Trở Lại Những Năm 80

Chương 8: Chương 8




Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn nhìn chằm chằm xe trượt tuyết, tưởng rằng Quan Viễn muốn chơi, bèn dắt Quan Viễn tới chỗ bọn trẻ. Chủ chiếc xe là con trai thôn trưởng, tên Quan Nhị Tráng, trong nhà coi như có ăn có mặc nên dáng dấp khỏe mạnh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.

“Nhị Tráng, cho anh mượn xe trượt tuyết một lát được không?” Triệu Thanh Cốc nghiêm túc hỏi.

Quan Nhị Tráng hút hút nước mũi, hơi sợ Triệu Thanh Cốc, thận trọng hỏi, “Không cho có được không?”

Triệu Thanh Cốc ra hiệu cho Quan Nhị Tráng, ý bảo đi nói chuyện riêng. Quan Nhị Tráng không muốn đi, nhưng sợ bị Triệu Thanh Cốc đánh, đành giao xe trượt tuyết cho đồng bọn trông coi, chầm chậm đi theo Triệu Thanh Cốc ra chỗ khác.

Triệu Thanh Cốc bẻ một phần nhỏ từ mớ thịt để dành hôm trước đưa qua. Quan Nhị Tráng thấy, hai mắt lập tức sáng rỡ, “Thịt!”



“Được không?”

Quan Nhị Tráng liên tục gật đầu, xe trượt tuyết chỉ cho mượn một lát rồi sẽ lấy về, thịt thì không phải lúc nào cũng có! Quan Nhị Tráng nhận lấy miếng thịt, không quan tâm nó có lạnh hay không, lập tức bỏ ngay vào miệng, nhai ngấu nghiến.

Quan Viễn vốn muốn nói không cần, nhưng rất hưởng thụ việc Triệu Thanh Cốc lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho mình, bèn đứng bên cạnh cười híp mắt, không cản.

Triệu Thanh Cốc kéo Quan Viễn ngồi lên xe trượt tuyết, vừa khống chế xe trượt vừa bảo vệ ngừa cậu té xuống khi xe chạy. Quan Viễn bỗng nhiên cảm thấy lòng bình yên đến lạ, vui vẻ cười to.

Hạnh phúc tới mức muốn khóc! Lặng lẽ chờ đợi suốt trăm năm rốt cuộc cũng chờ được đến lúc gặp lại anh! Ngay khoảnh khắc này, trong lòng Quan Viễn tràn đầy sự biết ơn, biết ơn ông trời đã cho cậu cơ hội sống lại để sửa đổi những sai lầm ngu xuẩn của mình.

Mùng hai tết là ngày con gái lấy chồng về thăm cha mẹ ruột, nhưng ba cô con dâu nhà họ Quan đều bị Dương Tú Thúy bắt ở lại nấu cơm đãi mấy vị khách quan trọng. Dương Phi Phương và Lý Nguyệt Chi không vui ra mặt, còn Triệu Tú Liên vẫn một vẻ ngoan ngoãn như trước.

Quan Mãn Tinh chờ tới lúc nhà họ Quan sắp ăn cơm trưa mới đến, dẫn một cặp vợ chồng tuổi trung niên và cậu thanh niên khoảng mười chín hai mươi tuổi. dinkên.xđàn/leqqunl[,ysđôn Cặp vợ chồng trung niên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, cậu thanh niên thì trông cao to sáng sủa, tuy không tính là tuấn tú, nhưng cũng không tệ lắm.

Quan Mãn Tinh giới thiệu hai bên với nhau. Người đàn ông trung niên là Vương Nhị Đao, công nhân; người phụ nữ là vợ, tên Mã Tú Anh cũng công nhân; còn cậu thanh niên là Vương Quốc Huy, đang làm ở ủy ban huyện.

Trừ ba cô con dâu, mấy người còn lại trong nhà họ Quan nghe xong đều vô cùng vui mừng. Quan Mãn Nguyệt mắc cỡ đỏ bừng hai má, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Vương Quốc Huy.

Quan Viễn đứng bên cạnh thầm buồn cười: Một đám ngu ngốc! Không chịu nghĩ lại xem nhà người ta điều kiện tốt như vậy, nếu không có bệnh khó nói, sao phải về nông thôn kiếm vợ?!

Triệu Thanh Cốc cũng có ý nghĩ tương tự Quan Viễn.

Ăn xong bữa cơm trưa, hai nhà đã thân như một. Dương Tú Thúy đuổi hết bọn trẻ ra khỏi phòng chính để người lớn nói chuyện với nhau.

Lúc Quan Mãn Tinh đi, Dương Tú Thúy không những cho đồ Quan Mãn Tinh đồ, còn tặng lương lực cho nhà Vương Quốc Huy, trong đó thịt là hẳn hai miếng to.

Tối, không khí ở phòng chính cực kỳ hưng phấn, Quan Mãn Nguyệt càng khỏi phải nói, vô cùng hớn hở. Dương Tú Thúy hưng phấn khoe khoang, “Phải nói con gái lớn mình quá giỏi, không chỉ lấy được chồng thành phố, còn giúp em gái thơm lây. Hai đứa nó đều có số làm người thành phố!” hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của ba cô con dâu.

Lý Nguyệt Chi ráng nhịn một hồi, rốt cuộc hết chịu nổi, nói, “Đúng vậy! Cả nhà trồng trọt mệt muốn chết được ít lương thực đều bị cho cô hai hết! Chị ấy thật tốt số! Chỉ thương cho đám người mệnh lao lực này, đáng đời làm trâu làm ngựa cho kẻ khác!”

Dương Tú Thúy nói chuyện tùy ý quen thói, một hồi sau mới hiểu ra Lý Nguyệt Chi đang trách bà ta cho đồ Quan Mãn Tinh, lập tức điên lên chửi, “Có nhà ai con dâu dám nói mẹ chồng như vậy không?! Đó là con gái bà, bà muốn cho thì cho liên quan gì tới mày! Mày ăn của nhà họ Quan uống của nhà họ Quan, còn dám trèo lên đầu lên cổ bà! Than khổ hả?! Muốn ở thì ở không ở thì cút ngay!”

Quan Mãn Khố cũng trách Lý Nguyệt Chi không hiểu chuyện, “Đàn bà biết cái gì! Không thả săn sắt sao bắt được tôm! Nghĩ thoáng ra! Có hai chàng rể bản lĩnh, chúng ta cũng được nhờ lây chứ!”

Lý Nguyệt Chi không phải là dạng biết nhẫn nhục chịu đựng, lập tức cãi, “Nhờ lây?! Chờ tới tám kiếp cũng không có đâu! Anh làm việc ở hợp tác xã lâu vậy rồi, ông anh rể đó đã giúp anh lên chức chưa?”

Quan Mãn Khố vốn luôn buồn bực về việc này, nghe Lý Nguyệt Chi nhắc tới, đụng chạm tự ái, bèn tát Lý Nguyệt Chi một bạt tai, “Đồ đàn bà ngu xuẩn! Biết gì mà nói!” din;ễn.dàn/lên;kq,quý”đôn Quan Mãn Khố tự cho mình là ‘người nhà nước’ là cán bộ, rất thích nói mấy câu tỏ vẻ mình là người có văn hóa, còn kẻ khác đều là nông dân ngu ngốc.

Lý Nguyệt Chi lập tức rống, “Khốn kiếp! Dám đánh bà hả?! Bà liều mạng với mày!” dứt lời, nhào về phía Quan Mãn Khố cào cấu.

Ba đứa con của Lý Nguyệt Chi sợ choáng váng, khóc ầm lên.

Quan Hà thấy vợ chồng con thứ ba náo loạn, quát lớn, “Đủ rồi! Đều dừng lại ngay! Mới đầu năm đầu tháng đã ồn ào không yên! Vợ thằng tư, mau dẫn con về phòng đi!”

Trong nhà, tiếng nói của Quan Hà là có trọng lượng nhất, Lý Nguyệt Chi không dám la lối om sòm nữa, lập tức dẫn con mình về phòng.

Quan Viễn ở bên cạnh xem say sưa, quả là một màn kịch hay.

Quan Hà chờ Lý Nguyệt Chi về phòng rồi mới nói, “Tụi bây đừng ganh tỵ làm gì, lần này đối tượng Mãn Tinh giới thiệu cho Mãn Nguyệt không tệ,, nếu chuyện của Mãn Nguyệt thành,đến lúc mấy cháu gái trong nhà lấy chồng, chẳng lẽ hai cô của tụi nó lại không giúp! Còn mấy cháu trai, Vương Quốc Huy là người nhà nước, nhờ tìm việc làm trong thị trấn cho chẳng phải rất dễ dàng?!”

Nghe Quan Hà nói, ngay cả Dương Phi Phương vốn đang rất ghen tỵ cũng thấy có lý mừng thầm không thôi, chớ nói chi những người khác.

Chỉ có Triệu Thanh Cốc lên tiếng, “Ông, nếu người kia thật tốt như cô Hai nói, sao không kiếm vợ trên đó luôn mà phải về quê?”

Quan Mãn Nguyệt tức giận, chửi ngay, “Mày có ý gì? Nói tao là gái quê không bằng mấy đứa con gái trên thị trấn hả? Thằng xấu xa, không muốn tao được sống sướng đúng không?!”

Quan Viễn quả thật bị sự ngu xuẩn của Quan Mãn Nguyệt chọc cười.

Triệu Thanh Cốc bình tĩnh đáp, “Con chẳng có ý gì hết, chỉ là nghĩ nếu muốn kết hôn, tốt nhất nên hỏi thăm tình hình nhà kia cho rõ ràng thì tốt hơn.”

Đến phiên Dương Tú Thúy nhảy dựng lên, “Vừa nhìn đã biết trong lòng mày có ác ý! Dám trù ẻo chuyện hôn nhân của cô mày hả!”

Quan Mãn Thương cũng góp lời, “Con nít con nôi biết gì mà nói! Câm miệng đi!”

Triệu Thanh Cốc nghe vậy không thèm nói nữa, thầm nghĩ: Tôi đã nhắc rồi, tin hay không tùy mấy người.

Quan Viễn cảm thấy thật vô vị, nói với Triệu Thanh Cốc, “Anh, Tiểu Viễn buồn ngủ!” Triệu Thanh Cốc vừa nghe chẳng thèm quan tâm gì nữa, vội ôm Quan Viễn về phòng.

“Anh, sau này cứ mặc kệ bọn họ đi, làm ơn còn mắc oán! Để họ chịu thiệt ráng chịu!” Quan Viễn đau lòng Triệu Thanh Cốc bị mắng, nói.

Triệu Thanh Cốc nhét Quan Viễn vào trong chăn, để hai chân cậu lên bụng mình, xác định không lạnh mới yên tâm, nói, “Dù gì cũng ở chung mấy năm, nhắc nhở bọn họ một câu cho hết tình hết nghĩa, lỡ có xảy chuyện thật cũng không thấy áy náy lương tâm.”

Quan Viễn bĩu môi, lương tâm là gì? Cậu không có!

“Tiểu Viễn, anh phát hiện gần đây em thông minh hẳn! Cả thành ngữ như ‘làm ơn mắc oán’ cũng biết luôn!” Triệu Thanh Cốc đột nhiên nói.

Quan Viễn cứng người một giây, sau đó cố trấn định đáp, “Tất nhiên! Không xem thử Tiểu Viễn là em của ai!” Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn chọc cười, véo nhẹ cái mũi nhỏ của cậu, “Là em trai của ai mà thông minh dữ vậy?” dứt lời lại thọt lét vào nách Quan Viễn.

Quan Viễn nhột, lăn qua lộn lại trong chăn như một con sâu để né tay Triệu Thanh Cốc.

“Ha ha… Anh, đừng chọt nữa… Nhột quá!”

Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn ra khỏi chăn bị lạnh, không chọc cậu nữa.

Tất nhiên Quan Viễn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có điều mấy chuyện đó chẳng liên quan gì tới cậu hết!

Ba ngày tết thoáng cái đã qua. Mùng bốn, nhà họ Vương dẫn người làm mai tới cửa, xác định mùng bảy tháng giêng làm đám hỏi, lúc đó nhà họ sẽ mang sính lễ tới.

Sính lễ gồm: Một đồng hồ đeo tay, một nhẫn vàng, và ba trăm nhân dân tệ tiền mặt. Số sính lễ này đã khiến cả thôn Quan Gia oanh động.

Đồng hồ thì không biết, nhưng nhẫn vàng chắc chắn giá không ít hơn hai trăm nhân dân tệ.

Người tới nhà họ Quan xem sính lễ cứ nối liền không dứt.

Quan Mãn Nguyệt vô cùng đắc chí.

“Tôi đã nói không cần mua nhẫn vàng rồi, nhưng nhà họ cứ nhất định không chịu, tuy hơi nhỏ một chút nhưng dù gì cũng là vàng.” Quan Mãn Nguyệt quơ quơ bàn tay trái có chiếc nhẫn trước mặt mấy cô gái đứng nghe.

“Ôi trời, thế này mà cô còn kêu nhỏ à? Cô xem khắp thôn có ai cưới chồng mà được mang nhẫn như cô không! Cô tốt số quá!” Một cô hâm mộ nói.

“Cũng tạm thôi! Mặc dù vẫn có thể tìm được người tốt hơn, nhưng tôi không phải loại ham giàu, thấy nhà họ bọn là người tốt mới đồng ý kết hôn đấy chứ!” Quan Mãn Nguyệt tiếp tục kéo thù hận vào người.

Lời này khiến mấy cô gái đứng nghe đều thầm bĩu môi.

Đám cưới đã định vào ngày mười lăm tháng giêng.

Triệu Thanh Cốc càng nghĩ càng thấy lạ, bởi vì cưới quá gấp, từ ngày đầu gặp tới lúc làm đám cưới còn chưa tới một tháng. Nhưng Triệu Thanh Cốc không phải là người có khuynh hướng tự ngược, từ khi bị nói là có ác ý đã không phát biểu thêm bất kỳ câu nào liên quan tới chuyện hôn nhân của Quan Mãn Nguyệt nữa.

Cả nhà họ Quan đang vô cùng nhộn nhịp chuẩn bị cho đám cưới.

Dương Tú Thúy và Quan Mãn Nguyệt muốn năm trăm nhân dân tệ làm của hồi môn. Nhưng vừa nói ra không riêng ba cô con dâu có ý kiến, cả ba anh em Quan Mãn Thương cũng không đồng ý. Tiền ông nội Triệu Thanh Cốc cho, đã bỏ vào vụ lo cho Quan Mãn Khố được làm người chấm công trong hợp tác xã, cộng thêm mấy năm qua cả nhà họ Quan ăn xài tiêu tốn đã hết chừng bảy tám phần, còn lại không tới năm ngàn nhân dân tệ. Nếu cho Quan Mãn Nguyệt năm trăm đồng làm của hồi môn, vậy ba anh em họ còn được bao nhiêu nữa?!

Dương Tú Thúy và Quan Mãn Nguyệt kiên trì muốn năm trăm, mấy người còn lại thì kiên quyết không đồng ý. Rốt cuộc Dương Phi Phương nêu ý kiến, “Không phải thằng nhóc Triệu Thanh Cốc có tiền sao? Lúc Lý Nguyệt Hoa chết đã giao hết số tiền còn lại cho nó, vả lại chẳng lẽ ông Triệu không để lại chút tiền nào cho cháu mình? Số tiền này cứ để nó chi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.