Trở Lại Ngọt Ngào

Chương 20: Chương 20: 1




Trở Lại Ngọt Ngào

Tác giả: Diêu Tinh

Editor: Den Shì

Chương 3.1

1307672510470236187001688389109489229953159n

Bạch Hiểu báo cho tôi biết từ tuần sau sẽ bắt đầu tuyên truyền phim, tôi nằm trên giường nhưng lúc tỉnh lại đã không thấy Tần Dục Minh bên cạnh, chẳng biết đi đâu rồi.

Tôi ngồi dậy tiếp tục kiểm tra di động, vừa nhìn liền thấy có một cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Tôi chưa từng gặp số máy này, nhanh chóng nghĩ đến một người.

Tôi ra phòng khách, nhìn thấy Tần Dục Minh đang ngồi trên sopha xem tạp chí.

“Dậy rồi?” Anh nghiêng đầu sang nhìn tôi, trên mặt mang theo nụ cười, “Tâm trạng em thế nào?”

“Anh biết số này không?” Tôi giơ màn hình di động ra trước mắt anh, hỏi.

Anh liếc mắt nhìn, nháy mắt gương mặt trở nên âm trầm, “Cậu ta tìm em?”

Tôi cười giễu cợt, “Anh chia tay với anh ta rồi sao?”

“Trước khi em đi quay về.” Tần Dục Minh đáp. Cuối cùng anh đành thả tạp chí trên tay xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi.

“Anh không có gì muốn nói sao?” Tôi hỏi.

Tuy rằng tối qua đã khiến anh nói ra lời thật lòng sớm hơn dự tính, nhưng tôi không muốn đợi thêm nữa — tôi phải đi tuyên truyền phim, sẽ không ở nhà một thời gian dài, nếu như anh vẫn còn liên hệ với Lâm Hằng thì tôi cũng không nghĩ là mình cần phải tiếp tục ở bên cạnh anh nữa.

“Duy Hiên.” Tần Dục Minh thở dài, vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, một tay khác cầm điện thoại bỏ sang một bên, tay anh ấy rất lạnh, suýt nữa tôi đã muốn hất ra nhưng vẫn nỗ lực nén lại, “Anh biết như vậy là sai. Thế nhưng — anh cũng không biết tại sao…”

“Anh yêu anh ta?” Tôi thực sự không nghe nổi nữa, nhịn không được hỏi, “Yêu đến mức muốn đưa anh ta về nhà, ngủ trong phòng chúng ta?”

Tần Dục Minh nghe vậy lại sững sờ, trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt giống như đang suy nghĩ, một lát sau mới nói, “Phòng ngủ? Anh không để bất kỳ ai vào phòng của chúng ta — Lâm Hằng cũng chưa từng tới đây.”

Lòng tôi càng thêm lạnh xuống, không khỏi bật thốt lên, “Anh còn mang một người khác về nhà?”

Tần Dục Minh cười khổ, “Quả thực anh đã đưa một người tới, nhưng tình hình lúc đó là bất đắc dĩ — anh cũng không muốn, nhưng kẹt cái người đó lại là bạn thân của anh.”

Lần này tới phiên tôi ngẩn ra, trong chốc lát không biết nên nói gì, có chuyện muốn hỏi nhưng không dám hỏi. Làm sao hỏi nổi, có phải anh và anh ta tương kế tựu kế để chơi đùa một đêm trên giường của chúng ta hay không?

“Em thấy quần áo của anh ta trong tủ đồ.” Tôi hỏi ngược lại, “Anh không muốn giải thích gì ư?”

“Em vừa nhìn đã nhận ra đó là quần áo của Uông Cảnh Diệu sao?”” Tần Dục Minh không hề trả lời mà hỏi tiếp, sắc mặt anh trở nên phức tạp, tâm tình trong mắt tối tăm không nhận ra, tôi thấy phản ứng này của anh không hợp lý chút nào.

“Anh đang nói gì?” Đây không phải là quần áo của Lâm Hằng mà là của Uông Cảnh Diệu sao?

“Hôm đó Uông Cảnh Diệu bị paparazzi đuổi theo trên đường, trời lại mưa to nên sợ xảy ra nguy hiểm, vừa hay cậu ta ở gần đây nên đành trốn tạm tới nhà chúng ta, qua một đêm sáng hôm sau mới đi. Anh và cậu ta không có bất kỳ cử chỉ nào vượt mức bạn bè, quần áo kia là cậu ta giặt nhưng anh cứ quên trả lại. Mãi cho đến khi em về, lúc anh xếp va ly cho em nhìn thấy chúng mới nhớ ra…” Anh giải thích, tay siết chặt lấy tôi rồi đứng dậy, đợi hoài không thấy tôi có phản ứng gì mới nghiêng người ôm lấy tôi.

“Vậy sao anh không nói cho em biết?” Tôi muốn đẩy anh ra nhưng chỉ càng bị ôm chặt thêm, tránh không nổi đành đứng yên không động đậy nữa.

Mới đầu anh không hề trả lời, một lúc sau mới truyền tới một giọng trầm thấp, “Anh nghĩ em có hứng thú với cậu ta.”

Đây đúng là lý do hoang đường nhất mà tôi từng nghe qua, tôi thích Uông Cảnh Diệu? Sao có thể chứ?

“Cái ý nghĩ thối tha này anh lấy ở đâu ra?” Tôi không nhịn được mắng, ngoài từ hoang đường ra tôi thực sự không còn nghĩ được từ nào thích hợp hơn.

“Lúc đó anh định nói chuyện này cho em biết, nhưng về nhà lại thấy em đang xem tin tức liên quan đến Uông Cảnh Diệu.” Tần Dục Minh dừng một chút mới nói tiếp, “Lúc vừa quay lại với nhau, anh phát hiện em để ý Uông Cảnh Diệu hơn bình thường, anh không thể nào bỏ qua.”

“Tần Dục Minh, có phải anh điên rồi không?” Tôi đẩy anh ấy ra, lạnh lùng hỏi, “Anh không biết người Uông Cảnh Diệu thích là anh sao? Đừng chuyển đề tài lên người em, đây không phải là lý do để anh ngoại tình! Miệng của anh bị dán lại hả? Lẽ nào anh không biết hỏi em hay sao?”

Không ngờ Tần Dục Minh lại nở nụ cười, nhìn thẳng vào tôi khiến lòng tôi run lên, “Duy Hiên, xin lỗi. Anh biết anh không nên lên giường với Lâm Hằng. Nhưng mà anh cũng không biết làm sao mới dừng lại được, lừa gạt là sai, tiếp tục lại càng sai, anh vẫn luôn yêu em, trừ em ra không còn bất kỳ ai.”

Tôi không hề bị lay động, chỉ hỏi anh, “Tần Dục Minh, vậy anh giải thích xem, tại sao em gọi điện thoại cho anh nhưng Lâm Hằng lại bắt máy?”

Tần Dục Minh sững sờ, “Em gọi cho anh lúc nào?”

“Hôm đó em đi gặp tổng giám đốc mới của công ty, còn anh đến nửa đêm cũng không thấy đâu, em gọi điện thoại cho anh nhưng người nhận lại là Lâm Hằng, anh thì hửng sáng mới về nhà…”

“Hôm đó anh làm việc thâu đêm, mấy người nghệ sĩ mới còn phải thức chung, rất bận rộn. Anh không để ý thấy em gọi cho anh, xin lỗi.” Tần Dục Minh thấp giọng nói. “Lần đó Lâm Hằng có mặt chỉ vì công việc, anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.”

Tâm trí tôi không hề rung động vì lời giải thích này, tôi biết anh ghét nói dối tôi, nhưng anh không hề biết rằng đôi khi sự im lặng cũng là biến tướng của lời nói dối, sự bình tĩnh có thể giúp người ta che đậy nhiều thứ, chờ đến khi chậm rãi nhận ra thì mới biết có bao nhiêu đau đớn.

Tôi biết là chính tôi khiến anh biến thành bộ dạng như bây giờ, lần ngoại tình trước của tôi đã trở thành thanh đầu tiên ngã xuống trong chuỗi hiệu ứng domino này.

Nhưng mặc dù vậy lúc này đây tôi vẫn hận anh. Rất nhiều thứ không phải nói ra rồi liền có thể giải quyết, tôi biết, nhưng tôi chưa bao giờ như thế này, vô cùng tức giận đối với sự im lặng một thời gian dài của anh.

Tôi quả thực rất hối hận, đó từng là tình yêu chân thật nhất của Tần Dục Minh nhưng tôi lại dễ dàng đánh mất nó. Tôi biết anh đã chịu đựng, nhưng nơi này vốn không cần sự chịu đựng của anh, chỉ cần anh mở miệng hỏi, tôi của ngày xưa có lẽ sẽ không trả lời, còn tôi bây giờ nhất định sẽ giải thích tỉ mỉ cho anh, khiến anh cảm nhận được tình yêu của tôi.

Nhưng bây giờ đã quá trễ, tôi yêu anh, nếu như lúc này tôi có thể từ bỏ, tôi sẽ không do dự.

Nhưng tôi không có cách nào hoàn toàn buông tay.

“Em hy vọng anh đừng gặp lại Lâm Hằng nữa, Tần Dục Minh.” Tôi mở miệng nói trong ánh mắt kỳ vọng của anh, “Tần Dục Minh, lúc này em vẫn còn cảm thấy rất tức giận. Suy nghĩ của anh bây giờ không thích hợp với tình cảm của chúng ta.”

Anh ấy chỉ im lặng, hơi hơi gật đầu, nhìn chăm chú thật sâu vào mắt tôi.

“Nếu như anh vẫn muốn ở bên cạnh em, Tần Dục Minh.” Tôi nhìn anh, “Không được gặp lại Lâm Hằng là thứ nhất, thứ hai là không được lên giường với bất kỳ người nào nữa.”

“Mặc dù bây giờ em vẫn yêu anh, nhưng tình yêu này không phải để cho anh phung phí.” Tôi lạnh lùng nói, “Từ tuần sau em phải đi tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới, một khi đã bắt đầu công việc em không muốn cứ phải lo sợ sân nhà bị cháy. Điều thứ ba, em muốn anh suy nghĩ thật kỹ xem bản thân mình nên sửa đổi điều gì, chờ em về chúng ta sẽ nhìn lại xem có thể tiếp tục ở bên nhau nữa hay không.”

Anh gật gật đầu đáp một tiếng, dường như còn thở ra một hơi, nhìn vào mắt anh vẫn sót lại vẻ đau khổ, nhưng tôi không hề mảy may đau lòng.

Đây là điều anh nên nhận được, giống như tôi năm đó.

Điện thoại di động lại đúng lúc vang lên, tôi liếc nhìn dãy số hiện trên màn hình, sau đó nhìn vào mắt Tần Dục Minh, anh cũng ngó qua xem nhưng không nhúc nhích, thần sắc trên mặt cũng không hề thay đổi, tôi nghiêng người lách qua anh, ngắt cuộc gọi kia đi.

“Đừng làm điều gì ngu xuẩn, Tần Dục Minh, hôm nay em sẽ chuyển ra ngoài.” Tôi nhàn nhạt nói, “Cả hai ta đều cần phải bình tĩnh lại một chút.”

Uông Uông nằm không cũng trúng đạn =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.