Gieo hạt xong, Triệu Thanh Cốc lập tức dẫn Quan Viễn ra sông bắt cá. Đến nơi, hai người thấy đã có không ít người đang giăng lưới, thậm chí còn có người trực tiếp nhảy xuống chỗ nước cạn bắt cá bằng tay luôn. Nay là tháng ba đấy! Quan Viễn chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy lạnh cả người rồi.
Quan Mộc Lâm cũng có mặt trong nhóm giăng lưới. Từ sau khi ăn cá, Quan Mộc Lâm vẫn luôn nhớ mãi không quên mùi vị thơm ngon của nó, thừa lúc mấy ngày nay ngoài đồng hết việc rồi, ngày ngày ra bờ sông thật sớm quăng lưới, không ngờ chờ suốt buổi cả cái vảy cá cũng không thấy đâu. Quan Mộc Lâm thấy Triệu Thanh Cốc tới, mắt sáng lên, hô, “Thanh Cốc, mau lại đây! Lần trước chú quăng lưới theo con mới có cá, lần này con cũng quăng trước đi!”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Nhờ ăn may thôi, con cũng không chắc có được không.”
“Cứ thử đi!”
Triệu Thanh Cốc nghe lời quăng lưới xuống sông, dắt Quan Viễn ngồi trên bờ chờ.
Lâu ngày không đi, nước suối thiêng trên lưới đã không còn, tự nhiên cũng chẳng có cá tới.
Quan Mộc Lâm chờ mãi cũng không thấy cá, lộ vẻ mặt thất vọng. Triệu Thanh Cốc kéo lưới lên, nói, “Chú Mộc Lâm, có lẽ trong sông hết cá rồi.”
Trên đường về, mặc dù Triệu Thanh Cốc chưa nói, nhưng Quan Viễn cảm thấy tâm tình của anh xuống dốc hẳn. “Anh, anh rất mong bắt được cá à?”
Triệu Thanh Cốc thở dài một tiếng, đáp, “Cũng không hẳn là nhất định phải bắt được cá, có điều chúng ta đang cần kiếm tiền, coi bộ cách này dùng không được rồi.”
Quan Viễn âm thầm siết chặt nắm tay. Vừa mới sống lại Quan Viễn vô cùng kích động quên mất việc nói cho Triệu Thanh Cốc nghe sự tồn tại của không gian, sau bình tĩnh rồi lại không biết phải nói sao. Quan Viễn không muốn nói dối Triệu Thanh Cốc, chuyện sống lại và có không gian quá thần kỳ, ngộ nhỡ Triệu Thanh Cốc không tiếp thu nổi thì biết làm sao?! Cái Quan Viễn muốn là Triệu Thanh Cốc phải toàn tâm toàn ý với cậu, chỉ cần Triệu Thanh Cốc có một chút ngăn cách thôi, với Quan Viễn sẽ chẳng khác gì vạn mũi tên độc xuyên tim.
Phải lừa gạt cả đời ư? Quan Viễn hi vọng quan hệ của cậu và Triệu Thanh Cốc là khắng khít không kẽ hở, vả lại giữ một bí mật lớn như vậy ngộ nhỡ lúc nào đó bị lộ, khiến Triệu Thanh Cốc hiểu lầm cậu càng không sống nổi.
Suốt đường đi, Quan Viễn chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đến nhà nếu không nhờ Triệu Thanh Cốc kéo lại, chắc cậu đã đụng đầu vào cột cửa rồi.
“Tiểu Viễn, em sao vậy?”
Quan Viễn nhìn mắt Triệu Thanh Cốc, trong đó tràn đầy sự quan tâm và lo lắng, đột nhiên trong đầu cậu toát ra một giọng nói: mau kể cho anh ấy biết đi! dimow”ễn.đna/flqquyd.oddon Triệu Thanh Cốc là người duy nhất trên đời này có thể chết vì cậu, dù cho có nhất thời không tiếp thu nổi cũng chẳng sao, rồi anh ấy sẽ hiểu ra thôi!
Quan Viễn đã hạ quyết tâm, lập tức kéo Triệu Thanh Cốc vào nhà, khóa cửa lại.
“Anh, anh mau nhắm mắt lại đi, để Tiểu Viễn dẫn anh tới chỗ này.”
Triệu Thanh Cốc ngạc nhiên hỏi, “Phòng mình chỉ nhỏ bấy nhiêu, em còn dẫn đi đâu nữa?”
“Anh cứ nhắm mắt lại trước đi.”
“Được rồi, được rồi, anh nhắm liền đây.” Triệu Thanh Cốc nghe lời nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một trận dao động nhẹ, sau đó nghe Quan Viễn nói, “Anh mở mắt ra đí.”
Triệu Thanh Cốc mở mắt ra, kinh ngạc há to miệng, “Đây là, là chỗ nào?”
Quan Viễn nhìn chằm chằm Triệu Thanh Cốc, đáp, “Đây là không gian của em. Trong này cái gì cũng có hết. Nó ở trong cơ thể em, chỉ cần em muốn là vào được.”
Triệu Thanh Cốc vừa nghe tới một vật thần kỳ như vậy đang ở trong cơ thể Quan Viễn, lập tức lo lắng hỏi, “Không gian là cái gì? Sao lại ở trong cơ thể em, em có thấy khó chịu gì không? Tiểu Viễn không được gạt anh, mau nói anh nghe đi!” Triệu Thanh Cốc vừa nói kiểm tra khắp người Quan Viễn một lượt, sợ vật kỳ lạ này tạo thành thương tổn cho Quan Viễn. Lúc ông nội Triệu Thanh Cốc còn sống đã kể cho anh nghe không ít chuyện ma quái, nên giờ Triệu Thanh Cốc rất sợ Quan Viễn là đang bị ‘vật lạ’ quấn thân.
Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc nghe xong chỉ vôi lo cho cơ thể cậu, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nếu Triệu Thanh Cốc biểu hiện ra dù chỉ là một chút chán ghét hoặc sợ hãi thì Quan Viễn cũng khó mà chịu nổi. Thật may, người này vẫn là Triệu Thanh Cốc của ngày xưa, vẫn là người anh kính yêu của cậu.
“Anh, đừng lo lắng! Không gian không gây tổn thương gì cho em hết. Để em dẫn anh đi dạo một vòng, sau đó sẽ kể hết cho anh nghe từ đầu tới đuôi.”
Quan Viễn dẫn Triệu Thanh Cốc đi dạo khắp không gian một vòng, lúc hai người ra ngoài đã là xế chiều.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều không biết, ngay lúc hai người ra khỏi không gian, có một đóa sen mọc lên với tốc độ chóng mặt giữa lòng suối thiêng, run run rẩy rẩy chờ nở hoa.
“Tiểu Viễn, rốt cuộc chuyện này là sao?” Triệu Thanh Cốc vẫn luôn trong trạng thái khiếp sợ, hồi lâu mới phục hồi tinh thần hỏi Quan Viễn.
“Tiểu Viễn sẽ kể hết cho anh nghe.” Quan Viễn bắt đầu kể lại hết mọi chuyện xảy ra trong kiếp trước cho Triệu Thanh Cốc nghe, trừ đoạn tình cảm đặc biệt của hai người là chưa nhắc tới.
Sau khi nghe xong, Triệu Thanh Cốc vốn từ khi hiểu chuyện tới nay đã không khóc, lại chảy nước mắt đầy mặt, “Ngốc! Sao không yên ổn sống tiếp mà báo thù cho anh làm gì?!”
Quan Viễn cũng khóc đỏ cả mắt, nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc, nói, “Không có anh bên cạnh, Tiểu Viễn sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy càng thêm đau lòng, Tiểu Viễn anh luôn nâng niu trong lòng bàn tay lại gặp nhiều khổ sở như vậy, một mình cô cô linh linh phiêu đãng cả trăm năm, không có ai nói chuyện, không có ai quan tâm. Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn thật chặt, “Không sao nữa rồi! Anh ở đây. Không sao nữa rồi!”
Quan Viễn ngẩng đầu hỏi Triệu Thanh Cốc, “Anh, những chuyện em nói anh đều tin sao? Có cảm thấy kỳ quái, có thấy sợ Tiểu Viễn không?”
Triệu Thanh Cốc lập tức đáp không chút do dự, “Sao lại sợ Tiểu Viễn chứ! Anh chỉ cần biết em vẫn là Tiểu Viễn của anh là được rồi!”
Lo lắng chôn giấu trong lòng đã lâu rốt cuộc được hóa giải, Quan Viễn hạnh phúc nở nụ cười thật tươi.
Triệu Thanh Cốc dặn dò vô cùng nghiêm túc, “Tiểu Viễn, chuyện không gian quá thần kỳ, em nhất định không thể nói với bất kỳ ai khác, biết không?”
Quan Viễn gật đầu đáp, “Anh, tính cả đời trước, em đã ‘sống’ hơn một trăm năm đó, chẳng lẽ còn không biết sao!”
Triệu Thanh Cốc nhìn một đứa trẻ với khuôn mặt non nớt lại nói ra câu đã sống hơn trăm năm, tự dưng thấy buồn cười, nói, “Dù thế nào đi nữa Tiểu Viễn vẫn là em trai bé bỏng của anh!”
Quan Viễn tựa vào trong lòng Triệu Thanh Cốc, thầm nghĩ, tuy đã ‘sống’ hơn trăm năm, nhưng cậu vẫn nguyện làm một đứa trẻ, dựa dẫm vào Triệu Thanh Cốc cả đời. “Dạ.” dừng một chút Quan Viễn lại nói, “Trong không gian có rất nhiều thứ, sau này anh có thể bớt vất vả rồi!”
Triệu Thanh Cốc lắc đầu, nói, “Tiểu Viễn, chúng ta cứ coi như không có nó đi! Ai biết nó có tồn tại mãi hay không, nếu quá lệ thuộc nó, ngộ nhỡ một ngày nào đó nó bỗng nhiên biến mất, chẳng phải chúng ta sẽ trở thành kẻ vô dụng?!”
Dù là đời trước hay đời này Triệu Thanh Cốc vẫn là một người chăm chỉ, tự lập.
“Dạ, Tiểu Viễn nghe anh hết! Có điều nước suối thiêng trong đó rất có ích, dùng với lượng thích hợp sẽ giúp cải thiện thể chất của chúng ta. Hơn nữa em đã biết hướng phát triển của nước mình trong tương lai, chúng ta có thể đi trước người khác một bước, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn!”
“Ừ.”
Quan Viễn nói cho Triệu Thanh Cốc nghe bí mật giấu trong lòng xong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Triệu Thanh Cốc nghĩ một chút, hỏi, “Tiểu Viễn, chuyện bắt được cá cũng là nhờ em đúng không?”
“Dạ. Em đã nhỏ một ít nước suối thiêng lên lưới, cho nên chỉ có anh mới bắt được.”
Triệu Thanh Cốc vỗ mông Quan Viễn, nói, “Tiểu Viễn, về sau chúng ta đừng đi bắt cá nữa. Người khác bắt không được, chỉ mình chúng ta có, sẽ khiến người ta nghi ngờ, như vậy quá nguy hiểm.”
Quan Viễn gật đầu nói, “Dạ. Anh, về sau nhà nước sẽ khuyến khích phát triển kinh tế hộ cá thể, giờ là thời điểm tốt, chúng ta có thể làm chút mua bán nhỏ tích lũy tiền vốn trước, qua mấy năm có thể kinh doanh may mặc. Đúng rồi, bất động sản cũng rất có tiền, cả máy vi tính, điện thoại di động, truyền thông nữa! Vừa đúng trong không gian của em đều có mấy thứ này…” Quan Viễn càng nói càng hưng phấn.
Triệu Thanh Cốc bật cười nói, “Tiền thì chẳng bao giờ kiếm xong, nhưng có một điều anh biết chắc là hôm nay chúng ta vẫn chưa ăn cơm trưa, em có đói bụng không?”
Nhờ Triệu Thanh Cốc nhắc, Quan Viễn mới nhớ ra đúng là từ sáng tới giờ hai người chưa có hạt cơm nào vào bụng, lúc này bụng của cậu cũng hợp thời réo lên.
Quan Viễn xấu hổ đỏ bừng mặt.Triệu Thanh Cốc yêu thương sờ đầu Quan Viễn nói, “Em uống chút sữa tươi lót dạ đi, để anh đi nấu cơm”
“Anh, để em làm cho!”
Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Viễn với vẻ nghi ngờ, “Em biết nấu?”
Quan Viễn vỗ vỗ ngực, tự hào nói, “Đương nhiên! Còn ngon nữa là khác!”
Nghe vậy Triệu Thanh Cốc bỗng nhớ tới Quan Viễn kể về kiếp trước, quên mất cậu đã sống hai đời. diàên.xda/flkeq/le/quyiddsfidb Việc này chứng tỏ lúc không có anh bên cạnh Quan Viễn đã chịu rất nhiều khổ sở. Triệu Thanh Cốc hi vọng Quan Viễn vĩnh viễn là một đứa bé sống không có gì lo âu phiền não.
“Rồi, Tiểu Viễn nấu đi, anh phụ em.”
Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc thích ăn bánh chiên, quyết định làm mấy cái bánh bột chiên phủ hành. Bánh bột có trộn trứng gà, màu sắc vàng óng, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Riêng Quan Viễn thích ăn mì, cho nên cậu lại nhào bột nấu hai tô mì thật to. Cuối cùng, Quan Viên làm thêm một dĩa khoai tây cắt sợi chiên và một phần thịt kho. Sau khi kho thịt xong, cả sân sau nhà họ Quan đều tràn ngập mùi thịt thơm lừng.
Triệu Thanh Cốc chưa từng ngửi được mùi thịt thơm đến như vậy bao giờ, lập tức ăn thử một miếng, lại hớp thêm một ngụm nước mì, cảm giác ngon tới mức suýt chút nuốt luôn cả đầu lưỡi vào.
“Tiểu Viễn, em nấu ngon quá!”
Quan Viễn cười hì hì, “Em cho thêm chút nước suối thiêng vào, tốt cho sức khỏe!”
“Có phải ngày nào em cũng cho anh uống nước suối thiêng không?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
“Dạ. Anh không cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn trước nhiều sao?”
Triệu Thanh Cốc gãi gãi đầu, đáp, “Hèn chi anh thấy sức mình mạnh hơn xưa nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hẳn.”
Lúc này người nhà họ Quan cũng ngửi thấy mùi thịt kho. Quan Thái Minh hít hít mũi, vọt tới phòng bếp tựa như một cơn gió, “Mẹ, hôm nay kho thịt hả? Thơm quá!”
Lý Nguyệt Chi đẩy Quan Thái Minh, nói, “Thịt đâu mà thịt! Là hai thằng nhãi đằng sau ăn thịt đó, mau chạy qua thử đi, không chừng được ăn ké đó! Nhanh đi!”
Quan Thái Minh vừa nghe có thịt, lập tức chạy như bay ra chỗ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Lúc Quan Thái Minh tới, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã cơm nước xong, trong mâm còn hơn phân nửa dĩa thịt. Quan Thái Minh nhìn dĩa thịt chảy nước miếng.
Quan Viễn nói, “Anh tới làm gì?” vừa nói vừa cầm dĩa thịt cất vào trong kệ bếp.
Quan Thái Minh mỏi mắt nhìn theo, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc cho anh ăn một miếng thịt được không?”