Trở Lại Những Năm 80

Chương 40: Chương 40




Thời gian lặng lẽ trôi tới năm 1982, một năm mới lại đến.

Bên ngoài xưởng thịt kho của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, người từ các đại lý ở khắp nơi đang xếp hàng dài chờ mua gia vị ướp thịt.

“Này, năm rồi anh kiếm được bao nhiêu?”

“Không nhiều không nhiều! Khoảng một trăm ngàn tệ thôi!” Tuy đáp ‘không nhiều’ nhưng vẻ mặt lại rất hài lòng.

“A, chắc là chỗ anh đông dân lắm đúng không?!”

“Giả bộ nghèo cái gì? Anh cũng lời chẳng kém đúng không?!”

“Ha ha, chỗ tôi huyện nhỏ sao dám so với thành phố lớn như chỗ anh chứ!”

Trải qua một năm phát triển, hệ thống cửa hàng Thịt Kho Viễn Cốc đã có mặt ở hầu hết các huyện, tỉnh trong cả nước, tất nhiên có cả ở vài thành phố lớn.

Đáp ứng yêu cầu của những người gia nhập hệ thống, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cải tiến pha gia vị có thể để thời gian lâu hơn, đảm bảo chất lượng trong vòng ba tháng. Như vậy những chỗ xa có thể ba tháng mới phải tới mua một lần.

Lượng gia vị cần nhiều, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tự nhiên không kham nổi, nên đã xây một xưởng chuyên pha gia vị, trong đó toàn là người ở thôn Quan Gia. Quan Viễn chỉ cần phụ trách thêm nước suối thiêng ở công đoạn cuối cùng là được.

Hôm nay là mùng mười tháng giêng, người từ các đại lý đổ về không chỉ để lấy gia vị, quan trọng hơn còn để nghe quyết định của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc căn cứ thành tích của họ trong năm vừa qua xem có tiếp tục ký hợp đồng nữa hay không.

Qua mấy năm lăn lộn Quan Quốc đã trở thành cánh tay phải đắc lực của Triệu Thanh Cốc, nhưng một mình Quan Quốc làm cũng không xuể, nên đã tìm thêm một thanh niên lanh lẹ trong thôn tên Quan Nhị Mao làm trợ thủ. Nhà Quan Nhị Mao có mẹ già chẳng khác gì ấm sắc thuốc, cha thì trong lúc săn thú không may bị gãy chân, và hai đứa em trai còn nhỏ, sống rất khổ.

Quan Nhị Mao chỉ lớn hơn Triệu Thanh Cốc hai tuổi. Triệu Thanh Cốc thấy Quan Nhị Mao lanh lẹ, tính tình lại thành thật bèn cho quản lý xưởng gia vị.

Trong những ngày quan trọng thế này, Quan Nhị Mao càng thêm tận tâm tận lực, sợ xảy ra sai sót. Quan Nhị Mao tuy còn trẻ, nhưng chín chắn không thua gì Triệu Thanh Cốc, bình thường quản lý xưởng rất ổn thỏa.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bận rộn mấy ngày liên tục mới lo xong việc tái ký hợp đồng. Chờ xong xuôi hết Quan Viễn mới dám nằm dài trên giường gạch thở dài một hơi.

“Mệt à?” Triệu Thanh Cốc bóp vai cho Quan Viễn, hỏi.

Quan Viễn thoải mái lim dim mắt. “Dạ. Có điều cảm thấy cuộc sống trôi qua rất phong phú! Anh, chúng ta có nhiều tiền như vậy nên làm gì bây giờ? Để yên đó sẽ không tự đẻ thêm được!”

Triệu Thanh Cốc trầm ngâm một lát rồi nói, “Xưởng nhỏ, sắp quá tải rồi. Chúng ta nên lập một xưởng lớn hơn, đồng thời xây dựng một hệ thống kinh doanh chính quy. Đó mới là xu hướng phát triển đúng đắn.” Từ khi biết chữ, Triệu Thanh Cốc gần như mất ăn mất ngủ đọc mấy quyển sách có trong không gian của Quan Viễn. Hiểu càng nhiều, Triệu Thanh Cốc càng rõ khuynh hướng phát triển của nền kinh tế tương lai.

Triệu Thanh Cốc có khát vọng với thành công, ngược lại Quan Viễn sao cũng được, lười quan tâm mấy chuyện đó. Dù sao anh đã thấm khoảng bảy tám phần tinh hoa của tương lai rồi, cứ nghe lời anh không sai được!

“Anh nghĩ thế nào là tốt thì cứ làm đi, đừng để em chết đói là được!”

Triệu Thanh Cốc véo cái mũi nhỏ của Quan Viễn, cười nói, “Quỷ tham ăn!” Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn thoải mái tới mức lim dim mắt, buồn cười chọt chọt nách cậu.

“A! Anh…” Quả nhiên đó là chỗ yếu của Quan Viễn, Triệu Thanh Cốc vừa đụng vào đã nhột chịu không nổi, lăn qua lăn lại né.

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn sắp thở hết nổi, bèn cười nói, “Được rồi, không chọc em nữa, anh đi nấu cơm đây!”

Quan Viễn vừa xoa nước mắt, vừa nặng nề hừ nói, “Chỉ biết bắt nạt em!”

Triệu Thanh Cốc bật cười ha ha, khiến Quan Viễn đỏ bừng cả hai tai.

Xưởng gia vị xây sát nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc cho mở một lối đi bên tường rào thông qua bên đó.

Quan Viễn đột nhiên nhớ tới chuyện Quan Nhị Mao nói ngày hôm qua, nói với Triệu Thanh Cốc, “Anh, em qua bên xưởng xem thử đây.”

Quan Viễn chưa vào xưởng đã nghe thấy tiếng tranh chấp của Lý Anh và một thiếu phụ khác.

“Vợ Đại Tráng, cô bóc vỏ tỏi không sạch, chú ý bóc kỹ lại đi! Một chén tỏi thì có hơn phân nửa là còn vỏ, cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng xấu tới thương hiệu Thịt Kho Viễn Cốc, cô có gánh nổi trách nhiệm không?!” Lý Anh tức giận nói.

Vợ Quan Đại Tráng cãi, “Trời ơi! Chỉ là một quản lý nho nhỏ thôi có cần vểnh đuôi dạy đời mãi như vậy không! Ngần ấy tỏi không lột sạch thì ảnh hưởng xấu gì nổi! Thím cố tình bới lông tìm vết thì có!”

Lý Anh vốn tính tình mạnh mẽ, lập tức nói, “Tôi bới lông tìm vết?! Tiểu Viễn và Thanh Cốc có ý tốt cho bà con cơ hội kiếm tiền, cô không cố gắng làm tốt còn mồm mép lười nhác, như vậy có xứng với tấm lòng của hai đứa nhỏ không? Nếu cô vẫn không chịu sửa đổi, tôi đành phải báo cho Thanh Cốc biết, để nó đuổi việc cô thôi!”

Vợ Quan Đại Tráng lập tức biến sắc, nhưng chỉ chớp mắt đã bình tĩnh lại, “Thím muốn báo thì cứ báo đi! Tụi nó là hàng con cháu trong thôn, nếu không nhờ mọi người chăm sóc, sẽ có được như ngày hôm nay sao? Coi tụi nó có dám đuổi việc tôi không!”

Bởi vì đều là người trong thôn, bình thường Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc rất ôn hòa với họ, tiền công lại không thấp, một tháng hai mươi tệ, dĩ nhiên cấp quản lý như Lý Anh và Quan Nhị Mao tiền lương là gấp đôi. Đối với những người phụ nữ ở quê như vợ Quan Đại Tráng có được việc làm vừa kiếm tiền vừa còn thời gian chăm lo cho gia đình thế này đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. dinl;kễn.danniklio/fleq/yqdonnlkđôn/ Tất nhiên vợ Quan Đại Tráng rất coi trọng công việc này, nhưng luôn nghĩ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc còn nhỏ sẽ không vì chuyện cỏn con như lột tỏi không sạch mà đuổi mình nên mới dám mạnh miệng.

Lý Anh tức muốn chết, nói, “Cô chăm sóc hai đứa nó hồi nào vậy?! Là lúc hai đứa nhỏ đói khổ cho một miếng ăn, hay là lúc tụi nó bị bắt nạt đã nói giúp một câu? Nếu không nhờ Thanh Cốc và Quan Viễn cô có thể dễ dàng kiếm được một tháng hai mươi tệ như hiện nay?!”

Phần lớn bà con trong thôn đều là người hiểu lý lẽ, rất biết ơn Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã tạo công ăn việc làm cho họ, nghe Lý Anh nói lập tức lên tiếng ủng hộ. “Đúng vậy! Vợ Đại Tráng à, cô sai rồi! Còn không mau nhận lỗi rồi sửa đổi đi!”

“Đúng đấy! Đúng đấy!”

Tất nhiên trong một nhóm người luôn không thiếu mấy bà ba hoa, lúc đầu vô cùng thỏa mãn với số lương hai mươi tệ, nhưng làm càng lâu lòng tham càng ngày càng lớn, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc thu vào nhiều lại bắt đầu không hài lòng với mức lương hiện tại.

“Vợ Quan Đại Tráng nói cũng không sai! Trả tiền ít còn muốn bọn này phải làm tỉ mỉ chẳng khác gì vừa muốn ngựa chạy nhanh lại không cho cỏ ăn! Chúng ta nên yêu cần Thanh Cốc và Quan Viễn tăng thêm tiền lương nếu không chúng ta khỏi làm nữa!” Một cô chơi thân với vợ Quan Đại Tráng lên tiếng. Sau đó, vài người khác cũng lên tiếng phụ họa, “Đúng đấy! Đúng đấy!” Một vài người vốn không có ý kiến gì, nghe vậy lại bắt đầu dao động.

Quan Viễn híp mắt đứng trong chỗ khuất quan sát. Cậu đã muốn dọn sạch bọn chuột phá hoại từ sớm, rốt cuộc hôm nay có cơ hội rồi!

Vợ Quan Đại Tráng thấy có mười mấy người ủng hộ, đắc ý nói, “Chẳng lẽ Quan Viễn và Thanh Cốc dám đuổi hết chúng ta?! Mấy người không theo đúng không? Đây là cơ hội tốt để được nâng lương đó!”

Bên phe vợ Quan Đại Tráng, có một người Lý Anh không thể tưởng tượng nổi cũng đứng trong đó.

“Mẹ Mộc Tử! Cô có còn lương tri hay không vậy?! Lúc Mộc Tử bị bệnh, cô đi từng nhà van cầu, có ai chịu đứng ra giúp không? Nếu không nhờ Thanh Cốc và Tiểu Viễn, Mộc Tử có tiền trị bệnh sao?”

Mẹ Mộc Tử xấu hổ đỏ bừng mặt, “Trong nhà còn hai đứa nhỏ phải ăn cơm phải đi học…”

“Thôi đi! Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa! Một tháng hai mươi tệ còn than không đủ!” dim;lễn,đàn;opn/leq/lqutsom;lddon Lý Anh giận tới mức thở hổn hển, bỗng nhiên cảm thấy mấy người này thật xa lạ, không còn là những người nông dân hiền lành chất phác của ngày trước.

“Vợ Đại Tráng à, một tháng hai mươi tệ còn chê thấp, tôi thấy mấy người tham quá hóa cuồng rồi đó!” Một người phụ nữ đứng bên cạnh Lý Anh khuyên.

Vợ Quan Đại Tráng vốn cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ là tức giận khi nghe Lý Anh nói, nay thấy có người ủng hộ tự nhiên không dễ dàng bỏ qua cơ hội. “Không cần khuyên nữa! Hôm nay nếu không tăng lương cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nghỉ làm!”

“Đúng, nghỉ hết!”

Quan Viễn cảm thấy đã tới lúc mình xuất hiện. “Thím Anh, anh Nhị Mao đâu ạ?”

Lý Anh quay đầu lại đáp, “Nhị Mao lên thị trấn tặng đồ rồi con.” Đây là việc Quan Viễn đã giao từ trước, mỗi tháng cầm ít đồ ăn lên cho ông Lý và ông Triệu.

Quan Viễn gật đầu, nhìn về phía mấy người bên nhóm vợ Quan Đại Tráng, “Vừa rồi con nghe thấy có người nói muốn nghỉ làm, đúng không?”

Mấy người vừa rồi còn hô hào, giờ chột dạ im miệng hết, chỉ còn vợ Quan Đại Tráng trấn tĩnh cười đáp, “Tiểu Viễn à, mấy thím không phải không muốn làm, chỉ là tiền lương có thể tăng thêm một chút không?”

“A, mấy thím cảm thấy tiền công còn thấp?” Quan Viễn hỏi lại, tiện tay cầm chén tỏi còn hơn phân nửa là vỏ lên.

Mấy người kia thấy vậy càng chột dạ hơn.

Quan Viễn đổ hết chén tỏi vào trong chậu tỏi chưa lột vỏ, phủi phủi tay, nói, “Nếu mấy thím cảm thấy tiền công thấp, con cũng không dám ép. Chỗ này chỉ là xưởng nhỏ, e là không cung nổi mấy vị Phật lớn như mấy thím đây, mấy thím cứ tự do đi tìm chỗ tốt hơn. Khi nào anh Nhị Mao về, con sẽ kêu anh ấy tình tiền công tháng này cho mấy thím. À, tháng này tuy mấy thím chỉ làm mười ngày, nhưng dù gì mấy thím cũng đã ở đây chừng nửa năm rồi, con sẽ tính đủ một tháng tiền lương cho mấy thím luôn!”

Mấy người kia nghe vậy lập tức biến sắc. Mẹ Mộc Tử khóc hô, “Tiểu Viễn, đừng đuổi thím mà! Mộc Tử nhà thím còn đang cần tiền uống thốc! “

Quan Viễn không thèm để ý tới mẹ Mộc Tử, nói tiếp, “Còn ai chê tiền công thấp không ạ?” Lúc này tự nhiên không ai dám có ý kiến gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.