Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 138: Chương 138: Ngột ngạt khó giải thích được




Hai ngày hôm sau, vào buổi chiều, đoàn xe của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cuối cùng cũng tới được Thành Song Ưu nằm gần với Đế đô.

Qua thành Song Ưu này chính là Đế đô.

Chỉ là, đường cao tốc đi được đến thành Song Ưu thì bị chặn lại.

Nơi này, ở trên đường đều là xe đỗ lại, cũng không thiếu tang thi lắc lư.

Ngoài ra, nền đất bên phía đường cao tốc có dấu hiệu bị nứt ra, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này mà đường bị tắc hay không.

Bây giờ nhìn lại, tình hình tắc đường như vậy hẳn là đã có một thời gian rất dài, hiện giờ lại là mạt thế, cũng sẽ không có người tới giải quyết.

“Thẩm thiếu, phía trước đều bị chặn lại rồi.” Lưu Tương Vân đi đến.

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Khó trách vừa nãy có một nhóm người đi tới đây rồi quay trở lại, sau đó từ bên phía đường nhỏ đi qua.”

Lưu Tương Vân sững sờ “Quay về rời khỏi cao tốc, sau đó vào trong thành Song Ưu rồi đi qua?”

“Ừm. Chỉ có thể như vậy. Tình hình giao thông nơi này sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn được. Chúng ta bây giờ còn không biết tình hình bên Đế đô, nếu là bên kia có ý định tới nơi này thanh lý, lúc đó lại nói vậy.” Thẩm Tu Lâm nói.

Đế đô có lẽ cũng sẽ coi trọng tuyến đường này, nhưng đến nay lại chưa có người tới giải quyết, chắc chắn là phải có nguyên nhân.

“Được, Thẩm thiếu, chúng ta cũng quay xe lại, sau đó đi xuyên qua thành Song Ưu.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, không có ý kiến gì.

Đoàn xe quay đầu lại, sau đó, Thẩm Tu Lâm cảm giác được dường như có thứ gì đó xoay chuyển phía bên dưới.

Giữa khoảng không của xe và mặt đất, tựa hồ có thứ gì đó loé lên.

Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm quét qua, thế nhưng lại không thấy thứ gì.

Chẳng lẽ là nhìn nhầm?

“Sao vậy?” Nhận thấy được hành động của Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển hỏi một câu.

Thẩm Tu Lâm hơi trừng mắt nhìn “Giống như có thứ gì đó vừa loé lên, thế nhưng tinh thần lực lại không phát hiện được điều gì bất thường.”

Đông Phương Hiển nghe vậy cũng triển khai tinh thần lực để thăm dò, phạm vi y kiểm tra càng xa hơn, cũng cẩn thận hơn, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.

Một lát sau, Đông Phương Hiển thu hồi tinh thần lực của mình.

“Thế nào?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

Đông Phương Hiển không nói gì, cũng không biết vì sao, y cảm thấy… dường như sẽ có điều gì đó sắp xảy ra.

Tinh thần lực của bọn họ đến cấp bậc như hiện giờ, đã có chút mơ hồ có thể dự cảm trước được.

Đẳng cấp của y bây giờ so với lúc ở vị diện kia, đã không còn kém bao nhiêu.

Có thể khôi phục lại đến cấp bậc này, đến cả bản thân y cũng phải bất ngờ.

Đời trước, hoặc là nói, trước khi Thẩm Tu Lâm trọng sinh, y cũng đã trải qua hai năm mạt thế, nhưng vào lúc ấy, tinh thần lực của y tăng trưởng lại rất chậm.

Thẩm Tu Lâm trọng sinh, dẫn y từ Đế đô tới nơi này, rồi quen biết đối phương, thậm chí hiện giờ trở thành người yêu, giữa hai người cũng chỉ kém một cái danh phận… Sau đó, tinh thần lực của y đã tăng mạnh, đạt tới trình độ hiện giờ…

“Sao vậy em? Cảm thấy có gì không ổn sao?” Nhìn Đông Phương Hiển không nói lời nào, giống như đang nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Tu Lâm ngẫm nghĩ một chút, lại nói “Nếu đúng là có chỗ nào không ổn, chúng ta đi xuống kiểm tra kỹ một chút.”

Đông Phương Hiển nghe vậy mới chậm rãi lắc đầu “Không cần.”

Thẩm Tu Lâm cũng không nói thêm gì nữa.

Sau đó không lâu, bọn họ từ trên đường cao tốc vòng xuống đường nhỏ, coi như đã tiến vào địa giới của thành Song Ưu.

Sau khi tới nơi này, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhíu mày. Ở đây, bọn họ cảm thấy một nguồn áp lực đè ép.

Nguồn áp lực này dường như trải rộng khắp toàn bộ thành Song Ưu.

Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên nói “Chú Thẩm, nơi này có gì đó lạ lắm.”

“Lạ?” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía đứa nhỏ “Có điều gì kỳ lạ sao?”

Thẩm Dật Hiên suy nghĩ một chút, nói “Con cảm thấy… giống như có vật gì đó đang kêu gọi con.”

Lời của Thẩm Dật Hiên khiến cho Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nheo mắt lại.

Đặc biệt là Đông Phương Hiển, y nói “Kêu gọi? Ngươi chắc không?”

Thẩm Dật Hiên cẩn thận cảm nhận một lúc, gật đầu “Vâng, con chắc chắn mà, ngay tại bên trong thành phố này.”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút kinh ngạc, ánh mắt hắn hơi loé lên tia sáng, sau đó nói “Hiên Hiên, con cảm thấy được có vật gì đó đang kêu gọi con, nói không chừng là chuyện tốt. Nhưng mà nếu con muốn làm cái gì thì cũng phải nghe lời chú Thẩm cùng chú Đông Phương, được không?”

Thẩm Dật Hiên nghe vậy, lập tức gật đầu “Vâng.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Thẩm Hình, Thẩm Hình cũng không có phản ứng gì.

Sau khi tiến vào thành Song Ưu, Thẩm Tu Lâm để đoàn xe ngừng lại.

Tất cả mọi người đều xuống xe, chỉ để lại một chiếc xe của Thẩm Tu Lâm.

Đoàn người đi theo phía sau xe của Thẩm Tu Lâm.

Khi đẳng cấp của dị năng giả tới cấp hai, phương diện tốc độ có thể so với xe ô tô chạy với vận tốc trung bình.

Chỉ là, việc này cũng tiêu hao khá nhiều tinh thần lực.

Cho nên, không cần biết là đi chỗ nào, người vẫn thích dùng xe hơn.

Thế nhưng tình huống hiện giờ lại không giống, Thẩm Tu Lâm dù lái xe, tốc độ cũng không nhanh.

Khiến nhiều người như vậy đi bộ theo sau cũng là vì muốn tăng cường phản ứng đối với tình huống bên trong thành phố này.

Cảm giác bị đè ép khi nãy khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu, Thẩm Tu Lâm quyết định để cho đội ngũ đi bộ xuyên qua cái thành phố này.

Tất cả xe của đội ngũ đều bị Thẩm Tu Lâm thu vào trong không gian. Hắn làm như vậy, cũng là vì muốn che giấu Đông Phương Hiển. Một mình hắn làm “cây lớn” là đủ rồi, Đông Phương Hiển có thể ẩn đi, làm át chủ bài.

Mới vừa vào trong thành, Thẩm Tu Lâm dù còn chưa nhìn thấy ai, thế nhưng, ngoại trừ cảm giác bị đè ép khi nãy, hắn còn cảm thấy được có người nào đó đang giám thị.

Cho nên, Thẩm Tu Lâm tin tưởng, hành động thu xe lại của hắn nhất định đã bị người có tâm để ý tới.

Lái xe cho Thẩm Tu Lâm lúc này là Khâu Dương Dương, Lưu Tương Vân không ở đây.

Thẩm Tu Lâm thuận miệng hỏi Khâu Dương Dương một câu “Có cảm thấy gì đặc biệt không?”

Khâu Dương Dương suy nghĩ một chút, nói “Có chút ngột ngạt.”

Thẩm Tu Lâm nhìn ra phía ngoài, sau đó kéo cửa kính xe xuống.

Đông Phương Hiển cũng nhìn ra phía ngoài qua cửa kính xe từ một bên khác, hai người đều im lặng.

Tang thi trong thành phố này không nhiều lắm, xe của Thẩm Tu Lâm đi tới, gặp phải đều là tang thi mà dị năng giả cấp hai đã có thể giải quyết.

Thế nhưng, bọn họ càng đi vào bên trong, loại cảm giác bị đè ép lại càng tăng lên.

Trong lòng của mọi người đều cảm thấy có chút âm trầm.

Lúc này, bỗng nhiên có một đội người đi về hướng này.

Đội ngũ này có khoảng hai mươi người, đều là dị năng giả. Người mạnh nhất, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm lướt qua, phát hiện là cấp bốn, hơn nữa còn là cấp bốn cao nhất.

Thực lực có vẻ không tệ, nhìn qua còn mạnh hơn Lưu Tương Vân một chút.

Thẩm Tu Lâm liếc mắt.

Người này dẫn theo đội ngũ, dừng lại trước xe của Thẩm Tu Lâm.

“Các người là ai? Đến thành Song Ưu làm gì?” Người dẫn đầu kia hỏi. Nguồn:

Khâu Dương Dương dừng xe lại, thế nhưng bên trong xe Thẩm Tu Lâm lại không có ai đi xuống.

Lưu Tương Vân từ phía sau đi đến.

Ánh mắt người kia tập trung nhìn về phía Lưu Tương Vân, dừng lại một chút.

Lưu Tương Vân mỉm cười nói “Chào anh, chúng tôi muốn đi Đế đô, thế nhưng đường cao tốc bị chặn rồi, cho nên muốn đi qua thành Song Ưu.”

“À, đi ngang qua.” Người kia cười nhạt “Vậy thì thật xin lỗi, thành Song Ưu hiện tại thuộc về tư nhân, trước kia muốn đi qua nơi này thì không có vấn đề gì, thế nhưng hiện giờ, cần phải chờ mười ngày.”

Lưu Tương Vân nhíu mày “Cần phải chờ mười ngày? Là sao?”

“Ý trên mặt chữ. Thành Song Ưu bây giờ, có thể vào, lại không thể ra. Mấy vị muốn xuyên qua thành Song Ưu để đi Đế đô. Như vậy, trước tiên cứ vào thành, chờ qua mười ngày, rồi lại ra khỏi thành.”

“Có thể vào, không thể ra?” Lưu Tương Vân càng nhíu chặt mày hơn/

“Đúng vậy.” Sắc mặt người kia rất thản nhiên, nhưng cũng có chút nghiêm túc “Các người hiện giờ có thể rời khỏi. Đi vào thành Song Ưu rồi, sẽ không thể đi ra nữa.”

“Được rồi.” Lưu Tương Vân khẽ cười một cái “Chúng tôi nhất định phải đi Đế đô, mười ngày thì mười ngày, chúng tôi chờ.”

Không phải Lưu Tương Vân tự mình quyết định nhanh như vậy, mà là thu được truyền âm của Thẩm Tu Lâm, cho nên mới đồng ý.

Nhưng mà, sau khi Lưu Tương Vân đồng ý, người dẫn đầu này lại không biểu lộ ra vẻ mặt thoải mái, cũng không từ chối, người này chỉ đưa tay ra với Lưu Tương Vân.

“Xin chào, tôi là Trương Tân.”

“Xin chào, tôi là Lưu Tương Vân.”

Hai người bắt tay, trong chớp mắt, Lưu Tương Vân cảm thấy trên người mình có thứ gì đó không ổn, vì vậy, theo bản năng mà thu tay lại.

Trương Tân cũng thu tay lại một cách tự nhiên “Đi theo tôi.”

Khâu Dương Dương lái xe đi theo.

Trương Tân nhìn xe, hỏi Lưu Tương Vân “Trong xe này là…”

“À, là thiếu gia nhà chúng tôi. Thiếu gia không thích xã giao, còn đang nghỉ ngơi.”

Hai mắt Trương Tân kịch liệt co rút lại.

Sau đó, người này chỉ cười nhạt “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Đội ngũ đi theo phía sau Trương Tân, càng đi vào sâu thì người càng nhiều lên.

Ở hai bên đường phố cũng có nhà ở, bên trong có người.

Nhưng nhà ở lại cách nhau khá xa.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy bất ngờ. Người trong căn cứ này không phải là thành lập một căn cứ cỡ nhỏ, tập trung tất cả mọi người lại cùng nhau, mà là phân tán mọi người ra như vậy?

Nếu như vậy, làm sao đối phó được với tang thi.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút kỳ quái, lẽ nào lại có liên quan đến áp lực đè ép trong thành phố này?

Cũng đúng, từ khi tiến vào thành phố này, Thẩm Tu Lâm đã cảm thấy tang thi trong thành phố này tương đối ít.

Không biết là do đã tiến hành thanh lý hay là có nguyên nhân gì khác…

Trương Tân cũng không dẫn đội ngũ của Thẩm Tu Lâm vào trong thành Song Ưu, mà dừng lại tại nơi này.

“Người sống ở chỗ này đều là người đang chờ để đi Đế đô, mọi người cũng ở nơi này đi. Đội ngũ của mọi người tương đối đông, phòng ở nơi này cũng không ít, tôi dẫn mọi người đi tìm phòng trống. Thế nhưng cũng chỉ có thể phân cho mọi người bốn căn, tiền thuê của mỗi căn là ba viên tinh hạch cấp hai một ngày.

“Được, không thành vấn đề.” Lưu Tương Vân cũng rất hào phóng, gật đầu.

Cứ như vậy, đội ngũ của Thẩm Tu Lâm vào ở trong nhà tại hai bên đường lớn.

Loại nhà lầu dành cho người dân ở nơi này tương đối khác so với nhà cao tầng trong thành phố.

Nơi này dù sao cũng không phải là nội thành của thành Song Ưu, cho nên, nhà cho người dân ở đây đều là hai tầng, từng người phân chia phòng riêng, thế nhưng cũng khá thoải mái.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi vào trong một căn, mấy người đi cùng họ trên xe cũng sẽ ở trong căn nhà này.

Những người còn lại thì tự động chia ra ở ba căn còn lại.

Không gian nhà ở đây khá lớn, dù có ở mấy chục người cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, phòng là không thể có nhiều như vậy.

Thế nhưng vài người nằm chung một giường lớn thì vẫn có thể chấp nhận được.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi vào một căn nhà, sau đó lại chọn một phòng cho hai người…

Chỗ của người khác tự nhiên là ở không quen, hơn nữa, giường chiếu và đồ vật trong phòng hai người cũng ngại không sạch sẽ.

Cho nên, vẫn cần phải dọn dẹp một chút…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.