Editor: Nguyên Mạc
Cô ấy chỉ cười nhạt, vừa cà lơ phất phơ vừa kiêu căng ngạo mạn.
Dưới ánh mặt trời, Giang Vãn nhìn những chiếc đinh bạc trên tai trái của nữ sinh sáng lấp lánh.
Cũng chói lọi như cô ấy vậy.
Giang Vãn vô thức nín thở, lông mi chậm rãi rũ xuống.
“Tôi...” Cô ấp úng nửa ngày không tìm được cái cớ nào.
Chẳng lẽ lại nói “Nhìn cậu”?
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, cô, Giang Vãn.
Có một ngày, tự nhiên nhìn một cô gái đến mê mẩn... Hơn nữa cô ấy còn là nữ sinh có vẻ nổi loạn hay trốn học!
“Này, Hòe tỷ hỏi cậu một câu, cậu ngẩn ra đấy làm gì vậy?”
Cô gái trước đó trêu chọc Giang Vãn, khoanh tay trước ngực, bước đi về phía cô, vẻ mặt có chút bất mãn mà nhìn từ trên xuống dưới, như đang đánh giá một kiện hàng hóa.
Nam sinh với cái đầu một phân bên cạnh đoạt lời nói: “Đồng Bạch Phong, mày không thể nói khách sáo hơn một chút sao? Nhìn mày hù dọa em gái người ta rồi kìa.” Cậu ta quay đầu lại, cười vô lại nhìn Giang Vãn, rất có bộ dáng tự cho mình là đẹp trai.
“Em gái, đừng sợ, cậu ta không biết nói chuyện. Em gái, em có muốn chơi với chúng tôi không.”
Khuôn mặt Giang Vãn không phải cái nhìn đầu tiên đã khiến người ta thấy kinh diễm, nhiều nhất chỉ có thể coi là xinh đẹp. Nhưng có rất nhiều cô gái xinh đẹp nên cô cũng không quá nổi bật.
Nhưng cô lại có một loại khí chất đặc biệt.
Rất sạch sẽ, ngọt ngào, giống như bạc hà vào mùa hè, lại giống như một tách trà ấm vào mùa đông. Chỉ cần nhìn vào cô đã có cảm giác như tắm mình trong làn gió xuân, vô cùng hấp dẫn người.
Đặc biệt là đôi mắt to đen láy kia, khi chuyên chú nhìn người, ánh mắt mềm mại dịu dàng ấy như có thể nhìn sâu vào trong nội tâm sâu thẳm.
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, đều có thể khơi dậy được ý muốn bảo vệ của các chàng trai.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Vãn bị người khác tiếp cận nhiều không xuể, từ sự bối rối thẹn thùng lúc đầu cho đến khi thành thục, cô đã sớm bước qua độ tuổi vì một vài lời trêu ghẹo mà đỏ mặt tới mang tai.
Nhưng ánh mắt của hai người trước mắt khiến cô thấy không thoải mái.
Không phải có bao nhiêu ác ý, mà là cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống làm cô rất khó chịu.
Cô mím môi không nói gì. Nếu có thể, cô không muốn xảy ra xung đột không đáng có với những người này.
Đôi khi, thể hiện sự yếu thế cũng là một kiểu khôn ngoan...
Được rồi, cô thừa nhận. Bởi vì ở đối diện có nhiều người nên cô có hơi xấu hổ.
Nữ sinh cúi đầu, hai tay nắm chặt góc váy, hàng mi cong cong khẽ run. Nhìn bộ dạng nhát gan đến kinh sợ như vậy, Đồng Bạch Phong đột nhiên mất đi tâm tư trêu chọc, chán nản xua tay.
Nam sinh có chút không muốn đi, lại bị Đồng Bạch Phong dùng sức kéo lại.
“Còn tiền đồ không cơ chứ, chưa nhìn thấy con gái người ta à, nhìn dáng vẻ yếu ớt kìa!”
“Dựa vào, Đồng Bạch Phong, mày chỉ là ghen tị với nhan sắc của người ta thôi. Mày cho rằng tao không nhìn ra được lòng dạ hẹp hòi của mày chắc? Cắt, mày điên rồi!”
“Mẹ nó, Khúc Đào, mày có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa cho lão nương nghe!”
“A a a, cứu mạng a Hòe tỷ, con nhỏ này lại điên rồi!”
“Đệch, mày còn mặt mũi à mà còn gọi Hòe tỷ, tao phải đánh cho mày phát khóc!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, mặc dù đang gọi tên Bắc Hoè, nhưng thật ra họ chỉ đùa giỡn thôi.
Nói đùa, cho bọn họ hai lá gan cũng không dám trước mặt Bắc Hoè hồ nháo, đây không phải là tìm chết sao?
Bắc Hoè không nói chuyện, cũng không nhìn Giang Vãn, chỉ đứng đó, nhìn bức tường màu xanh. Nét mặt cô ấy nhạt nhẽo, phớt lờ hai kẻ điên đang nháo xung quanh mình, thậm chí ngay cả cái liếc mắt cũng bủn xỉn.
Rõ ràng là cô ấy đang đứng ở đó, nhưng dường như bị ngăn cách với cả thế giới.
Không ai có thể tiến vào lãnh địa của cô ấy.
Nhìn thấy họ chuyển sự chú ý ra khỏi mình, Giang Vãn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng khen ngợi kỹ năng diễn xuất của mình. Cô định quay lưng bỏ đi thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
Giọng nói to như cái loa, làm tai cô trực tiếp nổ tung.
Nhất thời, đầu óc của Giang Vãn ngây ngốc.
Một người đàn ông lao ra từ phía sau cô, hình như khoảng 40 tuổi, dáng người hơi mập, nhưng bước chân đi rất mạnh mẽ.
Ông bước nhanh về phía trước, đôi mắt trợn lên vừa vội vừa tức mắng: “Bắc Hoè, Khúc Đào, Đồng Bạch Phong... Các người cút trở về cho tôi! Thế mà lại trốn học, còn định trèo tường!”
Giang Vãn, người định rời đi, lập tức choáng váng.
Bắc, Hòe
Cái tên này... sao mà quen thế?
“Fuck, lần này sao Tần Tu La lại phát hiện nhanh như vậy!”
“Xong rồi.”
“...”
Khi một đám thiếu niên nhìn thấy người đàn ông, họ giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú, một người hai người nhanh chóng chạy trốn.
Có vài người khác được nêu tên, một hai ba trèo lên tường, nhảy xuống bỏ chạy.
“Các anh các chị định lên trời à, coi trường học là cái gì? Một đám nhãi ranh còn dám chạy! Đứng lại cho tôi, đừng để tôi tra được người lớp nào, nếu không xem tôi thu thập các anh các chị như thế nào!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục nổi giận đùng đùng, đuổi theo không kịp, chỉ có thể trút giận lên người Bắc Hoè còn chưa chạy trốn: “Suốt ngày gây chuyện cho tôi, cả mái tóc của em nữa. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, lần này nhất định phải nhuộm lại cho tôi. Em nhìn xem em có giống học sinh không? Sớm muộn gì có một ngày em cũng sẽ bị khai trừ!”
Nữ sinh đứng thẳng lưng, ở trước mặt người đàn ông, vóc dáng thậm chí còn cao hơn một chút.
Cô ấy gần như dùng tư thái nhìn xuống người đàn ông này, khí chất mạnh mẽ không giống như nữ sinh mười mấy tuổi.
“Được rồi, nếu thầy thực sự có thể khai trừ em, em biết ơn thầy còn không kịp.”
Cô ấy nhếch khóe miệng lãnh đạm, giọng nói nhàn nhạt, nhưng trong lời nói lại không giấu được vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh.
“Theo tôi đến văn phòng.” Chủ nhiệm giáo dục tức giận đến mức môi run lên, hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, sắc mặt khó coi, giọng điệu trầm xuống đến đáng sợ.
“Còn em, học lớp nào!” Ông quay đầu lại, dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Vãn.
“Nhìn như học sinh ngoan ngoãn thế mà lại đi theo Bắc Hòe học cái xấu. Cha mẹ em bỏ ra bao nhiêu tiền để gửi em đến trường, là để em có tiền đồ tốt hơn, thay vì đi theo làm đàn em của Bắc Hoè, phần tử bại hoại trong xã hội!''
Bắc Hoè cũng không giận khi mình bị lấy ra dùng làm tài liệu giảng dạy tiêu cực, lúc rảnh rỗi vẫn ung dung nhìn Giang Vãn, lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Lão Tần giáo huấn người chính là một chút thể diện cũng không cho, dù là nam hay nữ, đều sẽ như vậy.
Không biết tiểu cô nương có vẻ ngoan ngoãn này có bị mắng đến phát khóc không.
Ai ngờ, tiểu cô nương “yếu ớt” lại điềm tĩnh, nói rõ ràng từng chữ một: “Chào thầy, em là học sinh mới, em vừa mới lạc đường. Xin thầy cho em hỏi đường đi đến phòng dạy học.”
Nghe vậy, vẻ mặt của chủ nhiệm giáo dục thoáng hòa hoãn đôi chút.
Hôm nay quả thật có một học sinh chuyển trường đến từ trường số Sáu. Thành tích của em ấy đặc biệt tốt, ông có chút ấn tượng.
“Em là học sinh chuyển trường tên Giang Vãn, phải không? Đi thẳng đến văn phòng giáo viên trên tầng ba của Tòa nhà Giáo dục Đạo đức rồi tìm Dương lão sư. Cô ấy sẽ làm thủ tục cho em.”
“Đi thẳng từ đây, rẽ phải, em đi bộ một đoạn ngắn là có thể nhìn thấy Tòa nhà Giáo dục Đạo đức. “
“Cảm ơn thầy, em đã biết. “ Giang Vãn mỉm cười nói cảm ơn.
Khi cô cười lên, khóe miệng mơ hồ hiện lên má lúm đồng tiền, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
Bắc Hoè nhìn cô thêm vài lần, xoa xoa ngón tay, ánh mắt trầm xuống.
Thầy chủ nhiệm giáo dục gật đầu, xụ mặt, đuổi Bắc Hòe đi.
Giang Vãn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng họ. Cô nhìn nhìn, đột nhiên có chút buồn cười.
Rõ ràng là đến văn phòng để giáo huấn, nhưng nữ sinh kia lại có vẻ như đi uống trà chiều, mặc quần cạp cao, chân dài tinh tế, bước đi thong thả lười nhác. Mà thầy chủ nhiệm ở bên cạnh trông giống như một người dẫn đường.
Cười xong cô cũng rời đi, trong lòng không dậy nổi một gợn sóng.
Đối với cô mà nói đây cũng chỉ là một bước đệm nhỏ, vì cô không bao giờ giao thoa với loại người như vậy.
***
Sau khi Giang Vãn làm xong thủ tục nhập học, tiết thứ ba buổi sáng đã bắt đầu rồi.
Cô học lớp sáu năm hai. Lớp này là lớp chuyên toán.
Dương lão sư là một giáo viên rất bận rộn, dẫn cô đến Lớp 6, dặn dò vài câu với giáo viên dạy toán rồi rời đi.
“Chúng ta cùng nhau chào mừng bạn học mới nào.” Thầy dạy toán trông thật thà chất phác, nhưng tóc có hơi thưa thớt.
Giang Vãn giới thiệu ngắn gọn về bản thân, trong tràng vỗ tay nồng nhiệt, cô xuống ngồi ở chỗ trống bàn thứ hai từ dưới đếm lên.
Bạn cùng bàn là một cô gái có vẻ hơi hướng nội, giọng nhỏ nhẹ nói hoan nghênh với cô.
Cô mỉm cười, đưa tay ra nói: “Xin chào, tớ tên là Giang Vãn, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Thái độ phóng khoáng khiến người bạn cùng bàn rất có hảo cảm.
“Tớ, tớ tên là Mễ Thư Vân.” Bạn cùng bàn bắt tay Giang Vãn, khuôn mặt đỏ bừng nói nhỏ.
Tiết toán hôm nay là chữa bài thi sau khi khai giảng.
Bài thi được phát cho từng người một, Giang Vãn vừa đến chỉ có thể nhìn chung bài thi với Mễ Thư Vân.
Mễ Thư Vân làm bài thi không tốt lắm, còn muốn cùng Giang Vãn xem câu sai của cô, mặt cô ấy càng đỏ hơn, giọng nói nhỏ đến nỗi Giang Vãn gần như không thể nghe rõ.
“Tớ không giỏi toán lắm...”
“So với tớ còn tốt hơn nhiều. Tớ có thể không theo kịp nhịp điệu ở đây, đến lúc đó tớ còn muốn hỏi cậu, chỉ hy vọng cậu đừng chê tớ phiền là được.” Mi mắt Giang Vãn cong lên, ngữ khí tự nhiên, dăm ba câu liền hóa giải sự xấu hổ của bạn cùng bàn.
“Đương nhiên là không.” Mễ Thư Vân mỉm cười, căng thẳng trong lòng dần rút đi, hảo cảm đối với Giang Vãn tăng lên rất nhiều.
Giang Vãn có điều muốn nói thì đột nhiên có một tờ giấy từ bàn trước rơi xuống.
Cô sửng sốt một chút, Mễ Thư Vân ở bên như nghĩ ra điều gì, vội nói: “Đây là bài thi của Bắc Hoè, cô ấy ngồi sau lưng cậu.”
Bắc Hoè? Bàn sau?
Nhìn bên góc giấy, đây không phải tên Bắc Hòe kia thì là ai?
Tên giống y như đúc trong nhật ký.
Chỉ khác với nét chữ của thanh tú của Giang Vãn, chủ nhân của bài thi này vừa thấy liền biết là một người kiêu ngạo khó thuần, hơn nữa chữ viết còn rất phóng khoáng mạnh mẽ.
Đầu ngón tay chạm vào nét chữ, trái tim Giang Vãn run lên. Cô nhìn lại chiếc bàn trống phía sau, khống chế nét mặt, giống như lơ đãng hỏi: “Ở trường chúng ta còn có người khác tên Bắc Hòe không?”
Giáo viên đã bắt đầu giảng đề, Mễ Thư Vân vừa nghe giảng vừa trả lời: “Không có nha.”
“Ồ, đúng rồi, Giang Vãn, có thể cậu mới đến nên không biết. Bắc Hòe là một học sinh hư có tiếng ở trường Trung học Thập Tam, nếu không trốn học thì chính là đi đánh nhau, nhóm người bên cạnh cô ấy cũng không phải là dạng tốt gì, tiếp tay cho giặc. Cô ấy đáng nhẽ ra phải học năm ba, vì học kỳ 1 cô ấy lấy chai rượu đập đầu một học sinh, gây ảnh hưởng xấu, bị bắt buộc lưu ban.”
Bạn cùng bàn vừa rồi còn hướng nội thẹn thùng, khi nhắc đến Bắc Hoè người này mặt không đỏ nữa, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét khinh thường.
“Nhưng mà cậu, đừng quá lo lắng. Cô ấy thường không có ở trong lớp học. Ngày thường, nhìn thấy cô ấy thì tránh xa ra là được rồi.”
Giang Vãn - được bạn cùng bàn vụng về an ủi: “...”
Cô vẫn chưa mất trí nhớ, cô nhớ rõ ràng rành mạch những gì trong quyển nhật ký viết.
Còn về việc nói “Bắc Hòe là một người rất tốt rất tốt” thì sao?!
Chính nó? Chính nó?
Đánh nhau, trốn tiết, phạm tội và lưu ban.
Đây có phải là cùng một người trong quyển nhật ký không?
Ngay lúc Giang Vãn đang ảo não điên cuồng thì cửa phòng học bị đẩy ra.
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn qua.
Nữ sinh đứng ở cửa với mái tóc đỏ, một tay đút túi, ánh mắt thờ ơ.
“Báo cáo.”
Có thể đem hai chữ “Báo cáo” nói dõng dạc như vậy cũng chỉ có cô ấy.
Thầy giáo chỉ liếc mắt một cái, tiếp tục giảng bài không nói lời nào, hoàn toàn không để ý tới cô ấy.
Cô ấy cũng không quan tâm tự mình bước vào, khi cô ấy đi qua học sinh nào họ đều sẽ cúi đầu, như thể họ sợ bị cô để ý vậy.
Ngay cả Mễ Thư Vân, người vẫn còn đang phỉ nhổ về cô trước đó, cũng gục đầu xuống, tay cầm bút có hơi run rẩy.
Đây là sợ hãi mới đúng còn hơn cả chán ghét.
So với những người khác, Giang Vãn lớn gan hơn nhiều. Cô nhìn thẳng vào người đang đi tới, sự kinh ngạc trong mắt cô gần như muốn trào ra.
Sẽ không trùng hợp như vậy đi...
Thiếu nữ bất lương bị chủ nhiệm giáo dục bắt đi chính là Bắc Hoè?
Mặc dù cô đến trường Trung học Thập Tam, có ý tưởng đi tìm Bắc Hoè, nhưng cô không muốn nhanh như vậy!
Lại là tầm mắt quen thuộc.
Bắc Hoè cau mày, liếc mắt đi qua, liền thấy cô gái nhỏ trắng nõn dịu dàng đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, ngây ngốc nhìn cô ấy.
Đôi mắt vừa trong vừa sáng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, giống như một con nai trong rừng đang hoảng sợ.
Cô ấy nghĩ, cô ấy có đáng sợ như vậy sao? Vừa thấy cô ấy liền hoảng hốt như vậy.
Cho đến khi ánh mắt của Bắc Hoè nhìn qua, Giang Vãn mới nhận ra cô có chút thất thố, vội vàng cúi đầu, giả bộ đang nghiêm túc quan sát bất kể thứ gì trên bàn.
Giây tiếp theo, góc bàn bị bóng đen bao phủ.
Một bàn tay có khướp xương rõ ràng chống lên bàn cô, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng.
“Học sinh chuyển trường, đây... hình như là bài thi của tôi.”
***
Editor: Nếu có lỗi gì thì mn cmt xuống cho mình nhé:)))