Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 44: Chương 44: Ngày thứ năm khôi phục trí nhớ:




Editor: Nguyên Mạc

Cả người Bắc Hòe đều ngốc.

Cô ấy giống như u linh, hai mắt đờ đẫn, không phân biệt được đông tây nam bắc, cứ để Giang Vãn dẫn đi.

Mãi cho đến khi đứng trước cửa hàng hoa của Giang mẹ, cô ấy mới bừng tỉnh.

Nhưng hiện tại đang ở địa bàn nhà người ta, không thể chấn vấn, chỉ có thể lẳng lặng đi theo Giang Vãn vào cửa hàng hoa.

Vừa bước vào cửa hàng, Bắc Hòe đã ngửi thấy mùi thơm hoa cỏ rất đậm, thật sảng khoái.

Cô ấy như đang rong chơi trong biển hoa.

Cách trang trí của tiệm hoa cũng giống như tính cách của Giang mẹ, tao nhã phóng khoáng, dễ chịu hút mắt.

“Mẹ.” Giang Vãn là người đầu tiên chào Giang mẹ, người đang tỉa hoa.

“Hôm nay sao đột nhiên nhớ mà tới đây?” Giang mẹ qua đầu nhìn, thấy con gái đến, vừa mừng vừa khó hiểu.

Bà hỏi xong, ánh mắt chuyển sang nữ sinh đang đứng cạnh con gái, vẻ mặt hơi dừng lại.

“Đây là?”

“Mẹ, đây là bạn của con, Bắc Hòe. Cô ấy rất giỏi vật lý, hôm nay con nhờ cậu ấy bổ túc môn vật lý cho con. Tình cờ ở gần đây nên con muốn đến xem.” Giang Vãn cười đi đến, thân thiết ôm cánh tay của Giang mẹ.

“Chào dì ạ.” Bắc Hòe lễ phép gật đầu.

“Hóa ra là bạn của Tiểu Vãn nhà chúng ta. Hôm nay cảm ơn cháu đã giúp Tiểu Vãn học bổ túc. Vào ngồi đi, để mẹ rót nước cho các con.” Giang mẹ rất nhiệt tình.

“Cám ơn dì, con không khát ạ.”

“Đứa nhỏ này, còn khách sáo với ta làm gì?” Giang mẹ bất giác đưa cho cô ấy một tách trà, còn thuận đường mang ra mấy đĩa đồ ăn vặt.

Bắc Hòe bất đắc dĩ, chỉ có thể uống nước để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.

“Đúng rồi, vừa rồi ở ngã tư đường Tân An xảy ra một vụ tai nạn xe, khá nghiêm trọng. Các con đi từ đó đến mà không thấy sao?” Giang mẹ tò mò liếc nhìn hai người họ.

Giang Vãn sững sờ một lúc mới trả lời: “Nhìn thấy ạ, là rất nghiêm trọng.”

Chỉ nói mấy câu, rõ ràng cô không muốn tiếp tục chủ đề này.

Theo bản năng, Bắc Hòe nhớ lại nụ hôn trước.

Cơ thể cô ấy cứng lại, cô ấy uống nước để ngụy trang.

Giang mẹ thấy vậy, oán trách nói: “Đứa nhỏ này, thế mà còn nói không khát, đợi chút, ta đi rót thêm cho cháu.”

Bắc Hòe im lặng một hồi.

Cô ấy không khát, thậm chí còn hơi đầy bụng.

Nhưng cô ấy chỉ có thể lễ phép đưa cho Giang mẹ chiếc cốc: “... Cảm ơn dì.”

“Mẹ nghe người qua đường kể rằng có vẻ như phanh một chiếc xe có vấn đề, người trên cả hai xe đều được đưa đến bệnh viện. Hy vọng họ không xảy ra chuyện gì. Trong chiếc xe bị đâm có một đứa trẻ, thật là tai bay vạ gió.”

Vẻ mặt Giang mẹ có chút xúc động. Là một người mẹ, bà không chịu nổi nhất là nhìn thấy đứa nhỏ chịu khổ nạn.

“Thiên tai nhân họa là điều khó tránh khỏi, chỉ mong họ có thể sống sót sau chuyện này.” Bắc Hòe rũ mi mắt, trầm trọng nói.

Giang Vãn nhíu mày không nói, nhưng tâm trạng hiển nhiên đã hạ xuống rất nhiều.

Cái này khiến trong lòng Bắc Hòe dâng lên chút nghi ngờ.

Lúc đó thấy Giang Vãn mất kiểm soát, cô ấy còn cho rằng là do cô gái đã trải qua một vụ tai nạn xe hoặc chứng kiến ​​một vụ tai nạn xe của người thân hay bạn bè của mình mà để lại bóng ma.

Nhưng bây giờ nhìn thấy dì Giang thảo luận về vụ tai nạn xe không hề cố kỵ, làm dự đoán của cô ấy có chút lung lay.

May mà Giang mẹ thở dài vài câu không còn rối rắm nữa, ngược lại vẻ mặt ôn hòa quay sang hỏi Bắc Hòe.

“Bạn học Bắc, cậu và Tiểu Vãn nhà chúng ta học cùng lớp sao?”

Bắc Hòe ngồi ngay ngắn: “Vâng. Chúng cháu là bạn cùng bàn.”

“Vậy về sau liền làm phiền cháu, Tiểu Vãn cần phải học hỏi cháu môn vật lý nhiều hơn. “

“Không sao, các bạn cùng lớp giúp đỡ nhau là điều nên làm. Mà... môn Tiếng Anh Giang Vãn cũng dạy cháu rất nhiều.” Bắc Hòe nói ý là tương đương nhau, ngữ điệu đều đắn đo rồi lại đắn đo.

Chỉ ngắn ngủi một hai câu, lòng bàn tay cô ấy đã đổ mồ hôi, nhưng trên mặt không thể hiện bất cứ thứ gì.

Giang Vãn nhìn đến vui vẻ.

Thật ra, Bắc Hòe đã che giấu rất kỹ, Giang mẹ không nhìn ra đó là chuyện bình thường. Nhưng cô có thể nhìn ra sự bối rối căng thẳng ẩn giấu trong mắt nữ sinh.

Cả người ngồi thẳng, không biết còn tưởng đang đi đọc diễn văn.

Tiểu Bắc như vậy khiến Giang Vãn vừa mới lạ vừa cảm thấy ấm lòng.

Ở kiếp trước, khi gặp Tiểu Bắc đã quá muộn, cô không còn cơ hội tham gia vào quá khứ của cô ấy, chỉ có thể tập trung vào hiện tại và tương lai.

Lúc đó, Tiểu Bắc dịu dàng ổn trọng, chẳng sợ cha mẹ cô phản đối gay gắt việc họ ở bên nhau. Tiểu Bắc vẫn một bộ không hề hoang mang, vững vàng bình tĩnh, thậm chí còn an ủi cô.

Làm cô vừa tức giận vừa buồn cười.

Bây giờ lặp lại lần nữa, cô có thể thấy một mặt khác của Tiểu Bắc.

Mặc kệ là Tiểu Bắc non nớt ngây ngô, hay là Tiểu Bắc đã từng trải qua đủ loại thăng trầm.

Chỉ cần là Tiểu Bắc của cô.

Cô yêu tất cả.

Giang Vãn nhớ lại, khi cô hoàn hồn lại thì nhận ra rằng chủ đề đã chuyển lên người cô.

“Bạn học Bắc, nếu cháu là bạn của Tiểu Vãn, vậy cháu có biết Tiểu Vãn thích ai trong trường học không? Nha đầu này, khoảng thời gian trước tự tay làm chocolate, khắc chữ vòng tay. Nói không có mờ ám ta không tin.”

“Mẹ!” Giang Vãn bất lực hét lên.

Giang mẹ che miệng cười nói: “Nhìn xem, ta mới nói hai câu mà nó đã nóng nảy.”

Được nhân chocolate - Bắc Hòe - vòng tay: “...”

Cô ấy lặng lẽ kéo ống tay áo lên, giấu chiếc vòng trên cổ tay sâu hơn chút.

Thực may mắn, nay cô ấy mặc áo dài tay.

Ở lại cửa hàng hoa một lát, Giang Vãn phải quay lại làm bài tập.

Mẹ Giang đưa hai người ra cửa tiệm hoa, cười nói với Bắc Hòe: “Lần sau rảnh rỗi hãy đến nhà chúng ta làm khách.”

“Nhất định.” Bắc Hòe cười đáp.

Sau khi chào tạm biệt Giang mẹ, cả hai đi bộ ra bến xe buýt.

Trong lúc này, Bắc Hòe muốn nói lại thôi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần lời nói đến cổ họng đều nuốt ngưọc lại.

Cô ấy sợ rằng sau khi hỏi, nhận được kết quả không như ý muốn. Sợ tự mình đa tình.

Càng sợ sau khi chọc thủng tầng giấy này, muốn làm bạn với Giang Vãn cũng không được.

Về mặt tình cảm, Bắc Hòe nhát gan hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài.

Nói trắng ra, cô ấy không tin rằng Giang Vãn sẽ thích cô.

Hơn nữa còn thật lòng cảm thấy, người như cô ấy, sẽ không có người thích.

Giang Vãn, người vẫn đang đợi Bắc Hòe hỏi chuyện, chờ đợi rồi chờ đợi, nhưng mãi chẳng thấy cô ấy nói gì.

Cô thở dài, quay lại nhìn Bắc Hòe, ngập ngừng hỏi: “Cậu không định hỏi tớ chuyện gì sao?”

Bắc Hòe im lặng vài giây, sau đó chần chòe nói: “Cái đó... xe của cậu tới rồi.”

Giang Vãn: “...”

Cô không để ý đến chiếc xe buýt đã đến bến, để nó từ từ rời khỏi.

Cô phát hiện, Tiểu Bắc ở tuổi này não có thể bị teo nhỏ.

Nhưng điều đó không quan trọng, Tiểu Bắc không thể mở miệng được, vậy để cô đến.

“Vậy, cậu không muốn biết tại sao tôi lại hôn cậu sao?” Cô thẳng thắn hỏi.

Dường như không ngờ Giang Vãn lại trực tiếp như vậy, mặt Bắc Hòe liền đỏ lên.

Rõ ràng là thẹn thùng hồi hộp đến cực điểm rồi, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Tại sao... tại sao?”

Giang Vãn nín cười, hắng giọng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của nữ sinh, trịnh trọng hỏi: “Trước đó, cậu phải trả lời tôi một câu.”

“Cậu có ghét tôi hôn cậu không?”

“Đây là vấn đề gì! “Bắc Hòe vô cùng tức giận, cảm thấy rằng Giang Vãn đang trêu chọc mình.

“Vậy, đây là ý tức ghét?”

Giang Vãn giả bộ buồn bã.

“Không phải.” Bắc Hòe gãi gãi đầu, cảm thấy dù trả lời như thế nào cũng không đúng lắm.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Cô gái mím môi cười khẽ, không làm khó Bắc Hòe nữa.

“Bây giờ, đến lượt tôi trả lời.”

Cô nói, từng bước đến gần Bắc Hòe.

Sau đó nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.

Cả người Bắc Hòe cứng như gỗ, muốn động cũng không dám động.

“Đây là câu trả lời của tôi.” Giang Vãn ngẩng đầu, nói nhỏ bên tai cô ấy.

Đây là đáp án gì? Bắc Hòe không hiểu.

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy đã hiểu.

Vì cô gái đã nói.

“Như cậu thấy đấy.”

“Tôi thích cậu.”

Thật lâu rồi, giống như... hai kiếp vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.