Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 100: Chương 100: Tìm kiếm trong đêm




Thẩm Tu Lâm từ thư phòng đi ra ngoài phòng khách nơi Đông Phương Hiển đang chờ.

Hiện giờ Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đều không ở đây, Thẩm Tu Lâm đi tới.

“Đông Phương.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương, từ ghế salon đứng lên “Nói xong rồi?”

Thẩm Tu Lâm gật đầu cười “Ừm, nói xong rồi.”

Đông Phương Hiển gật đầu, lúc đang muốn nói gì đó, lại có mấy người từ bên ngoài đi vào.

Một là Lưu Tương Vân, hai là Khâu Dương Dương, cuối cùng còn thêm một Lâm Thuyết.

Lâm Thuyết đi vào đầu tiên, cung kính nói với Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển “Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh.”

Sau đó Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương đi vào cũng cung kính chào hỏi “Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh.”

Đông Phương Hiển không trả lời, Thẩm Tu Lâm khẽ cười.

“Các ngươi sao lại tới cùng nhau?”

Khâu Dương Dương nói “Ở trên đường gặp nhau thôi Thẩm thiếu.”

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương, cảm thấy được đối phương có phần trầm ổn hơn so với mấy ngày trước, cười cười “Ngươi hiện giờ đã cấp ba?”

Khâu Dương Dương kinh ngạc nhìn Thẩm Tu Lâm “Ta mới vừa thăng cấp thôi, thế mà Thẩm thiếu nhìn ra được. Đúng rồi, Lưu đại ca cũng cấp ba đó nha.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Lưu Tương Vân, gật đầu “Ừm, rất tốt.”

Khâu Dương Dương ngượng ngùng nói “Vẫn còn kém xa Thẩm thiếu a.”

Thẩm Tu Lâm vỗ vai đối phương “Chỗ chúng ta có bao nhiêu người thăng cấp ba rồi?”

“Chúng ta cũng do may mắn, hợp tác giết một cái tang thi cấp ba nên sau đó mới thăng lên cấp ba. Hiện giờ cũng mới chỉ có hai người chúng ta thôi.” Khâu Dương Dương nghĩ một hồi, nói.

Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Vậy cũng rất tốt rồi.”

“Hì hì.” Khâu Dương Dương gãi đầu.

Thẩm Tu Lâm hỏi “Các ngươi tới có chuyện gì không?”

“Là như vậy.” Lưu Tương Vân nói “Nơi gần nhất bên ngoài căn cứ của chúng ta có một chút quái lạ. Một số dị năng giả cấp hai đều một đi không trở lại, ta hoài nghi có tang thi hoặc động vật biến dị cấp cao ở đó. Chúng ta muốn mời Thẩm thiếu đi kiểm tra một chuyến.”

“Ồ? Bên ngoài căn cứ? Ở hướng nào?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

“Hướng tây.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Ta để Tuyết Lang đi với các ngươi một chuyến.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm trực tiếp liên lạc với Thuỷ Bạch Sắc, nói nó tìm Tuyết Lang tới.

Gọi Thuỷ Bạch Sắc thì chỉ cần dùng tinh thần lực liên hệ thôi, việc tìm người vất vả này cứ để cho nó làm là được.

Thuỷ Bạch Sắc quả thực hết nói nổi, nhưng cũng không phản kháng được.

Vì vậy, năm phút sau, Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên tới, Thẩm Tu Lâm kêu bọn họ xuất phát.

Sau đó, nơi này chỉ còn lại Lâm Thuyết.

Lâm Thuyết nói “Đông Phương tiên sinh, ta là muốn hỏi một vài vấn đề.”

“Liên quan tới không gian?” Đông Phương Hiển thản nhiên nhìn Lâm Thuyết.

“Đúng vậy.” Lâm Thuyết lập tức nói.

“Ngươi nói đi…”

Đợi Lâm Thuyết nói rõ vấn đề, Đông Phương Hiển cũng chỉ dẫn xong một vài điểm thì đã qua nửa giờ đồng hồ, Lâm Thuyết rời đi. Thẩm Tu Lâm cảm thấy hơi mệt, nằm trên salon ngủ.

Đông Phương Hiển liếc mắt, thấy được bộ dáng ngủ say của Thẩm Tu Lâm trên salon, y chậm rãi đi qua, sau đó một tay khẽ vuốt lên gò má đối phương.

Kỳ thực thì động tác thân mật như vậy trước giờ Đông Phương Hiển chưa từng làm qua… Lúc này, cũng coi như đang kích động đi.

Nhưng khi thực sự chạm vào đối phương, Đông Phương Hiển lại cảm thấy… cũng không tệ lắm.

Ngay khi Đông Phương Hiển nghĩ như vậy, Thẩm Tu Lâm vốn đang ngủ đột nhiên lại mở mắt ra.

Sau đó, Đông Phương Hiển liền nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập ý cười.

Thấy thế, Đông Phương Hiển nhấp môi “Ngươi không ngủ sao?”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười, đột nhiên kéo người phía trên xuống, đặt trên ghế salon, rồi cường thế bao trùm lên thân thể kia…

Sau đó, nụ hôn của Thẩm Tu Lâm như gió cuốn mưa rào ào tới, Đông Phương Hiển có chút run rẩy, giống như bị nụ hôn này làm cho hoảng hốt. Y có thể cảm nhận được Thẩm Tu Lâm lúc này đang vui mừng cùng kích động, chẳng lẽ chỉ bởi vì mình chủ động hay sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình Đông Phương Hiển có chút phức tạp.

“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm cười, buông thân thể Đông Phương Hiển ra, thế nhưng lại không rời đi, hăn hôn lên khoé môi đối phương lần nữa, sau đó lại cười “Khuôn mặt của ta, đẹp trai không?”

Đông Phương Hiển mím môi, lắc lắc đầu “Không.”

“Thật là không đẹp trai sao?”

Thẩm Tu Lâm nhướn mày, hoàn toàn là biểu tình không tin được “Thế nhưng sao ta lại cảm thấy khi nãy Đông Phương hào hứng vuốt ve khuôn mặt của ta vậy? Ta cứ nghĩ là vì ta lớn lên đẹp trai, nên Đông Phương mới thích.”

Đông Phương Hiển lườm một cái, quả thực càng ngày càng bội phục độ mặt dày của đối phương.

Sau đó, Đông Phương Hiển đẩy Thẩm Tu Lâm ra, đứng lên “Ngươi buồn ngủ thì lên lầu ngủ đi.”

“Vậy còn ngươi?” Thẩm Tu Lâm lập tức hỏi.

Đông Phương Hiển nói “Ta không buồn ngủ, dự định ra ngoài đi dạo một vòng.”

“Ồ. Vậy sao? Muốn đi đâu?”

Thẩm Tu Lâm cảm thấy Đông Phương Hiển có chút quái lạ.

Đông Phương Hiển chỉ nói “Đi dạo thôi mà, có gì sao?”

“À…” Thẩm Tu Lâm suy tư, sau đó nói “Được rồi, vậy ta lên phòng nghỉ ngơi, Đông Phương về sớm một chút nhé.”

Đông Phương Hiển gật đầu, mặc dù hơi ngạc nhiên rằng Thẩm Tu Lâm thế mà lại không đòi đi theo, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Đông Phương Hiển ra ngoài, Thẩm Tu Lâm nhìn theo bóng lưng của đối phương rồi ngáp một cái đi lên lầu. Hắn không phải là không muốn đi theo, chỉ là thực sự có chút mệt, cần nghỉ ngơi một lúc, hơn nữa, cũng không nên theo sát đối phương quá, sợ đối phương sẽ cảm thấy bị bó buộc.

Bọn họ vừa mới xác định quan hệ, trong thời gian ngắn đương nhiên là sẽ không phiền chán lẫn nhau, nhưng cũng nên cân nhắc tới cả tương lai nữa.

Khi đối phương nói muốn ra ngoài đi dạo, hắn đành chấp nhận không theo sau…

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng khi về tới phòng trên lầu, Thẩm Tu Lâm lại không ngủ được.

Lăn qua lộn lại nửa giờ, hắn dứt khoát không ngủ nữa, tiếp tục tu luyện.

Sau khi tiến nhập trạng thái tu luyện thì thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều, đợi đến khi hắn tỉnh lại từ trong nhập định, vốn nghĩ Đông Phương Hiển sớm đã trở lại, không ngờ tới trong phong căn bản không có thân ảnh của đối phương.

Chẳng lẽ thấy mình đang tu luyện nên y đi tới phòng bên cạnh?

Thẩm Tu Lâm cảm thấy điều này không khả thi lắm, nhưng vẫn đi tới phòng bên cạnh xem một chút.

Quả nhiên, Đông Phương Hiển không ở nơi này.

Nhìn sắc trời bên ngoài, đêm đã về khuya, sao người vẫn chưa về?

Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm đi xuống lầu, phát hiện baba cùng ông nội đều đang ở đó, còn hai người phụ nữ thì không thấy đâu, hẳn là đã đi nghỉ ngơi.

“Ba, ông nội, sao hai người thức khuya như vậy? Mẹ cùng bà nội đâu rồi?”

“Hai người đi nghỉ rồi, chúng ta đang đợi Đông Phương về, cảm thấy hơi lo lắng.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy giật mình “Hai người biết hắn đi đâu không?”

“Hai giờ trước hắn đã trở lại, thế nhưng đúng lúc Lưu Tương Vân truyền tin về, báo là cần cứu viện, chi tiết tình huống lại không rõ ràng. Đông Phương đi tới nơi đó, đến giờ vẫn chưa về.”

Thẩm Hoa Phong nói, bộ dạng có chút lo lắng.

Thẩm Tu Lâm nghe vậy không khỏi ngẩn người “Cái gì, Tuyết Lang đi cùng đang ở đâu? Tuyết Lang cũng không thể đối phó sao?”

“Tình huống bên kia cụ thể thế nào thì chúng ta cũng không biết rõ ràng, bọn họ dùng phương thức đạn cứu viện để truyền tin. Trong lúc chúng ta muốn tập kết người để tới đó thì Đông Phương về đến nhà. Hắn nói mình sẽ qua chỗ Lưu Tương Vân, cũng không dẫn theo người nào hết.”

Thẩm Tu Lâm nhấp môi, nói “Con biết rồi. Con cũng đi kiểm tra tình huống. Ba, ông nội, nếu không có vấn đề gì nữa, hai người cũng đi ngủ đi, không sao đâu.”

Thẩm Tiền Du nói “Con đừng để ý tới chúng ta, mau mau đi xem bên kia có chuyện gì đi. Nhất là Đông Phương, chúng ta biết đứa nhỏ này rất mạnh, nhưng nam nhân Thẩm gia chúng ta cũng phải có trách nhiệm. Con đấy, dù mạnh hay yếu đều phải bảo hộ đối phương thật tốt, con mau đi xem đi. Đúng rồi, lễ thành hôn của hai con thì mẹ và bà nội đều đang chuẩn bị rồi, chờ đến khi quyết định được ngày tốt sẽ nói cho con biết.”

“Vâng.” Thẩm Tu Lâm cười “Con biết rồi.”

Thẩm Tiền Du khoát tay “Vậy được, đi mau, còn đứng nói nhảm.”

Thẩm Tu Lâm mau chóng rời đi, sau khi ra khỏi nhà liền lấy Hummer từ trong không gian ra, xe nghênh ngang rời khỏi căn cứ…

Từ biệt thự tới bên ngoài căn cứ chỉ khoảng mấy cây số, Thẩm Tu Lâm cũng không tốn thời gian là mấy.

Nơi mấy người Tuyết Lang tới đã ra ngoài phạm vi Thẩm gia căn cứ, hơn nữa còn hướng về phía vùng ngoại ô một chút.

Nơi này khi mạt thế bắt đầu đã có không ít thực vật biến dị, thế nhưng đẳng cấp lại không cao, Thẩm gia căn cứ cũng thường thường cử người tới đây thanh lý. Dần dần, nơi này cũng dọn dẹp được kha khá, chỉ chờ thanh lý xong hoàn toàn là có thể kéo dài diện tích của căn cứ tới đây rồi.

Từ trước tới giờ không có vấn đề gì, không nghĩ tới lúc này lại đột nhiên xảy ra chuyện.

Nhíu mày, khi đến gần địa điểm kia, Thẩm Tu Lâm dừng xe lại, thu vào không gian.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực đi thăm dò vị trí của mấy người Đông Phương Hiển. Hắn đi quá vội, không gọi Thuỷ Bạch Sắc theo cùng.

Thế nhưng, điều khiến Thẩm Tu Lâm bất ngờ lại là, tinh thần lực đã mở rộng khá xa, lại không phát hiện được gì hết.

Nơi này vô cùng yên tĩnh.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn phát hiện nơi này trừ bỏ tiếng gió thì không nghe thấy bất cứ tiếng gì nữa.

Thẩm Tu Lâm theo bản năng cảm thấy được không đúng, ngay tại lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Thẩm Tu Lâm không nhịn được hắt hơi một cái.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm càng cảm thấy nghi ngờ hơn.

Thân thể của hắn hiện giờ, chính hắn cũng rõ, đến cả cảm sốt thì cũng không thể chỉ vì một trận gió thổi qua mà đã hắt hơi được.

Nơi này, có gì đó bất ổn.

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Tu Lâm trực tiếp dùng tinh thần lực tác động lên âm thanh “Đông Phương, ngươi ở đâu?”

Câu này vừa hô lên, Thẩm Tu Lâm dừng lại, chờ nghe hồi âm. Thế nhưng, trừ bỏ tiếng gió, hắn không cảm giác được, cũng không nghe được cái gì.

Nơi này thực sự kỳ lạ. Thẩm Tu Lâm trầm mặc, bỗng nhiên quay đầu rời đi, hơn nữa, hắn còn lấy Hummer từ trong không gian ra.

Hắn ngồi lên xe, quay đầu rời đi, nhưng là… sau mười phút, Thẩm Tu Lâm kinh ngạc phát hiện, hắn lại quay về chỗ cũ.

Lẽ nào, hắn gặp phải ma quỷ sao?

Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, không tin vào ma quỷ, lần thứ hai khởi động xe, lần này, hắn không quay lại đường cũ, mà lái xe thẳng về phía trước.

Sau năm phút, Thẩm Tu Lâm nhìn xung quanh, cũng không phải chỗ lúc nãy, nhưng hắn càng đi về phía trước, càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự kỳ lạ của nơi này.

Nơi này ngày càng lạnh thêm, bốn phía hoang vu, trừ một ít cỏ dại ven đường thì những thứ khác đều không có.

Sau mười phút, Thẩm Tu Lâm ngừng lại. Con đường này, dường như không có điểm cuối…

Thẩm Tu Lâm không thử nữa, dừng xe lại. Hắn không xuống xe, vào giờ phút này, bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại, mặc dù hiện giờ Đông Phương Hiển không ở bên cạnh, hắn cũng không hốt hoảng đến như vậy.

Thủ đoạn ở nơi này có thể chứng minh một điều, Đông Phương Hiển vẫn bình an.

Nếu không thì, vì cái gì lại không cho mình rời đi?

Nhưng nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn không tin ma quỷ, như vậy chỉ có một khả năng, mình đang ở trong trận pháp nào đó.

Đông Phương Hiển có năng lực này, chỉ cần điều kiện đầy đủ, y có thể bố trí trận pháp vây khốn người ở bên trong.Nếu như mình đang ở trong trận pháp, như vậy có thể nói, người bố trí trận pháp này có trình độ rất cao, khả năng là ngang bằng Đông Phương nhà hắn.

Nhưng hắn cũng tin tưởng, Đông Phương nhà hắn nếu như lúc này cũng bị vây trong trận pháp, ắt hẳn là đang thử phá trận.

Đã như vậy, chính mình cũng không cần làm gì, chỉ cần tin tưởng đối phương là được.

Dĩ bất biến, ứng vạn biến. Câu châm ngôn này vẫn là vô cùng có đạo lý. Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.