Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 84: Chương 84: Thuộc tính giống nhau




Mấy người Long Thành Uyên đi ở phía trước không phát hiện được gì.

Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đi qua.

Thẩm Tu Lâm cũng không tìm ra chỗ nào kỳ lạ, mặc dù ở nơi này có thể cảm nhận được sự tồn tại của năng lượng thể, thế nhưng vị trí lại không thể xác định, hơn nữa cũng không thấy điều gì khả nghi.

Sau đó không lâu, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển.

“Đông Phương, ta nghĩ nơi này có gì đó quái quái.”

Đông Phương Hiển híp mắt một cái “Ngươi cũng thấy vậy sao?”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừm, nơi này thật sự có gì đó kỳ lạ, ta có thể cảm giác được năng lượng thể, nhưng lại không tìm ra vị trí chính xác của nó.”

Đông Phương Hiển nghe vậy chậm rãi gật đầu “Đúng thế, ta cũng thấy vậy.”

“Ngươi cũng thế sao?” Thẩm Tu Lâm lần này thực sự kinh ngạc, hắn còn cho rằng do thực lực của mình quá yếu, không ngờ tới đối phương cũng cảm nhận giống mình.

Nếu như ngay cả Đông Phương Hiển cũng thấy vậy, thì nơi này chắc chắn có vấn đề.

Long Thành Uyên lúc này đi tới, nói “Thẩm thiếu, ta thấy nơi này hơi lạnh.”

“Lạnh?” Thẩm Tu Lâm không hiểu nhìn đối phương “Sao lại thấy lạnh?”

“Ta cũng không biết, chỉ cảm giác giống như một loại áp chế… sau đó thấy lạnh.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, ngươi có biết đây là xảy ra chuyện gì không?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Không biết.”

Thẩm Tu Lâm xem xét một chút, nói “Ta lại không thấy lạnh chút nào cả.”

Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Hỏi Thuỷ Bạch Sắc đi.”

“Đông Phương nói rất đúng.” Thẩm Tu Lâm đáp một tiếng, sau đó gọi Thuỷ Bạch Sắc cùng Tiểu Tùng lại đâu “Thuỷ Bạch Sắc, Long Thành Uyên nói nơi này lạnh, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?”

Thuỷ Bạch Sắc ở trên đầu sóc con nói “Không biết a, muốn nói tới hàn khí, con rắn có khi còn có, chứ đười ươi khổng lồ này làm gì có. Hơn nữa ta cũng không thấy có điều gì bất thường.”

“Ngươi không thấy điều gì bất thường sao?” Thẩm Tu Lâm nghi hoặc nhìn đối phương “Vậy ta hỏi ngươi, vì sao ta lại không cảm giác được vị trí cụ thể của năng lượng thể?”

“Cái này…” Thuỷ Bạch Sắc nhảy nhảy ở trên đầu sóc con, vô tội nói “Đúng nha, cái này hơi bất hợp lý, không nói tới các ngươi, đến ta cũng không cảm giác được. Ta lúc trước rõ ràng có thể nhận thấy từ một nơi rất xa, thế nhưng không biết vì sao khi tới gần lại không có cách nào xác định.”

Thẩm Tu Lâm híp mắt, đột nhiên nói “Đông Phương, ngươi nói xem liệu nơi này có phải đã bị người khác bố trí trận pháp hay không?”

“Trận pháp?” Đông Phương Hiển sững sờ, sau đó cẩn thận dò xét. Lần này, Đông Phương Hiển dùng tới tinh thần lực.

Một lát sau, Đông Phương Hiển thu hồi tinh thần lực, y nói “Không có.”

Đông Phương Hiển nói xong, Thẩm Tu Lâm lại cau mày “Đông Phương cũng không tìm thấy dấu vết của trận pháp, là do trận pháp nơi này quá bí ẩn hoặc do có cao thủ… Hay là, nơi này có điều gì đó bất thường?”

Đông Phương Hiển suy nghĩ một lúc, nói “Nếu như là trận pháp, khi bố trí nhất định phải dùng tới tinh thần lực, pháp trận càng cao thì dùng tới càng nhiều, cho nên ta có thể kiểm tra được. Thế nhưng nếu là trận pháp thiên nhiên, hoặc là trận pháp đặc thù không cần dùng tới tinh thần lực, khả năng ta kiểm tra không thấy cũng có thể xảy ra.”

“Ừm, còn có như vậy?” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Nếu là trận pháp thiên nhiên, Đông Phương, ngươi có thể phá trận không?”

Đông Phương Hiển nghe vậy thì đáp lại “Có biện pháp có thể phá trận, nhưng cần tốn thời gian.”

Thẩm Tu Lâm lập tức hỏi “Mất khoảng bao lâu?”

Đông Phương Hiển suy nghĩ rồi cho ra một đáp án “Ít nhất cần tới nửa giờ.”

Thẩm Tu Lâm nghe xong thì cũng suy nghĩ, nói “Nếu như vậy, Đông Phương cứ coi như nơi này có trận pháp thiên nhiên, ngươi chuẩn bị phá trận, trong lúc đó, mấy người còn lại chúng ta kiểm tra cẩn thận lại một lần.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”

Vì vậy, bọn họ phân công nhau hành động.

Những thứ Đông Phương Hiển chuẩn bị Thẩm Tu Lâm cũng không giúp đỡ được, thế nên hắn mang theo đám Long Thành Uyên, Tuyết Lang đi các nơi xung quanh để tìm kiếm manh mối.

Qua hơn hai mươi phút, Tuyết Lang ở một hướng gào lên.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm vội vàng đi tới nơi đó, Tuyết Lang đứng bên cạnh một cái cửa động không lớn, có vẻ như bị nó lấy móng vuốt mở ra.

Thẩm Tu Lâm đi đến “Làm sao vậy?”

Tuyết Lang lập tức dùng tinh thần lực để giao tiếp “Ta vừa nãy đi qua nơi này cảm giác dưới đất có vật gì đó, thế nên dùng tinh thần lực công kích nơi này, phát hiện đất rất mềm, ta mới đào đất ra, phát hiện phía dưới có một nơi giống như để cất giấu đồ vật.”

“Dưới này quả thực trông giống như có vật gì đó.” Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn.

Long Thành Uyên lúc này cũng chạy tới, Tuyết Lang nói lại tình huống một lần. Long Thành Uyên nói “Người ta khá là bé, để ta xuống xem một chút.”

Tuyết Lang lại sốt ruột, vội vàng nói “Ta đi cùng.”

Thẩm Tu Lâm không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ, liếc nhìn về hướng Đông Phương Hiển.

“Thẩm thiếu…” Long Thành Uyên mở miệng.

Thẩm Tu Lâm chậm rãi lắc đầu “Không cần vội, từ từ quan sát.”

Thẩm Tu Lâm vẫn nghĩ nên chờ một chút, hiện giờ chỉ còn khoảng mười phút nữa là Đông Phương Hiển có thể hoàn thành.

Nếu phía dưới là bẫy, hiện giờ vội vàng đi xuống thì sẽ rất nguy hiểm, có thể còn làm hỏng kế hoạch ban đầu của bọn họ.

Huống chi, vật kia sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, sao cố tình lại chọn đúng lúc Đông Phương Hiển sắp hoàn thành cơ chứ?

Cho nên, Thẩm Tu Lâm quyết định chờ một chút.

Tuyết Lang nghe vậy thì nói “Vậy để ta đào cái động này lớn hơn nữa.”

Long Thành Uyên đương nhiên là đồng ý.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển cần ít nhất nửa giờ chuẩn bị, có lẽ vì năng lượng thể có động vật thủ hộ. Khi Thẩm Tu Lâm đi tới thì y đã sắp hoàn thành xong bố trí.

Thẩm Tu Lâm cũng không quấy rầy, đứng ở một bên chờ.

Năm phút sau, Đông Phương Hiển nói “Được rồi.”

Thẩm Tu Lâm vội vàng nói ra chuyện do Tuyết Lang phát hiện “Đông Phương, ta nghĩ chờ ngươi hoàn thành xong rồi mới động thủ, bên kia Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên vẫn đang canh giữ.”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Cẩn thận là tốt, nếu như bên ta thất bại, chúng ta sẽ tìm hiểu xem chỗ đó có phải có huyền cơ nào khác không.”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm nghe vậy cười cười “Vậy bên ngươi chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Như vậy cũng tốt, ta gọi đám Long Thành Uyên tới, tránh cho có gì bất ngờ xảy ra.”

“Được.” Đông Phương Hiển kiểm tra lại một lần cuối cùng.

Thẩm Tu Lâm gọi đám Long Thành Uyên tới, bao gồm cả Thẩm Tu Lâm, bọn họ đứng sau lưng Đông Phương HIển, bộ dáng hoàn toàn là bảo hộ cho đối phương không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Đông Phương Hiển cả khuôn mặt đều nghiêm túc lên, sau đó phát động trận pháp công kích.

Cũng không có tiếng động nào vang lên, thế nhưng Thẩm Tu Lâm bọn họ đều cảm thấy được dưới đất đang rung chuyển.

Trong phút chốc, sóc con đứng không vững, ngã xuống đất.

“Này, ngươi xảy ra chuyện gì đó. Đứng cũng không nổi sao?”

Thuỷ Bạch Sắc oán trách, nhưng càng dán chặt vào trên người Tiểu Tùng.

Tiểu Tùng vô cùng áy náy, vội vàng trả lời, nhưng mấy câu của nó chắc chỉ có duy nhất Thuỷ Bạch Sắc nghe hiểu được.

Thuỷ Bạch Sắc mắng xong, bên Đông Phương Hiển cũng có kết quả.

Rõ ràng không có âm thanh, cũng không thấy thứ gì, nhưng Thẩm Tu Lâm bọn họ lại cảm giác có thứ gì đó bị phá huỷ.

Sau đó, một trận ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện, Thẩm Tu Lâm theo bản năng nhắm mắt lại.

Ánh sáng kia quả thực quá chói mắt.

Sau khi Thẩm Tu Lâm nhắm mắt lại lo lắng Đông Phương Hiển, cho nên hắn nhanh chóng mở tinh nhãn ra.

“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm hô lên.

Đông Phương Hiển nhìn về phía hắn, khẽ cười một cái “Không sao, đúng là có kết giới tự nhiên.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng ngạc nhiên, sau đó dùng tinh thần lực để cảm nhận, lần này, hắn thấy mình có thể cảm nhận được nhiều đồ vật hơn, năng lượng thể cũng có thể tìm thấy.

“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ Đông Phương Hiển, không vội vàng để ý cái khác, chỉ nắm tay đối phương “Vậy còn ngươi? Ngươi có sao không?”

Năng lượng thể cái gì, Đông Phương Hiển mới là quan trọng nhất.

Đông Phương Hiển hơi cười cười “Ta? Ta không sao.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy mới thở phào “Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương đang lo lắng, chậm rãi nói “Chút việc này không làm khó được ta.”

Thẩm Tu Lâm cũng cười “Đây là đương nhiên, Đông Phương nhà ta luôn lợi hại nhất.”

Đông Phương Hiển nói “Được rồi, đi tìm năng lượng thể.”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm đáp, nếu hiện giờ đã tìm thấy năng lượng thể, nhất định phải đi lấy.

Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang lúc này cũng cảm nhận được.

Nhưng không hiểu sao Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên im lặng.

Ngay vào lúc này, mặt đất lại rung chuyển.

Đẳng cấp dị năng của mấy người Thẩm Tu Lâm cũng cao, loại động đất này vẫn không làm được khó bọn họ.

Cho nên, bọn họ đều đứng vững.

Đợi đến khi động đất kết thúc, con đười ươi mà Thuỷ Bạch Sắc nói cũng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Hơn nữa, trên đầu con đười ươi khổng lồ còn có một cái sinh vật biến dị, nhìn khá giống … khỉ đầu chó.

Sở dĩ nói là khá giống, vì bề ngoài thì đúng là khỉ đầu chó, thế nhưng lại có khí thế hơn khỉ bình thường, mắt còn là màu xanh lục.

Con khỉ đầu chó có mắt màu xanh, giống như Tuyết Lang có mắt màu trắng, đây đều là chưa từng thấy qua.

Đười ươi bộ dạng rất lớn, to gần bằng ngọn núi, cho nên con khỉ đầu chó kia dù hình thể cũng lớn, nhưng đứng ở trên đầu đười ươi lại không tính vào đâu.

Trái lại, còn cảm thấy con khỉ rất nhỏ.

Lúc này, Thuỷ Bạch Sắc vẫn luôn im lặng đột nhiên gào lên.

“Các ngươi dám động tới năng lượng thể. Các ngươi quá to gan rồi, đám thủ hộ như các ngươi, lại dám cắn nuốt năng lượng thể.”

“Cái gì?” Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng giật mình “Chúng nó động tới năng lượng thể? Chúng nó cắn nuốt năng lượng thể là sao?”

Thuỷ Bạch Sắc mà có khuôn mặt thì chắc chắn hiện giờ sẽ biểu lộ ra vô cùng giận dữ, nó tức điên lên, gào to “Đúng thế, chúng nó ăn luôn năng lượng thể rồi.”

Ánh mắt Đông Phương Hiển ngưng lại, bình thản nói “Ăn luôn thì có sao đâu, chúng nó không tiêu hoá được, chỉ cần lấy ra nội đan là có thể lấy được năng lượng thể rồi.”

Thuỷ Bạch Sắc nghe vậy âm thanh lại nặng nề hơn “Thế nhưng năng lượng thể đã bị ô nhiễm, dù lấy từ trong cơ thể chúng nó ra, hiệu quả lại giảm bớt rất nhiều.”

Điều làm cho Thuỷ Bạch Sắc không nghĩ tới nhất lại là, người thủ hộ lại dám ăn năng lượng thể.

Bảo hộ năng lượng thể chính là nhiệm vụ của những người thủ hộ này, cũng là trách nhiệm mà ý chí thế giới giao cho, chúng nó dù có phải mất mạng cũng không bao giờ dám động tới năng lượng thể. Quyền lợi của chúng nó chỉ là ở bên cạnh năng lượng thể để tu luyện mà thôi.

Thế nhưng, hiện tại, chúng nó lại dám ăn năng lượng thể.

Bỗng nhiên, Thuỷ Bạch Sắc cảm thấy sợ.

Nếu như đám bản linh sinh vật bảo hộ Thập Quang và mấy người anh em của mình cũng dám cắn nuốt năng lượng thể, như vậy, anh em của nó không phải đang gặp nguy hiểm hay sao?

Không, không phải, bản linh sinh vật của mình không phải là chưa từng phản bội hay sao?

“Bị ăn vào sẽ ô nhiễm?” Lông mày Thẩm Tu Lâm nhíu lại “Như vậy là sao?”

Thuỷ Bạch Sắc giải thích “Vì bảo vệ năng lượng thể là do pháp tắc của ý chí thế giới. Trong cơ thể những sinh vật thủ hộ có một loại năng lượng, mà loại năng lượng này lại tương khắc với năng lượng thể. Thế nhưng, nếu năng lượng thể còn ở bên ngoài thì có thể trợ giúp chúng nó tu luyện. Còn nếu năng lượng thể bị thôn phệ, như vậy sẽ bị năng lượng có trong sinh vật thủ hộ ô nhiễm, không còn tinh khiết nữa… Ta… Ta hiện giờ hoài nghi viên bảo thạch mà chúng ta gặp trước kia, khả năng … khả năng cũng là năng lượng thể cao cấp, nhưng bị người thủ hộ thôn phệ, sau đó người thủ hộ bị giết, nội đan bị lấy ra. Năng lượng thể đó có lẽ cũng sẽ bị ô nhiễm.”

“Nếu như đó là nội đan của sinh vật thủ hộ, sao lại xuất hiện bên trong công xưởng?” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ.

Thuỷ Bạch Sắc không trả lời được câu hỏi này.

Nhưng Đông Phương Hiển càng ngày càng cảm giác được mùi âm mưu, hơn nữa, trong lòng cũng dần dần thấy bất an.

Nhưng mà, mấy vấn đề này còn cần suy xét thảo luận, hiện giờ, bọn họ còn đang có kẻ địch đứng chờ kia kìa.

Con đười ươi khổng lồ điên cuồng gào thét, nhảy tới chỗ mấy người Thẩm Tu Lâm, mỗi một bước chân đều rung chuyển cả mặt đất.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, nói “Mọi người cẩn thận một chút. Long Thành Uyên, cấp bậc của ngươi thấp nhất, chính mình lượng sức mà làm.”

Long Thành Uyên nghe vậy tâm trạng có chút cảm động, trịnh trọng gật đầu “Ta biết, cảm ơn Thẩm thiếu.”

Thẩm Tu Lâm không nói thêm cái gì, dưới sự hướng dẫn của hắn, một người thêm vào vài động vật xông ra ngoài.

Mà Đông Phương Hiển, y lại không di chuyển.

Hoặc là nói, ánh mắt của y đang đặt tới trên người con khỉ đầu chó, bắt đầu giao tranh.

Con khỉ đầu chó kia căn bản không hề chú tâm tới đám người Thẩm Tu Lâm, nó chỉ nhìn chằm chằm vào một mình Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển cũng đang quan sát nó.

Đôi mắt màu xanh của con khỉ nếu như nhìn kĩ, có vẻ giống như đôi mắt của Đông Phương Hiển.

Hai mắt Đông Phương Hiển, có một số thời điểm, giống như vô cùng thâm thuý, mơ hồ có thể trói buộc linh hồn của người khác.

Trên thực tế, đây không phải ảo giác gì cả, cũng không phải nói quá.

Thực sự có thể.

Đông Phương Hiển hoàn toàn có thể thôn phệ tinh thần lực của người khác, hoặc năng lượng thể.

Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong phạm vi năng lực của y mà thôi. Nếu như có năng lượng thể ẩn chứa quá nhiều năng lượng, hoặc cao thủ có tinh thần lực cao hơn y, thì đặc tính thôn phệ của y sẽ giảm bớt đi nhiều.

Cho tới nay, Đông Phương Hiển chưa từng gặp qua “đồng loại.”

Không nghĩ tới, tinh thần lực đặc thù như vậy, y hiện tại sẽ thấy trên người của một động vật.

Thôn phệ! Thuộc tính tinh thần lực của con khỉ đầu chó kia, giống y, thực sự là thôn phệ.

Cho nên, khi hai đôi mắt bắt đầu giao tiếp, kỳ thực, đã bắt đầu tranh đấu.

Tuy rằng khoảng cách giữa một người một khỉ có vẻ xa, thế nhưng tinh thần hệ dị năng giả khi bắt đầu tranh đấu cũng không phải do khoảng cách mà quyết định thắng thua.

Đông Phương Hiển đứng yên tại chỗ, thế nhưng trong cặp mắt lại bắt đầu có những vòng xoáy chuyển động.

Con khỉ đầu chó cũng như vậy.

Lúc này, Đông Phương Hiển bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng “Chỉ là một súc sinh chưa tiến hoá hết, thế nhưng còn muốn thôn phệ? Thực sự là… nghé con không sợ hổ.”

Tựa như cảm giác được Đông Phương Hiển đang xem thường cùng cười nhạo nó, con khỉ đầu cho phát điên vung vẩy móng vuốt, sau đó hai mắt xanh biếc cũng toát ra phẫn nộ, biến thành vòng xoáy.

Cũng may đôi mắt này của nó không nhắm vào mấy người Thẩm Tu Lâm, nếu không thì, dù là Thẩm Tu Lâm… kết quả thế nào cũng không nói trước được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.