Trở Lại Những Năm 80

Chương 34: Chương 34




Xe lửa chạy ầm ầm suốt năm tiếng mới tới Thượng Hải, Quan Viễn từng học đại học ở đây, nhìn trạm xe lửa quen thuộc, bỗng dưng nảy sinh ra xúc cảm ‘người xưa cảnh cũ nay đã không còn’.

Thượng Hải là một thành phố lớn, tất nhiên khác hẳn với thị trấn Vân Sơn. Đường phố rộng lớn hơn, người dân ăn mặc cũng đa dạng hơn. Quan Viễn nhìn khắp một lượt thấy gần phân nửa số người trên đường chạy theo mốt mặc quần ống loe, còn có vài cô gái uốn tóc xoăn.

Quan Viễn đã nhìn thấy nhiều kiểu thời trang hơn trong tương lai, cảm thấy quần áo kiểu này thật quê mùa, đặc biệt là mái tóc xoăn kia, uốn trông cứ như mì ăn liền.

Chợt có một thanh niên cỡi xe đạp treo máy phát thanh chạy ngang qua, mấy người xung quanh đều ồ lên khen.

Lần đầu lên thành phố lớn, Triệu Thanh Cốc thấy cái gì cũng lạ, hăm hở nhìn tới nhìn lui. “Tiểu Viễn, đúng là thành phố có khác! Náo nhiệt thật!”

“Thế này chẳng là gì đâu anh, tương lai một thị trấn nhỏ còn náo nhiệt hơn thế này nhiều!”

Hai người ngồi xe lửa suốt năm tiếng đã rất mệt, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, hỏi thăm nhiều người mới tìm được chỗ ở trọ duy nhất trong khu này.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn bước vào nhà nghỉ, thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi trước quầy đăng ký. Người nọ nghe Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nói muốn mướn phòng, bèn hỏi, “Hai đứa có giấy giới thiệu không?”

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng thời lắc đầu.

“Đi công tác à?” Người phụ nữ hỏi tiếp, thái độ coi như ôn hòa.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lại lắc đầu.

“Nếu như đi công tác và có giấy giới thiệu sẽ được miễn phí, còn nếu không sẽ thu tiền. Có loại phòng hai tệ, ba tệ, năm tệ một ngày, hai đứa muốn thuê loại nào?”

Triệu Thanh Cốc nói, “Cho tụi con xem thử trước đi.”

Được rồi, đi theo dì.” Người phụ nữ dẫn Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi xem phòng. Cuối cùng Triệu Thanh Cốc chọn phòng năm tệ một ngày. Phòng này có máy nước nóng, còn kèm bữa sáng.

Lúc Triệu Thanh Cốc trả tiền, người phụ nữ nhìn hai người cười nói, “Không ngờ hai đứa có tiền dữ vậy! Có việc cứ gọi dì, dì luôn có mặt dưới quầy kia.”

“Cám ơn dì.” Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chờ người phụ nữ đi rồi, vào phòng khóa cửa lại. diưm;ễnlđà/leqqnquysod”;don Trên xe lửa nhiều người, mùi rất nặng, Triệu Thanh Cốc lập tức xả nước nóng cho hai người tắm.

Triệu Thanh Cốc nhìn máy nước nóng trong phòng tắm, nói, “Cái máy này không tồi, chúng ta có thể mua một cái về nhà.”

Quan Viễn cười nói, “Máy này dùng điện, thôn ta còn chưa nối điện nữa là! Nhưng mà cũng sắp rồi, chắc cuối hè này là có thôi.”

Triệu Thanh Cốc nghe nói trong thôn sắp có điện, hưng phấn nói, “Có điện rồi chúng ta có thể mua một cái ti vi về xem tin tức thời sự.”

“Nếu anh muốn nghe tin tức thời sự, mua một cái radio là được, nó còn phát được nhiều kênh hơn ti vi nữa.”

Triệu Thanh Cốc hào phóng vung tay lên, “Đều mua!” Quan Viễn cười hì hì, cảm giác lúc Triệu Thanh Cốc nói những lời này, đặc biệt giống một tên nhà giàu mới nổi.

Hai người nói chuyện một hồi, bụng đói kêu vang, thấy trời đã không còn sớm, quyết định đi ra ngoài kiếm đồ ăn.

Người phụ nữ ở quầy tiếp tân đang ăn cơm tối, thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn xuống, thân thiết hỏi, “Hai đứa ra ngoài đi dạo à?”

Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Tụi con ra ngoài kiếm gì đó bỏ bụng.”

“Ừ, làm gì thì làm cũng phải no bụng trước! Để dì giới thiệu cho một chỗ ăn ngon, cách đây mấy căn có một tiệm mì mùi vị rất khá, dì hay ăn ở đó lắm, ngay trên con phố này thôi!”

Đúng lúc Triệu Thanh Cốc đang muốn ăn mì, hai người nói cảm ơn người phụ nữ, rồi đi tìm tiệm mì kia.

Tiệm mì diện tích hơi nhỏ, bên trong chỉ đủ bày bốn cái bàn, còn lại đều đặt ở ngoài, có vẻ buôn bán không tệ, bên trong đã đầy khách. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chọn một bàn ở ngoài ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, một ông chú chân hơi cà thọt đi tới, nhiệt tình cười hỏi, “Hai đứa muốn ăn mì gì? Chỗ chú mì gì cũng có hết!”

“Tiểu Viễn, em muốn ăn mì gì?” Triệu Thanh Cốc hỏi.

Quan Viễn nghĩ nghĩ nói, “Cho con một tô mì chay đi, nhiều rau một chút!” trong nhà bán thịt, cậu ăn thịt riết ngán luôn. Triệu Thanh Cốc biết hiện Quan Viễn ngán thịt nên tùy cậu. “Cho con một tô mì thịt băm.”

“Rồi! Chờ chú một chút ha!” Ông chú vui vẻ nói, nhanh nhẹn đi vào, một lát sau bưng hai bát mì ra.

Quan Viễn nếm thử nước mì, quả thực mùi vị không tệ.

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn ăn ngon, vui vẻ giơ ngón tay cái với ông chú bưng mì, “Ngon!”

Ông chú nghe khen cười càng tươi hơn, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Cốc, nói, “Không phải tự khen chứ, mì tiệm chú là gia truyền đó! Ông cố của chú là ngự trù, ngự trù là gì hai đứa biết không?”

Quan Viễn tất nhiên biết, nhưng Triệu Thanh Cốc chưa đọc nhiều sách, thật sự không biết ‘ngự trù’ là gì bèn thành thật lắc đầu.

Ông chú thấy Triệu Thanh Cốc lắc đầu, càng đắc ý nói, “Ngự trù là đầu bếp trong cung, đặc biệt nấu ăn cho hoàng đế, là quan đó! Sau này thời đại biến động, tất cả mai một dần chỉ còn sót lại món mì là truyền được tới bây giờ. Tiệm mì cũ của nhà chú bị đập hồi cách mạng văn hóa, cái chân này của chú cũng bị gãy lúc đó luôn. Đúng là một lũ đáng ghét…”

Triệu Thanh Cốc không muốn nghe tiếp mấy chuyện không vui, vội chuyển chủ đề, “Cho con hỏi, chú tên gì ạ?”

“Chú họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Xuyên.” Không biết sao ông chú thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc rất vừa mắt, nhiệt tình nói thêm một hồi, chẳng mấy chốc đã kể hết tình huống nhà mình.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dở khóc dở cười, kiên nhẫn nghe tới khi ăn mì xong, cảm giác như trút được gánh nặng, “Tụi con ăn xong rồi. Hết bao nhiêu cho con gửi ạ?”

Ông chú hào phóng nói, “Thôi! Chú cháu mình nói chuyện hợp, coi như bạn bè, bạn bè ăn một tô mì không lẽ còn tính tiền?!”

Lúc này một người phụ nữ tuổi trung niên đi ra, véo lỗ tai ông chú, hung hăng nói, “Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi hả? Ông từng hứa với tôi những gì? Hôm nay là bạn bè, ngày mai là tri kỷ, ngày mốt là tri âm, ai ông cũng không lấy tiền, thì chúng ta ăn không khí để sống à?!”

Mấy người khách bên cạnh hình như đã quen cảnh này, cười ồ lên, “Ông Triệu lại hào phóng à?”

Ông chú đau tới mức nhe răng trợn mắt, “Mình à,đang trước mặt mọi người, chừa cho tôi chút mặt mũi đi… Ai da, nhẹ một chút, nhẹ một chút!”

Triệu Thanh Cốc vội vàng móc tiền trả cho bà chủ. Bà chủ nhận lấy, nói, “Không phải thím cố ý nhằm vào hai đứa đâu! Là tại ông ấy hết, hễ ai vừa nói vài câu ông đã coi là bạn không chịu lấy tiền vậy đó! Ở nhà còn một đám nhóc chờ ăn kìa!”

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không sao ạ. Đã ăn thì phải trả tiền thôi! À, con cũng họ Triệu, biết đâu lại cùng quê với chú ấy chứ!”

Triệu Xuyên vừa xoa lỗ tai vừa nói, “Bởi vậy, chú cứ có cảm giác thân thân thì ra là cùng họ!” Bà chủ trừng ông chú một cái, không tiếp lời.

Triệu Thanh Cốc nghĩ nghĩ, biết bà chủ sợ hai người bắt quàng làm họ, bèn không nói gì nữa, dắt Quan Viễn đi.

“Anh, ông chú kia thật là thú vị!” Quan Viễn cười nói, tất nhiên không vui mấy với việc bà chủ có ý đề phòng hai người.

Triệu Thanh Cốc hiễu rõ Quan Viễn nghĩ gì, véo mũi cậu cười nói, “Anh chẳng phải là tiền, sao có thể người người đều thích, thím ấy đề phòng cũng không có gì là sai.” Lúc này đèn đường đã bật, Triệu Thanh Cốc cảm thán, “Đẹp quá!”

Quan Viễn nhìn bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn đường, dính sát một chỗ, gật đầu nói, “Đẹp thật!”

Bỗng nhiên hai người thấy mấy người trên đường hùa nhau chạy về cùng một hướng, Triệu Thanh Cốc bèn kéo một người lại hỏi mới biết nguyên nhân là do quảng trường bên kia sắp bắn pháo hoa.

Triệu Thanh Cốc hỏi Quan Viễn, “Em muốn đi xem không?”

“Dạ muốn!”

Lúc hai người đến quảng trường, pháo hoa đã bắn đầy trời. Mọi người phấn kích kêu to. di? .đàn/lẹt;.qufýo.đôn Nói thật pháo hoa lúc này kém xa pháo hoa Quan Viễn được ngắm về sau, nhưng có Triệu Thanh Cốc đứng bên cạnh Quan Viễn lại cảm thấy đây màn bắn pháo hoa đẹp nhất trong số những lần cậu được xem.

Hai người xem hết pháo hoa xong tới tám giờ mới về nhà trọ.

“Ngày mai chúng ta tìm người hỏi thăm thử xem, chứ cứ đi lung tung chẳng khác gì ruồi bọ bay đại.” Triệu Thanh Cốc nói.

“Không cần tìm đâu, em rất rành chỗ này, biết nhà ở đâu đáng giá, chỉ mua để không chờ nó tự tăng giá rồi bán kiếm lời cũng được!” Quan Viễn nhắc nhở Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc vỗ trán nói với giọng chọc ghẹo, “Ờ ha, anh quên mất Tiểu Viễn có khả năng tiên tri.”

Quan Viễn nện Triệu Thanh Cốc một cái, quay lưng đi, “Hừ, lại chọc em! Không thèm để ý anh luôn!”

“Thật không để ý anh?” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa vươn tay chọt lét Quan Viễn.

Quan Viễn vô cùng sợ nhột, Triệu Thanh Cốc vừa chọt, cậu lập tức cười đến thở không ra hơi, “Được rồi… Được rồi… Em đầu hàng! Ha ha ha… Anh… Ann đừng chọt nữa!”

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn thở hụt hơi mới tha cho, “Sau này còn dám nói mấy lời như ‘không thèm để ý anh’ này nọ nữa, anh sẽ chọt lét cho tới khi em xin tha mới thôi!”

“Hừ, chỉ giỏi bắt nạt em!” Hai người vui vẻ cười đùa, dù ở một nơi xa lạ cũng cảm thấy rất ấm áp.

Hôm sau, hai người dậy thật sớm, đi thẳng tới chỗ Quan Viễn nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.