên ngoài…

Thẩm Tu Lâm âm thầm cười một tiếng, ba nhà kia đến không ít người đâu.

Xem ra, dị năng giả cấp năm vẫn là hàng khan hiếm.

Nhưng mà, nếu như những người này biết cấp bậc của bản thân mình, chỉ sợ sẽ không đến đây?

Như vậy, hẳn là Nghiêm gia cùng Hoả Ưng kia muốn mượn tay mình gõ đám người này một cái…

Chỉ là, điều này có vẻ như cũng không tính là lợi dụng hắn.

Muốn ổn định thế lực ở nơi này một cách nhanh nhất, như vậy phương pháp giết gà doạ khỉ này coi như là một lựa chọn có tính thuyết phục nhất.

Thế nên, việc này… cũng chỉ coi như là dựa theo nhu cầu của mỗi bên mà thôi.

Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm tự nhận mình đã là người trưởng thành rồi, lòng phải rộng rãi một chút, cho nên không thấy phản cảm.

“Bọn mày rốt cuộc là ai, bắt người của chúng tao làm cái gì?” Một người ở bên ngoài gào lên.

Đây là điển hình vừa ăn cướp vừa la làng. Thẩm Tu Lâm có chút bội phục da mặt dày của đối phương.

“Chúng tôi là ai?” Tưởng Khánh đứng ra, cười lạnh một tiếng “Lời này đáng lẽ phải là tôi hỏi mới đúng? Các người là ai, đêm khuya đến chỗ chúng tôi làm gì, bị bắt không phải là đáng đời hay sao?”

Nhận được tín hiệu “Không cần khách khí” của Thẩm Tu Lâm, cho nên, lưng của Tưởng Khánh lúc này vô cùng thẳng.

“Mày…” Người kia có vẻ bắt đầu tức giận, ánh mắt nhìn Tưởng Khánh giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tưởng Khánh lại cười nhạo một tiếng “Khi hỏi người khác lại không tự xưng tên trước, sáng sớm ngày ra đến một đám chặn trước của nhà người ta, đây thật đúng là phong cách của người Đế đô.”

“Mày muốn chết!” Người kia bị chế nhạo nổi điên, nhào tới chỗ Tưởng Khánh.

Đối phương là một người dị năng giả cấp bốn cao nhất, thực lực ngang với Tưởng Khánh.

Thế nhưng, đối phương vốn là song hệ dị năng giả, vẫn luôn lấy lực công kích của chính mình làm điều tự hào nhất.

Vừa nói tấn công là lập tức nhào tới, hiển nhiên là muốn khống chế Tưởng Khánh, khiến cho đám người bị bắt kia được thả ra.

Thế nhưng, tưởng tượng lúc nào cũng rất đẹp.

Nếu như ở đây chỉ có một mình Tưởng Khánh, có lẽ còn thật khiến cho đối phương đắc thủ. Chỉ là, nơi này ngoại trừ Tưởng Khánh ra vẫn còn rất nhiều người nữa.

Tay Thẩm Tu Lâm còn không thèm giơ lên, chỉ khi người kia xông tới thì liếc mắt nhìn một cái, tinh thần lực vô hình mạnh mẽ tràn ra. Sau đó, mọi người chỉ kịp nhìn thấy người kia lao vút tới, rồi bị bắn ngược trở lại.

Oành…

Người kia rơi mạnh xuống đất, người bên ngoài chỉ đứng nghe thôi cũng đã cảm thấy rất đau rồi.

Mặt mũi đối phương trắng bệch, chỉ vào Tưởng Khánh “Mày…”

Tưởng Khánh vô tội cười cười, quay về phía Thẩm Tu Lâm, cung kính cúi đầu “Cảm ơn thiếu gia đã ra tay.”

Là hắn ra tay?

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Thẩm Tu Lâm.

Lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên “Là ai cho phép các ngươi tới đây, thật mất mặt!”

Người tới chính là Trương gia Đại tiểu thư – Trương Tâm Liên.

Tối hôm qua Trương Tâm Liên tới Hoả Ưng tìm Tiếu Thành Quân, lý do đầu tiên là vì bản thân Tiếu Thành Quân, lý do thứ hai – cũng là lý do chủ yếu, chính là chuyện của mấy người Thẩm Tu Lâm.

Thế nhưng Tiếu Thành Quân không gặp, khiến cho cô ta vô cùng tức giận.

Sau khi quay về, nghe nói nhà mình phái người tới chỗ Thẩm Tu Lâm, rồi không thấy trở lại nữa, khiến cho cơn tức càng tăng lên nhiều lần.

Đồng thời, cô ta lập tức suy diễn ra âm mưu của Tiếu Thành Quân cùng mấy người Thẩm Tu Lâm.

Mấy người Thẩm Tu Lâm có phải đã thoả thuận xong với Hoả Ưng rồi hay không? Bọn họ thoả thuận cái gì?

Đội ngũ của Thẩm Tu Lâm rốt cuộc từ đâu tới, tại sao lại muốn bắt người của Trương gia?

Bọn họ dựa vào cái gì mà dám bắt người của Trương gia, vì có Hoả Ưng làm cho dựa hay sao?

Từng điều từng điều, đều do Trương Tâm Liên suy diễn theo hướng tiêu cực.

Cho nên, sáng sớm hôm nay, cô ta mới có thể đi theo đám người tới đây, hơn nữa còn che giấu bản thân, muốn nhìn xem đội ngũ của Thẩm Tu Lâm đến cùng có năng lực như thế nào.

Chỉ là, cô ta ngay lập tức trợn tròn mắt, sao lại có người lợi hại đến như vậy.

Tay cũng chưa động, lại có thể khiến cho một dị năng giả cấp bốn cao nhất bay ngược ra ngoài.

Trong Đế đô, có bao nhiêu người có thể làm được?

Đối phương đến cùng có lai lịch như thế nào?

Không cần biết đối phương là ai, xem người của hai nhà khác còn chưa có tới, lại xem thái độ của Nghiêm gia, Trương Tâm Liên mơ hồ hiểu được điều gì đó, vì vậy, cô ta xuất hiện.

Trương Tâm Liên vừa xuất hiện ra mắng người của chính mình một trận, còn nói bọn họ làm ra hành động quá mất mặt.

Không thể không nói, Trương Tâm Liên thông minh, hơn nữa… rất nham hiểm.

Đồng thời, cũng có thể nhìn ra được địa vị của Trương Tâm Liên.

Sau khi cô ta xuất hiện, người của Trương gia không ai dám nói một câu, thái độ đối với Trương Tâm Liên rõ ràng có điều gì đó e ngại.

Đến cả người lao tới tấn công Tưởng Khánh rồi bị đánh đang nằm trên mặt đất kia, khi Trương Tâm Liên đi qua mắng đối phương một tiếng “Đồ bỏ”, cũng không dám nói một lời nào.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.

Trương Tâm Liên dịu dàng cười “Hôm qua nghe nói có mấy vị dị năng giả cấp cao tới đây, mấy người trong nhà lập tức ngồi không yên, nhất định muốn đến mở mang kiến thức một chút. Trước bữa tối tôi đã ngăn cản họ lại, không nghĩ tới bọn họ không nghe lời, nửa đêm tự mình chạy tới, đây thực là lỗi của chúng tôi.”

Người phụ nữ này đúng là thông minh, lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.

Thẩm Tu Lâm cũng có chút bội phục.

“Dị năng giả cấp cao?” Thẩm Tu Lâm cười haha “Vậy sao? Chỗ chúng tôi không có dị năng giả nào được coi là cấp cao cả.”

“Ngài quá khiêm nhường rồi, một chiêu khi nãy của ngài, nếu dị năng không tới cấp sáu, là hoàn toàn không thể.”

Cấp sáu…

Người chung quanh đều hít vào một hơi, không dám tin nhìn Thẩm Tu Lâm.

Người này, có cấp bậc cao tới như vậy?

Thẩm Tu Lâm khẽ cười, không để ý nói “Vậy sao?”

Trương Tâm Liên lại cười “Tôi là Trương Tâm Liên, có thể biết quý danh của ngài được không?”

“Cô gọi thiếu gia của chúng tôi là Thẩm thiếu được rồi.” Tưởng Khánh nói chen vào.

Trương Tâm Liên có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Tưởng Khánh. Trong mắt cô ta, cô ta và Thẩm Tu Lâm đang nói chuyện, Tưởng Khánh không có tư cách xen mồm vào.

Nhưng mà, chủ nhân như Thẩm Tu Lâm còn không nói gì, thế nên Trương Tâm Liên cũng không thể nói thêm cái gì.

“Thẩm thiếu.” Trương Tâm Liên mỉm cười “Người trong nhà làm phiền ngài, trở về tôi sẽ dạy bảo thật tốt, kính xin Thẩm thiếu nể mặt tôi một lần, tha cho bọn họ, tin rằng sau này bọn họ sẽ không dám nữa. Thẩm thiếu có yêu cầu gì cứ việc nói, ở Đế đô này, Trương Tâm Liên tôi vẫn có thể làm một ít chuyện.”

Lời này… nghe có vẻ như khá thành khẩn.

Nếu Thẩm Tu Lâm muốn cự tuyệt… cũng không nói được.

Hơn nữa, người nói ra lại là phụ nữ. Giống như trước mạt thế, người khác luôn là dựa theo bản năng nhường một chút.

Thẩm Tu Lâm tuy rằng không coi vị mỹ nhân Trương tiểu thư này ra gì, cũng không muốn nể mặt cô ta, thế nhưng… Trước đó bên phía mình đã ra tay một lần, hơn nữa sau này còn muốn hợp tác với người ta, cho nên cũng không so đo quá nhiều.

“Dẫn mấy vị nam tử hán ngày hôm qua tới đây so tài rồi bị bắt kia ra đi.”

Mấy lời của Thẩm Tu Lâm khiến cho mọi người cảm thấy rất buồn cười, thế nhưng, lại không có ai dám cười cả.

Ở Đế đô, nào có ai dám cười Trương gia, Lý gia, Vụ Lưu.

Người bình thường đương nhiên là không dám.

Mà người dám cười thì đều không có mặt ở nơi này.

Chỉ là hiển nhiên, người vây xem đều nghĩ sai, tuy rằng người ở đây đều không dám, nhưng đúng thật là… có người dám.

Một số thủ hạ của Thẩm Tu Lâm cũng bởi vì câu nói này mà bật cười ra tiếng.

Một người trong đó còn gào to lên “Mau! Đi dẫn mấy vị nam tử hán đó ra.”

“Haha…” Những người khác cười càng vui vẻ hơn.

Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không có ý ngăn cản.

Khuôn mặt tươi cười của Trương Tâm Liên hơi cứng lại, nhưng sự kiên nhẫn của cô ta khá tốt, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, cùng với một chút bất đắc dĩ.

Thái độ như vậy, có thể khiến cho người khác đánh giá cao cô ta nhiều hơn một chút.

Tưởng Khánh lớn tiếng nói “Cười, cười cái gì! Ai còn cười nữa thì đi chạy bộ. Chạy vòng quanh Đế đô.”

Ngay lập tức, tất cả tiếng cười đều dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Thật náo nhiệt.” Một giọng nam vang lên, tất cả mọi người đều nhìn sang.

“Ngũ thiếu.” Không ít người quay lại chào hỏi.

Người đến là ai? Là Nghiêm Hạ Khê.

Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Hạ Khê khiến cho người khác cảm thấy anh ta rất vô hại, đặc biệt đôi mắt lại rất lớn, khi mở to giống như đang biết nói vậy.

Nghiêm Hạ Khê là người “đẹp” nhất trong mấy thiếu gia Nghiêm gia, hoặc là nói, “có sức sống” nhất, không hề cứng nhắc chút nào.

Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là không bị tính tình của đối phương phá hỏng. Nguồn:

Trước mắt, Nghiêm Hạ Khê này đương nhiên là cố ý tới đây tham gia trò vui.

Chỉ là, mặc dù tới tham gia trò vui, nhưng cũng phải giẫm cho Trương gia và Lý gia một cước, nhân tiện còn nhắc nhở một chút.

Anh cả nhà chúng ta tự mình đưa người tới ở nơi này, các ngươi buổi tối phái người tới đánh lén, đây là có ý gì?

Đây không phải là hoàn toàn không coi Nghiêm gia bọn họ ra cái gì hay sao?

Lần này, người có Lý gia tới đây không phải là một trong các vị thiếu gia, mà là một người quản gia.

Nhưng người quản gia này tại Lý gia cũng rất được trọng dụng.

Khi Nghiêm Hạ Khê vừa xuất hiện, Lý quản gia lập tức đi tới “Ngũ thiếu.”

Chỉ riêng Nghiêm gia mới có nhiều vị thiếu gia tới vậy, cho nên, khi xưng hô với mấy vị này, trên căn bản sẽ không phải dùng tới họ.

Điều này cũng thể hiện sự tôn trọng với Nghiêm gia.

Nghiêm Hạ Khê liếc nhìn Lý quản gia, cười như không cười, nói “Đây không phải là Lý quản gia sao, sáng sớm ông chạy tới nơi này làm gì? Không cần hầu hạ Lý lão tướng quân à?”

Lý lão tướng quân, chính là Lý gia lão gia tử, có địa vị giống như Nghiêm gia lão gia tử.

Nếu như không phải nể mặt Lý lão tướng quân, Lý gia không hẳn là có thể tồn tại tới bây giờ.

Khi mạt thế mới bắt đầu, Lý gia thậm chí còn không duy trì nổi.

Chỉ tiếc là, tham vọng của Lý gia quá lớn.

Sau khi đứng vững tại Đế đô thì lập tức quên mất quá khứ, hiện tại, dường như còn muốn hợp tác với Trương gia để chèn ép Nghiêm gia.

Đối với Lý gia như vậy, Nghiêm Hạ Khê tự nhiên là không có một chút ấn tượng tốt nào.

Vì vậy, không chờ Lý quản gia trả lời, Nghiêm Hạ Khê trực tiếp bỏ qua đối phương, hứng thú dạt dào đi về phía Thẩm Tu Lâm.

Thái độ không thèm để ý này, đã có thể biểu hiện một vài thứ.

Nhưng Lý quản gia lại không thể nổi giận, bởi vì xét cho cùng, bản thân mình cũng chỉ là quản gia, không thể thay mặt được cho Lý gia.

Mà Nghiêm Hạ Khê lại là thiếu gia Nghiêm gia đường đường chính chính.

Nghiêm Hạ Khê có thể nói mình chỉ là coi thường một quản gia, mà không phải là Lý gia.

Việc này, không thể coi là xung đột giữa các gia tộc với nhau.

Lý quản gia không hổ là quản gia của Lý gia, rất được Lý gia tin tưởng.

Đối với hành động vừa nãy của Nghiêm Hạ Khê, tuy rằng trong lòng ông ta rất tức giận, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, thái độ lúc này cũng chỉ có một loại bao dung đối với hậu bối, giống như đang nhìn đứa nhỏ cáu kỉnh làm nũng.

Nghiêm Hạ Khê thực sự cảm thấy chán ghét loại thái độ này, cho nên đến nhìn cũng không muốn nhìn ông ta.

Đối với người xung quanh, hiểu biết về vị Ngũ thiếu Nghiêm Hạ Khê này lại có thay đổi mới.

“Nghe đồn Lý gia và Nghiêm gia không hợp nhau, xem ra là thật rồi.”

“Ừm, khá giống thật.”

Trong đám người đã có người bắt đầu nghị luận.

Tai của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rất tốt, tự nhiên là nghe vô cùng rõ ràng.

Thế nhưng, Đông Phương Hiển luôn luôn không thích những chuyện này, hơn nữa, y cũng biết một chút tình hình thế lực ở Đế đô, cho nên không có hứng thú, hoàn toàn không để ý tới mấy lời kia.

Mà Thẩm Tu Lâm, ánh mắt của hắn lại đang tập trung nhìn Nghiêm Hạ Khê.

Trong ánh mắt của Nghiêm Hạ Khê mang theo ý khiêu khích, thế nhưng tâm của anh ta rất thẳng thắn.

Thế nên, loại khiêu khích kia, chỉ là do hiếu chiến mà thôi.

Thẩm Tu Lâm sờ cằm, Nghiêm gia đông con cháu như thế, cả ba đời, đều rất thú vị.

Đúng vậy, trong mắt Thẩm Tu Lâm, kỳ thực cũng rất có hứng thú đối với Nghiêm Trọng Thiên.

Tuy rằng tuổi của bọn họ trên thực tế đều không khác nhau là mấy, là cùng một thế hệ, thế nhưng… Thẩm Tu Lâm đã chết qua một lần, thế nên hắn luôn có cảm giác đối phương chỉ là một đứa nhỏ, chính mình lại là người trưởng thành.

Đối với việc này, chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng có chút cười khổ.

“Thẩm thiếu, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là Nghiêm Hạ Khê.” Nghiêm Hạ Khê cười đưa tay ra. Tay của đối phương trắng nõn sạch sẽ.

Thẩm Tu Lâm khẽ cười, cầm lấy, rồi nhanh chóng thả ra “Thẩm Tu Lâm.”

Ngay khi Thẩm Tu Lâm bắt tay đối phương, ánh mắt Đông Phương Hiển lạnh lùng lướt qua một chút, không dừng lại, nhưng đúng là có chú ý.

“Thẩm thiếu.” Nghiêm Hạ Khê nhếch miệng cười “Anh cả tôi nói, Thẩm thiếu rất lợi hại, tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút, có được không?”

Tâm người này rất chính trực, ánh mắt cũng trong sáng, cho nên, cách khiêu chiến trực tiếp như vậy lại khiến cho người khác có ấn tượng rất tốt, không hề cảm thấy khó chịu.

Nhưng dù là như vậy, Thẩm Tu Lâm cũng không đồng ý, hắn nhíu mày “Cậu sao? Không thể.”

Nghiêm Hạ Khê có chút thất vọng “Tại sao?”

Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Cậu còn chưa đủ trình độ.”

Nghiêm Hạ Khê đột nhiên trợn to hai mắt, không phải tức giận, mà là… kinh ngạc.

Những người xung quanh cũng hít vào một hơi.

Đừng nhìn Nghiêm Hạ Khê lớn lên thanh tú văn nhã, thực tế, năng lực lại rất mạnh. Đặc biệt, đối phương cũng là song hệ dị năng già, còn đạt tới cấp sáu.

Cấp sáu với cấp sáu… Thẩm Tu Lâm nói cái gì? Không đủ tư cách?

Hai mắt của Trương Tâm Liên cũng nhíu lại.

Ở Nghiêm gia, tính tới đời thứ ba, người lợi hại nhất chính là Nghiêm Hạ Khê này, tuyệt đối là nhân vật có tiếng tăm ở Đế đô.

Cấp sáu!

Khi nãy bản thân mình cũng đánh giá Thẩm Tu Lâm là cấp sáu.

Hiện tại, Thẩm Tu Lâm đang nói cái gì? Là hắn ta tự đại ngông cuồng, hay là…

Phút chốc, Trương Tâm Liên đột nhiên có chút ý tưởng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.