Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 17: Chương 17: Ngày thứ mười bảy gặp lão bà




Editor: Nguyên Mạc

“Rút!” Bắc Hòe nhanh chóng cõng Giang Vãn trên lưng, hét lớn.

“A?” Khúc Đào có chút không tình nguyện.

Bây giờ đang là lúc thiếu niên huyết khí phương cương[1], làm cái gì cũng không chịu thua, nghẹn một trận, làm sao có thể cam lòng bỏ chạy như thế, đấy chẳng phải là để đối phương chê cười sao.

[1] Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Cậu ta chần chờ nhìn sang, muốn biết xem có phải lão đại nói sai rồi không.

Nhưng lại thấy nữ sinh luôn có vẻ mặt lãnh đạm, lúc này hốc mắt lại đỏ hoe.

Như cố kìm nén điều gì đó, hai má cô ấy căng chặt, môi khẽ run lên, khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ hung ác.

So với ngày thường nó còn hung dữ hơn.

Khúc Đào rùng mình, không dám nói tiếp. Cậu ta hét lên về phía các anh em - người đang đứng phía sau chiến đấu hang say: “Rút! Dừng chiến!”

Đồng Bạch Phong đã sớm chạy đến cạnh Bắc Hòe, thấy tên A Đình đánh lén nằm trên mặt đất, ôm cái bụng bị đá của mình, không nhịn được mà kêu thảm thiết.

Cô nhếch môi, trong mắt tràn đầy ác ý, từ từ cởi giày cao gót ra, lại đập mạch vào mặt nam sinh một cái.

“Mẹ nó ai cho mày đánh lén Hòe tỷ! Hạ đẳng! Con rệp! Muốn tìm chết!”

Trong tiếng kêu của người đàn ông, Khúc Đào cẩn thận gật đầu với cô gái đang quạt mạnh tay, cười hehe: “Cái đó... Đồng tỷ Đồng tỷ?”

''Cái gì!'' Động tác trên tay Đồng Bạch Phong không dừng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Khúc Đào.

Rất có khí thế “Dám quấy rầy hứng thú của ta, ta liền giết ngươi“.

“Nên... cần phải đi, mọi người đều phải đi.”

Nghe vậy, Đồng Bạch Phong sửng sốt, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, trên sân bida quả thật không có nhiều người, dư lại phần lớn là người của Tần Tường, đang ngã trên mặt đất, rên rỉ.

Về phần Hòe tỷ và cô gái đột nhiên xuất hiện chắn cho Hòe tỷ, đã sớm biến mất.

“Fuck, sao mày không nói sớm hơn!”

Khúc Đào: “... Không phải là tao thấy mày đang chơi hết mình sao?''

Sau khi nói “Rút”, Bắc Hòe mặc kệ các anh em, cõng Giang Vãn lao ra ngoài.

“Bắc... Bạn học Bắc Hòe.” Giang Vãn chịu đựng cơn đau dữ dội ở cẳng tay, nhỏ giọng nói.

“Tôi chỉ bị thương ở tay, cậu không cần cõng tôi, tôi có thể tự mình xuống đi.”

“Câm miệng!” Bắc Hòe lạnh lùng quát lớn, bước chân vẫn không dừng, đáy mắt đè nén lửa giận.

“Ai bảo cậu ra chắn cho tôi? Cậu nghĩ mình là siêu nhân sao?!”

Cô ấy rõ ràng đã nhắn tin để Giang Vãn quay về, nhưng kết quả người không nên ở đây lại xuất hiện.

Giang Vãn đau đến nỗi trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mấp máy môi, nhưng lại không có sức để nói, đành gục đầu lên lưng nữ sinh.

Nhiều người như vậy, đánh nhau ác liệt như vậy.

Đương nhiên cô sẽ sợ, lẽ ra cô có thể im lặng tránh xa nơi thị phi này, nhưng khi nhìn thấy nhóm Bắc Hòe gặp bất lợi, cô không khỏi lo lắng.

Còi cảnh sát kia là chính cô tạo ra.

Cô thực sự không gọi cảnh sát, cô không ngu ngốc đến vậy, nếu gọi cảnh sát thì đám người Bắc Hòe cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.

Còi là do cô phát, ý định ban đầu của cô là để hai bên từ bỏ đánh nhau, từng người rút lui.

Nhưng cô không ngờ sẽ có kẻ lại vô liêm sỉ như vậy, thế mà dám đánh lén.

Khi nhìn thấy nam sinh kia dơ gậy bi-a lên đánh Bắc Hòe, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Không chút do dự, cô lao ra chắn một gậy cho Bắc Hòe.

Đau quá, thực sự rất đau.

Cả cánh tay giống như bị phế, cơn đau xuyên thấu lan toàn thân, cô đau muốn phát khóc.

Nhưng khoảnh khắc thấy cô gái đó, nhìn đôi mắt cô ấy còn đỏ hơn cả mắt cô.

Trong mắt nữ sinh hiện lên tia khủng hoảng, cô đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình cũng không đau lắm.

Chạy như điên từ sân đánh bi-a ra đường lớn, Bắc Hòe không giảm tốc độ. Cô ấy ngăn một chiếc taxi lại nói rất nhanh: “Đến bệnh viện gần nhất, làm ơn nhanh lên!”

Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt lo lắng của Bắc Hòe và khuôn mặt tái nhợt của cô gái bên cạnh, anh ta nghĩ liên quan đến mạng người nên đã dẫm ga hết cỡ.

Vừa đến bệnh viện, Bắc Hòe đã bế Giang Vãn, vừa chạy vừa hét vào mặt bác sĩ, những người không biết tình hình còn tưởng rằng Giang Vãn gặp tai nạn lớn cần cấp cứu kịp thời.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò và đồng tình của những người xung quanh, Giang Vãn có hơi muốn cười một tiếng, kéo kéo cô gái vẫn đang gọi bác sĩ một cái, yếu ớt nói: “Đừng la lớn, tôi nhiều nhất chắc chỉ gãy xương, lại không phải mất mạng.”

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì cô chịu không ít chấn thương khi múa ba lê nên có thể đánh giá được mức độ tổn thương.

Nghe vậy, lúc này Bắc Hòe mới bình tĩnh lại một chút, đưa cô gái vào phòng chờ rồi đi đăng ký.

Chụp phim xong, xác nhận là gãy xương, nhưng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là gãy xương nhẹ. Hơn nữa, thân thể Giang Vãn rất tốt, chưa đầy hai tháng là có thể lành lại.

Sau khi biết tình hình, Bắc Hòe cũng yên tâm, quay đầu lại bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của cô gái.

Nghĩ đến hành vi ngu ngốc vừa rồi của mình, Bắc Hòe: “...”

“Tiểu muội muội, vừa rồi em chính là người vừa la hét dưới tòa nhà à.” Bác sĩ chỉnh hình tuổi còn rất trẻ, anh ta xem xong phim chụp, nhìn Bắc Hòe, gật đầu hiểu ý.

“Nhưng tôi có thể hiểu, bạn gái bị thương, là rất sốt ruột, nhưng lần sau hãy chú ý.”

Bắc Hòe nói: “Cô ấy mới không phải bạn gái tôi.”

Giang Vãn không nói gì, chỉ cười miễn cưỡng.

“Haha, tôi hiểu tôi hiểu.” Bác sĩ liếc nhìn hai người họ đầy ẩn ý, ​​với biểu cảm “Tôi biết mà“.

Bắc Hòe: “...” Mẹ nó anh biết cái búa.

Sau khi xem phim xong, bác sĩ sẽ nắn xương lại cho Giang Vãn.

Dù cô có thể chịu đau nhưng không có nghĩa là không sợ đau.

Cô hít một hơi thật sâu, bảo bác sĩ đợi, dùng tay phải còn lành thò vào trong túi lấy ra một viên kẹo chanh, nhìn Bắc Hòe.

“Bạn học Bắc Hòe, cậu có thể giúp tôi bóc kẹo được không?” Cô không thể dùng tay trái.

“Phiền phức.” Bắc Hòe xụ mặt cầm viên kẹo, nhanh chóng xé ra, trực tiếp nhét vào miệng cô gái.

“Ăn kẹo có tác dụng sao, còn có thể giảm đau à?” Cô ấy không hiểu, lúc nào cũng thấy nữ sinh ăn kẹo.

Ăn nhiều kẹo như vậy mà không sợ sâu răng.

Giang Vãn mím môi: “Đối với tôi, kẹo là thứ tốt nhất để khiến tâm trạng tôi cảm thấy tốt hơn. Có lẽ là tác dụng của tâm lý. Sau khi ăn kẹo, tôi luôn cảm thấy cơn đau trên cánh tay nhẹ đi rất nhiều.”

Đến nỗi sâu răng... Phương diện này quả thực khiến Giang mẹ đau đầu.

Dù nhổ răng rất đau nhưng cô vẫn không chịu thay đổi.

Ăn kẹo xong, bác sĩ cũng bắt tay vào làm.

Giang Vãn nhắm mắt lại, cảm giác được xương cốt đau đớn, cô không tự chủ được muốn vươn tay nhéo nhéo đùi để dời lực chú ý.

Nhưng một giây tiếp theo, tay đã được nắm bởi một bàn tay ấm áp.

“Cậu ngại mình chịu thương còn chưa đủ sao?”

Cô đột ngột mở mắt ra, đồng thời, cẳng tay truyền đến một cơn đau nhói, cô không khỏi kêu lên, tay vô thức dùng sức.

“Được rồi.”

Bác sĩ vừa nói xong, Giang Vãn liền cảm thấy cẳng tay thả lỏng, mà cơn đau ban đầu đã biến mất gần hết.

Cô quay đầu sang nhìn, thấy trên tay cô gái đầy dấu tay do mình véo ra, khuôn mặt đỏ bừng lên, có chút ngượng ngùng nói: “Bạn học Bắc Hòe, xin lỗi a.”

Bắc Hòe ý vị không rõ hừ lạnh, cũng không biết là có tức giận hay không.

Khi bác sĩ bó bột thạch cao cho Giang Vãn, cô nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, lướt điện thoại, suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi: “Bạn học Bắc Hòe, chúng ta đợi chút rồi cùng đi ăn tối sau nhé?”

Bắc Hòe thiếu chút nữa bị tức chết, bật cười hỏi: “Ăn, ăn cái rắm! Đến bây giờ còn muốn ăn nữa hả?”

“Bạn học nhỏ, sao nói năng hùng hổ như vậy, lúc nói chuyện với con gái thì phải nhẹ nhàng.” Bác sĩ một bên liên tục lắc đầu.

“Hừ.” Bắc Hòe cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

“Chậc chậc, tính tình bạn gái của em thật không tốt.” Bác sĩ nhỏ giọng nói.

Giang Vãn cười cười, không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào tay trái bị bó thạnh cao, ánh mắt có chút cô đơn.

Vốn dĩ cô nghĩ hôm nay có thể cùng Bắc Hòe ăn một bữa cơm, nếu may mắn có thể cùng nhau đi mua sắm. Kết quả là... bây giờ không chỉ bị gãy tay mà người kia cũng đi rồi.

Cô thở dài trong lòng.

Cô luôn cảm thấy Bắc Hòe lúc xa lúc gần, có đôi khi cô cũng sẽ mệt mỏi.

Sau khi bó bột xong, Giang Vãn một mình đi thanh toán tiền, đang đi đến cửa bệnh viện thì đụng phải Bắc Hòe.

Cô gái đang xách hộp cơm nhìn thấy cô có chút ngạc nhiên.

“Nhanh như vậy?”

“Nếu không, cậu nghĩ sẽ mất bao lâu?” Tâm trạng của Giang Vãn lập tức chuyển biến tốt đẹp, cười trêu đùa.

Bắc Hòe cau mày: “Cầm lấy.”

Giang Vãn vừa định cầm lấy, cô ấy lại thu tay về: “Quên đi. Cậu đợi tôi ở đây, tôi ra ngay.”

Nói xong, cô ấy vội vàng đi vào bệnh viện.

Khi Bắc Hòe bước ra, trong tay còn có thêm một danh sách, cô ấy đưa cho cô gái với vẻ mặt lạnh lùng: “Cầm lấy đi, nó có ích.”

Giang Vãn không hiểu cầm lấy. Sau khi nhìn kỹ, trên giấy viết đầy các lưu ý sau khi gãy xương và những thực phẩm cần tránh.

Vậy nên... vừa rồi cô ấy vào chỉ để nhờ bác sĩ ghi cái này?

Giang Vãn cúi đầu cười thầm, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nữ sinh giả vờ như không quan tâm, sờ sờ dái tai, không kiên nhẫn nói: “Không phải nói muốn ăn cơm sao? Đi thôi.”

Vừa nói vừa định ném cái túi vào thùng rác.

“Ai nha! Cậu ném làm gì?” Giang Vãn vội vàng ngăn lại.

“Như thế nào, cậu muốn ăn?” Bắc Hòe nghĩ chắc phải đợi lâu, sợ cô đói nên đi mua cơm, sợ hết đồ ăn, nên cô ấy đã chọn món cháo thịt nạc Bắc Thảo.

“Đương nhiên!” Giang Vãn gật đầu thật mạnh, cầm lấy túi, đi tới đình hóng gió phía sau bệnh viện.

Bắc Hòe giúp mở nắp hộp, nhìn cô gái ăn từng miếng nhỏ, hai má phồng lên, ánh mắt có chút phức tạp.

“Tại sao cậu lại chắn cho tôi?” Cô ấy đột ngột hỏi.

Thành thật mà nói, cô ấy thực sự không nghĩ tới. Trên thực tế, mối quan hệ giữa Giang Vãn và cô ấy không phải là thân thiết, có đôi khi đi học một ngày ở trường họ còn không nói chuyện với nhau.

Vậy vì sao cậu ta lại dứt khoát lựa chọn chịu đau vì mình?

Hay là, Giang Vãn là người hiền lành, cho dù là ai cũng sẽ lên chắn?

Vừa nghĩ đến tình huống này, trong lòng Bắc Hòe không khỏi tức giận.

“Bởi vì cậu đấy.”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái tựa như bông, như suối trong núi, trong phút chốc đã dập tắt lửa giận trong lòng cô ấy.

“Cái... cái gì?”

“Đại khái là do cơ thể nhanh hơn não, trong tiềm thức, tôi không muốn bạn học Bắc Hòe bị thương.”

“Ừm... Tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với bạn học Bắc Hòe.”

Bắc Hòe cau mày: “Cậu nói cảm ơn tôi làm gì? Là cậu chắn cho tôi một gậy, tôi mới là người nên nói như vậy, cậu có phải bị ngốc rồi không?”

Bị mắng là ngu ngốc, cô gái không bất mãn mà ngược lại còn mỉm cười.

“Thực ra tôi đã nghe được đối thoại của cậu với bọn họ.”

“Người theo dõi tôi tối hôm qua là thuộc hạ của Tần Tường. Tôi đoán, chắc là anh ta muốn chặn tôi để trút giận cho Trần Khả San. Còn bạn học Bắc Hòe, cậu, là vì tôi mới đi gặp bọn người Tần Tường. “

“Nếu không phải vì tôi, các cậu sẽ không đánh nhau với bọn họ. “

“Đùa à, đừng tự mình đa tình nữa, chúng tôi không đánh nhau vì cậu.” Bắc Hòe có chút không tự nhiên nghiêng đầu, trong lòng rõ ràng rất cảm động, nhưng miệng còn náo đến không được.

Nhưng Giang Vãn đã sớm nhìn thấy rõ “bộ mặt thật” của Bắc Hòe, hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô ấy, chỉ cười với ôn nhu: “Đúng vậy, là tôi tự mình đa tình.”

Thôi, miễn cưỡng giữ lại mặt mũi cho con quỷ ngạo kiều này đi.

Nghe thấy giọng điệu có lệ của cô gái, Bắc Hòe càng cảm thấy không được tự nhiên.

Quay đầu đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vốn là vậy.”

Mây trắng trời xanh, nắng vàng bóng râm.

  

Một cơn gió thoảng qua.

Món cháo thịt nạc trứng được cầm trong tay vẫn còn nóng hổi, ​​Giang Vãn nhìn bệnh nhân đang tập luyện phục hồi chức năng ở phía xa, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.

Mặc dù hôm nay không tiến hành như cô tưởng tượng, tuy liên tiếp xảy ra phát sinh ngoài ý muốn, còn khiến một tay cô bị gãy.

Nhưng... có thể cùng bạn học Bắc Hòe ngồi như vậy thì cũng không tồi.

  

Hơn nữa, cháo ăn rất ngon.

Hình... hình như cô đã quên mất điều gì đó.

“Đúng rồi!” Cô đã nhớ ra mình quên cái gì.

“Hôm nay tôi đã đồng ý mời cậu đi ăn, nhưng vẫn chưa thực hiện được.” Giang Vãn thẹn thùng sờ đầu mình.

“Ha, chờ tay cậu tốt hơn thì nói sau.” Bắc Hòe không khách khí cười nhạo một tiếng, đặt tay lên sau đầu dựa lưng vào tường.

''Được rồi, cậu đợi đấy.”

***

Đi ra ngoài một chuyến rồi trở lại với một cánh tay bị gãy.

Lời giải thích Giang Vãn đưa ra là cô không cẩn thận bị một gậy đánh bóng đập trúng.

 

Cũng không thể nói con đi xem một trận đánh nhau cực kỳ hung tàn, còn chắn cho người khác một gậy bi-a.

Nếu cô nói như vậy, Giang mẹ có lẽ sẽ phát điên mất.

Nhưng dù vậy, nó vẫn bị mẹ nhắc đi nhắc lại mãi.

Đến khi nói chuyện với Quan Quan, cô lựa chọn nói thật. Cái cớ cô lấy không thể lừa gạt được Quan Quan, nếu không nói, chắc sẽ bị cô gái nhỏ làm phiền chết mất.

Quan Quan lộ vẻ khiếp sợ: “Không phải chứ! Tớ tưởng mình thích Sầm Kim đã làm người ta giật mình lắm rồi, không ngờ cậu còn vì Bắc Hòe gãy tay?!”

“Nói đi! Có phải cậu thích Bắc Hòe không, hử?”

“Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?” Giang Vãn đẩy cái đầu Quan Quan đang thò tới, không thục nữ mà trợn trắng mắt.

“Tớ không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa tớ và Bắc Hòe là bạn.”

  

Mặc dù chỉ cô tự nhận là bạn.

“Bạn à? Không thích hợp, Giang Vãn, cậu rất không thích hợp.” Quan Quan nheo mắt cao thâm khó đoán nhìn Giang Vãn.

Giang Vãn bị nhìn chằm chằm đến hoảng hốt.

“Cậu quả nhiên nuôi chó ở bên ngoài! Hu hu! Tớ không phải tiểu bảo bối duy nhất của cậu!”

Giang Vãn: “...”

Cô buồn cười, giơ tay đầu hàng: “Được, được rồi, yên tâm đi, không có ai thay thế được vị trí của cậu.”

“Cậu đừng nói nữa, tớ hiểu rồi, là tớ quấy rầy các cậu rồi, tớ đi là được rồi.” Quan Quan diễn vô cùng chuyên nghiệp, dơ tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào.

Giang Vãn lạnh lùng xem màn trình diễn của cô, rồi hắng giọng.

“Ồ, đó không phải là Sầm Kim sao?”

“Á'' một tiếng, cô gái ngẩng đầu lên, nhanh chóng sửa sang lại dáng vẻ của mình, một bên cô ra hiệu bằng khẩu hình miệng: “Ở đâu?”

Giang Vãn cười nhẹ: “Ồ, tớ lừa cậu đấy.”

Quan Quan: “...”

“Giang Vãn! Cậu không có lương tâm a!”

Tuy Giang Vãn bị gãy xương, nhưng là tay trái bị gãy, cô vẫn có thể làm bài tập về nhà, chẳng qua các bạn cùng lớp của cô sẽ chiếu cố hơn một chút.

Không cần đến học thể dục nhưng thế lại vô cùng tốt.

Hai ngày nay thái độ của Bắc Hòe có chút không bình thường, vẫn luôn ngốc trong trường học, thậm chí còn không trốn học.

Giang Vãn trêu chọc: “Mặt trời mọc hướng Tây rồi? Bạn học Bắc Hòe định chăm chỉ học hành sao?”

“Cậu coi thường ai vậy?” Bắc Hòe nhìn cô một cái.

“Là bạn cùng lớp, đương nhiên tôi ủng hộ cậu học hành chăm chỉ. Ngày mai sẽ có một bài kiểm tra vật lý nhỏ, này, đây là vở ghi, tớ cho cậu mượn.” Giang Vãn lấy một quyển vở đặt lên bàn Bắc Hòe.

“Ngày mai kiểm tra? Ai nói vậy?”

“... Cuối tiết thầy nói.”

  

“Ồ, tôi ngủ quên mất.”

Giang Vãn lắc đầu bất đắc dĩ định đứng dậy, nhưng lại bị Bắc Hòe ngăn lại.

“Cậu muốn làm gì?”

“Đi lấy nước.” Cô lắc lắc chiếc cốc trong tay, nghi hoặc nhìn Bắc Hòe.

Bắc Hòe đứng dậy, đoạt lấy cái cốc của cô gái, xụ mặt giáo huấn: “Một tay thì làm được gì? Không biết phải gọi người khác giúp sao?”

“Chỉ lấy nước thôi... tôi cũng không phế như vậy.'' Giang Vãn yếu ớt nói.

“Chờ đấy!” Bắc Hòe trừng mắt nhìn cô rồi bước đi.

“Giang Vãn, Bắc Hòe đối với cậu thật tốt.” Thừa dịp Bắc Hòe không ở đây, Mễ Thư Vân nhỏ giọng nói.

Giang Vãn sửng sốt: “Phải không?”

“Đúng vậy.”

Cũng giống như sáng nay, Giang Vãn làm tổ trưởng, cần phải thu bài tập về nhà.

Ngay khi Bắc Hòe đến, cô ấy trực tiếp để Giang Vãn ngồi xuống, cô ấy đi thu từng người một.

Chuyện tốt này, đãi ngộ được sát thần đi thu bài tập, bọn họ không muốn được trải nghiệm. Vì thế, người vô lại nhất cũng không dám kéo dài, nhanh chóng giao bài tập, Bắc Hòe liền ôm thẳng vào văn phòng.

Theo tin tức, các giáo viên trong văn phòng đã rất sốc không thốt nên lời khi nhìn thấy Bắc Hòe ôm bài tập về nhà vào.

Vẫn là Bặc Bắc Hòe hỏi để bài tập ở đâu, thầy chủ nhiệm mới ngập ngừng nói rồi cất ở đó.

Vì vậy, nhiều người trong lớp có thể nhìn thấy thái độ của Bắc Hòe đối với Giang Vãn khác với những người khác, quả thực là độc nhất.

“Giang Vãn, đôi khi tớ thực sự hâm mộ cậu. Mặc dù cậu không làm gì, cũng có thể để người như Bắc Hòe đối xử ưu tối với mình.” Mễ Thư Vân lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Giang Vãn chỉ cụp mắt cười, nhưng không nói gì.

Cái gì cũng không làm sao?

Đối với người ngoài, có vẻ cô dễ dàng tiếp cận Bắc Hòe, nhưng họ lại xem nhẹ quá trình trước đó, cô đã chịu đủ sự lạnh nhạt và các loại trào phúng không chút lưu tình.

Dù cô không để bụng nhưng không có nghĩa là cái gì cô cũng không làm.

Có lẽ chính vì sự cho rằng của người ngoài mà trái tim của Bắc Hòe mới đóng chặt như vậy.

Khi buổi tối vền hà, Bắc Hòe lục lọi cặp của mình, cô ấy mới phát hiện mình đã mang vở của Giang Vãn về, quên trả lại cho cô.

Tùy ý lật giở trang giấy, nét chữ của cô gái rõ ràng và tinh tế, nhìn như thấy cảnh đẹp ý vui.

Chỉ cần xem ghi chép, bạn có thể biết rằng cô đã nghiêm túc lắng nghe trong lớp như thế nào.

Bắc Hòe gửi tin nhắn cho Giang Vãn.

[Tree: Vở của cậu tôi đang cầm.]

Qua gần nửa tiếng, đối phương mới trả lời tin nhắn.

Không cần đoán cũng biết cô đang làm bài tập.

[Nhỏ đáng giận: Ồ, không sao đâu, mai bạn học Bắc Hòe nhớ cầm đi cho tôi là được.]

Cô ấy nhìn chằm chằm hai chữ “Bạn học Bắc Hòe” một lúc lâu, rồi chậm rãi gõ.

[Tree: Tại sao... luôn gọi tôi là bạn học Bắc Hòe?]

Cô ấy nghe thấy Giang Vãn gọi Quan Quan rất thân mật, cũng nghe cô lịch sự gọi tên các bạn học khác, nhưng khi đối mặt với mình, cô vẫn luôn khách khí gọi bốn chữ bạn học Bắc Hòe.

Nó khiến cô ấy có cảm thấy bị cô lập.

Lần này tin nhắn được trả lời nhanh chóng.

[Nhỏ giận tinh: Vậy... cậu muốn tôi gọi cậu là gì?]

[Tree: Sao cũng được.]

  

[Nhỏ giận tinh: Vậy... Tiểu Bắc?]

Bắc Hòe bĩu môi, bàn tay gõ phím khẽ run.

Những từ đã nhập tốt lại bị xóa.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng gửi ba từ qua.

[Tree: Sao cũng được.]

Cô ấy lặng lẽ đặt điện thoại xuống, che kín đôi má ửng hồng.

Tiểu Bắc...

  

Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi.

Trong trí nhớ, dường như không ai gọi cô ấy như vậy.

Bên kia, Giang Vãn đang mặc áo ngủ, một tay chống cằm, trầm ngâm nhìn tin nhắn bên kia gửi đến.

Sao cũng được?

  

Ý tứ này là đồng ý?

Trên gương mặt thiếu nữ xuất hiện một nụ cười đẹp.

Khi Bắc Hòe hỏi cô, trong đầu cô liền xuất hiện cái tên Tiểu Bắc này.

Có một cảm giác quen thuộc, giống như... cô đã gọi nó rất nhiều lần.

Một sự quen thuộc tự phát.

Nhưng làm sao được, cô rõ ràng chưa từng gọi.

  

Giang Vãn nghĩ chắc đây là ảo giác.

Kiểm tra ngày hôm sau, không có gì bất ngờ, Bắc Hòe lại ngủ gật.

Ngay sau khi kết thúc, Giang Vãn nói chuyện với cô ấy.

“Này, bạn học Bắc Hòe, không phải nói phải chăm chỉ học hành sao, như thế nào lại ngủ tiếp?” Bây giờ Giang Vãn không sợ đánh thức Bắc Hòe nữa.

“Tránh sang một bên.” Cô gái chiu đứng khó chịu khi thức dậy, xua tay, xoay người tiếp tục ngủ.

Một lúc sau, cô ấy lại ngẩng đầu lên, hai mắt ủ rũ, hung hăng nói: “Bạn học Bắc Hòe? Không phải tôi đã bảo cậu đừng gọi như vậy nữa sao?”

Giang Vãn chớp mắt, ngập ngừng nói: “Vậy thì... Tiểu Bắc?”

Giọng nói ngọt ngào như thấu tận tâm can.

Cơn buồn ngủ của Bắc Hòe lập tức bay biến.

Cô ấy giả vờ ho vài tiếng để che đi vẻ mất tự nhiên của mình.

“Đừng... đừng quấy rầy tôi ngủ.” Cô ấy nói xong lại nằm bò lên bàn, che mặt.

Tiểu Bắc gì đó quả thực xấu hổ.

Nhưng nghe có vẻ... không tệ.

***

Editor: Đáng nhẽ thứ 2 mình định làm chương mới, nhưng tại báo lịch kiểm tra gấp quá nên không làm kịp, sorry mọi người. Gần đây đang đến thời gian kiểm tra giữa học phần nên mình có hơi nhiều bài kiểm tra nên mọi người thông cảm nhé nếu mình không ra đúng tiến độ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha!!!

Tầm 3-4 chương tiếp theo dài hơn 4,5k -5k chữ nên mình chia làm 2 phần nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.