Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 143: Chương 143: Phương pháp nào?




Lâm Tôn nói, trong thành Song Ưu có một quái vật rất lợi hại.

Quái vật này không biết đã tồn tại từ bao giờ, điều duy nhất có thể khẳng định là, mạt thế xảy ra đã khiến cho nó biến dị.

Thứ có thể khiến cho Lâm Tôn cảm thấy là quái vật, thậm chí còn vì vậy mà bị nhốt ở nơi này, có thể thấy được nó lợi hại đến mức nào.

Đúng vậy, Lâm Tôn là bị nhốt ở nơi này.

Mỗi một người đi tới thành Song Ưu, chỉ cần đi vào phạm vi của thành Song Ưu, lập tức sẽ bị tinh thần lực của quái vật kia đánh dấu.

Loại đánh dấu này chính bản thân ngươi cũng không phát hiện ra được.

Thế nhưng khi ngươi giao đấu với quái vật, ngươi sẽ phát hiện ra, bản thân bị đối phương điều khiển.

Hơn nữa, nếu như bản thân có sát ý rất nặng với đối phương, như vậy, đối phương có thể kích nổ dấu ấn trong ý thức hải của ngươi.

Lâm Tôn đã từng kiểm tra cẩn thận ý thức hải của mình, nhưng lại không phát hiện nổi dấu ấn kia.

Khi vừa tới thành Song Ưu, Lâm Tôn đã tìm vô số biện pháp để đối đầu với quái vật kia.

Có hai lần Lâm Tôn thực sự tấn công quái vật, thế nhưng, nó đều dễ dàng đánh Lâm Tôn tới trọng thương.

Phải, là trọng thương.

Mà Lâm Tôn cũng phát hiện ra một vấn đề, đó chính là, ở càng lâu trong thành Song Ưu thì càng khó có thể khống chế cảm giác kích động khát máu trong lòng mình.

Bình thường rõ ràng sẽ không như vậy, thế nhưng hiện giờ lại thay đổi.

Nhất là những người có cấp bậc tinh thần lực càng cao thì ảnh hưởng càng nhiều.

Trước đó, tình huống của Lâm Tôn so với Đông Phương Hiển có tốt hơn một chút. Ở vị diện kia, Đông Phương Hiển đã bị thương, rồi lại bị vách ngăn của thế giới ảnh hưởng. Khi y tới nơi này, tinh thần lực còn lại cũng chỉ bằng mấy phần của lúc trước mà thôi.

Lâm Tôn khá may mắn, lúc trước tuy rằng bị Đông Phương Hiển nửa đường xuất hiện làm phiền, thế nhưng có thể phản ứng lại rất nhanh, khi xuyên qua vách ngăn của thế giới còn chiếm được một vài chỗ tốt.

Cho nên, sau khi Lâm Tôn tới vị diện này, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn, tinh thần lực so với lúc trước còn mạnh hơn hai phần.

Nơi Lâm Tôn rơi xuống chính là thành Song Ưu.

Thế nhưng, Lâm Tôn nói, anh ta cảm nhận được, chính mình giống như đã mất đi một đoạn ký ức.

Lâm Tôn luôn cảm thấy, thời gian mà anh ta rơi xuống nơi này dường như sớm hơn một chút so với trong trí nhớ.

Thế nhưng, khi ngẫm nghĩ lại ký ức thì không phải như vậy.

Lâm Tôn còn nói, anh ta luôn có cảm giác bức bối khi ở nơi này. Lâm Tôn thấy, nơi này đáng lý ra phải không giống như hiện giờ. Thế nhưng, không biết tại sao, nơi này lại biến thành bộ dạng như vậy.

Lúc trước khi rơi xuống nơi này, linh khí ở thành Song Ưu rất ổn, sau khi so sánh mấy nơi, Lâm Tôn mới chọn thành Song Ưu làm chỗ định cư.

Chỉ là, sau đó, nơi này lại xảy ra biến hoá long trời lở đất.

Ngay từ trước mạt thế một khoảng thời gian Lâm Tôn cũng đã cảm giác được.

Thế nhưng, vào lúc ấy, anh ta đã không có cách nào để rời khỏi.

Lâm Tôn luôn nghĩ, không phải là như vậy.

Lâm Tôn không biết được nguyên nhân, ngược lại, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại biết được. Bởi vì Thẩm Tu Lâm trọng sinh, nên mới mang tới nhiều thay đổi tới vậy.

Không, nói như vậy cũng không chính xác, không phải do hắn trọng sinh mà mang đến thay đổi.

Mà là, những thay đổi này xảy ra cùng một thời điểm với khi hắn trọng sinh.

Có lẽ là do ý chí của bản nguyên thế giới, hoặc cũng có lẽ là do những điều nào đó khác.

Lâm Tôn cảm thấy thiếu mất một đoạn ký ức là đúng, bởi vì, đoạn ký ức kia Đông Phương Hiển có.

Có lẽ là vì do Lâm Tôn rất mạnh, cho nên, mặc dù anh ta không có đoạn ký ức kia, lại mơ hồ có được ấn tượng trong lòng.

Mà Đông Phương Hiển, y vì sao lại nhớ được, vì sao lại từ Đế đô mà dịch chuyển tới thành phố nơi Thẩm Tu Lâm đang sinh sống…

E rằng, việc này cũng là do ý chí thế giới giở trò quỷ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lúc này không có cách nào hiểu được ý chí thế giới đang muốn cái gì.

Thế nhưng theo như Lâm Tôn nói, quái vật tồn tại trong thành Song Ưu, hiện giờ mới là phiền toái lớn nhất của bọn họ.

Lâm Tôn mấy lần khiêu khích nó, sau đó, kết quả cuối cùng đều là trọng thương.

Mà quái vật kia, hiện giờ chính là đang muốn dùng toàn bộ người trong thành Song Ưu làm chất dinh dưỡng của nó, muốn tiến hoá rồi.

Quái vật kia đến tột cùng có hình dạng thế nào, ngay cả Lâm Tôn đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy nó một cách cụ thể.

Lâm Tôn cũng từng huy động một số dị năng giả mới vào thành, mang theo vũ khí có lực sát thương lớn tới tấn công quái vật kia, thế nhưng, những người đó chỉ có một kết cục, chết!

Thậm chí, số vũ khí kia còn chưa có cơ hội để dùng.

Lâm Tôn kể rõ những gì anh ta đã biết về quái vật đó cho hai người nghe, sau đó còn nói “Sau mười ngày, đây là do chính con quái vật đó nói, là ngày mà nó sống lại. Mà những người như chúng ta, có thể trở thành chất dinh dưỡng của nó, chính là vinh hạnh của chúng ta. Đương nhiên, hiện tại những người có thể biết được tin tức này rất ít, chỉ có khoảng chưa tới hai mươi người.”

Sắc mặt của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều vô cùng khó coi.

Lâm Tôn nói “Hiện giờ mọi người đã tới đây. Nếu mọi người không tin lời của tôi, có thể tự mình đi kiểm tra. Thế nhưng bây giờ chỉ còn dư lại mười ngày, tôi thấy mọi người không nên một mình tới khiên chiến con quái vật kia. Lỡ như bị thương nặng, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không thể hồi phục được. Tới lúc đó, tất cả chúng ta thật sự phải chôn cùng nhau rồi. Muốn giết, nhất định phải một chiêu giết chết. Sức mạnh một khi bị phân tán, chỉ có đường chết mà thôi.”

Dù mấy lời Lâm Tôn nói ra rất lạnh lùng, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại tràn ngập sát ý khát máu.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển im lặng một lúc lâu.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm mở miệng trước “Chúng tôi đã biết, cảm ơn anh đã tới thông báo. Mặt khác, cũng muốn nhờ anh làm một việc.”

“Việc gì?” Lâm Tôn hỏi.

“Liên hệ nhiều người hơn nữa.”

Lâm Tôn không hiểu lắm “Nhiều người thì có ích gì? Những người đó cũng không giải quyết nổi con quái vật kia.”

“Không.” Thẩm Tu Lâm nghiêm túc nói “Có tác dụng khác.”

Nghe xong Thẩm Tu Lâm nói, Lâm Tôn hơi nhíu mày, sau đó, đối phương nhìn về phía Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Từ lời của ngươi có thể hiểu được, quái vật kia muốn sống lại thì cần rất nhiều năng lượng. Ngươi xem thường những dị năng giả kia, thế nhưng, nếu như tất cả năng lượng của bọn họ bị quái vật kia hấp thu, đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp càng nhiều khó khăn hơn khi muốn giải quyết nó.”

Lâm Tôn hiểu ra, nghiêm mặt “Hai người cần bao nhiêu người?”

Đông Phương Hiển nói “Không nhiều lắm, dị năng giả từ cấp năm trở lên, tổng cộng ba mươi người.”

Lâm Tôn ngừng một chút, gật đầu “Được, nhưng tôi cũng phải nói cho các anh trước, những người này không hẳn là không có mầm hoạ, dị năng của bọn họ không nên tăng trưởng nhanh như vậy. Trong chuyện này, tôi nghi ngờ là có liên quan đến con quái vật kia, giống như, khi con người muốn ăn gia cầm, thường thích vỗ béo rồi mới giết.”

Mấy lời của Lâm Tôn dù nghe vào tai rất khó chịu, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng hiểu được ý của đối phương.

Sau khi Lâm Tôn đi khỏi, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều trầm ngâm.

Hai người lại tiếp tục bố trí trận pháp lúc trước.

“Lâm Tôn kia có thể hiểu được bao nhiêu về trận pháp?” Thẩm Tu Lâm hỏi Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Có lẽ sẽ biết một chút, thế nhưng không thông thạo bằng tôi.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Dấu ấn mà Lâm Tôn nói, chúng ta thử kiểm tra xem sao.”

Đông Phương Hiển gật đầu, hai người lần lượt tự kiểm tra tinh thần lực của mình. Lúc này, Thẩm Tu Lâm còn kêu Thuỷ Bạch Sắc và Tam Quang trong ý thức hải cũng hỗ trợ kiểm tra. Thế nhưng sau khi đã kiểm tra cẩn thận cả trong lẫn ngoài một lần, hắn đều không phát hiện bất cứ vấn đề gì.

Hai người thậm chí còn nghi ngờ, liệu có phải Lâm Tôn đang nói dối hay không?

Nhưng nghĩ lại thấy cũng không có khả năng lắm.

Thế nhưng vì sao đến cả một chút cảm giác cũng không phát hiện ra?

Thuỷ Bạch Sắc cùng Tam Quang đều cẩn thận kiểm tra, nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm không thể không buông tha, mở mắt ra.

Cùng lúc đó, Đông Phương Hiển cũng mở mắt ra.

Thẩm Tu Lâm lập tức nhìn sang “Đông Phương, cảm giác thế nào?”

Sắc mặt Đông Phương Hiển có chút nghiêm trọng, lắc đầu “Không có, tôi cũng không kiểm tra được cái gì.”

Hai người nhìn nhau, sau đó, Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Anh cũng không kiểm tra ra được, Đông Phương, là do thực lực của con quái vật kia quá cao? Hay là do Lâm Tôn nói dối?”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm cũng trầm ngâm, sau đó lại nói “Đông Phương, em đang nghĩ cái gì?”

Đông Phương Hiển dừng một chút, rồi nói “Không phải do Lâm Tôn lừa chúng ta, mà là do chúng ta không kiểm tra ra được… Chắc cũng phải có nguyên nhân.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Vậy phải làm sao? Chúng ta đều không phát hiện ra cái gì.”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, đột nhiên nói “Còn có một phương pháp.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, vội vàng nhìn sang “Phương pháp gì?”

Mặt Đông Phương Hiển bắt đầu đỏ lên.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy, hơi ngạc nhiên, lại có chút giật mình “Đông Phương? Là phương pháp nào?”

Đông Phương Hiển nhấp môi, nhẹ nhàng nói “Khi chúng ta…song tu, tinh thần lực nếu như có thể dung hợp, sẽ mạnh hơn nhiều so với người khác. Hơn nữa, còn có mấy người Thuỷ Bạch Sắc, có lẽ sẽ phát hiện ra vấn đề.”

Thẩm Tu Lâm giật mình, sau đó mừng như điên “Thật sao?”

Đông Phương Hiển mất tự nhiên gật đầu, chỉ trong một chớp mắt, y đã bị hôn một cách mãnh liệt…

Cái hôn kia, cuồng nhiệt tới mức giống như muốn nghiền nát người khác vậy.

Có thể thấy được tâm tình lúc này của Thẩm Tu Lâm là đang kích động đến mức nào, khó có thể kìm nén nổi đến mức nào…

Đông Phương Hiển hoảng hốt, rồi thuận theo…

Vì vậy, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng nóng dần lên.

Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển nhào lên giường, cả phòng chỉ còn lại tình ái mãnh liệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.