Những gì tôi đã yêu quý, dù tôi có giữ lại hay không, tôi sẽ mãi mãi yêu quý.
André BRETON 1, Tình yêu điên rồ
Céline, Sébastien và bố mẹ hai bên
hân hạnh kính mời quý khách đến dự lễ cưới và hy vọng sự hiện diện của quý khách tại lễ chúc phúc cho đôi tân lang tân nương sẽ diễn ra thứ Bảy vào ngày 31 tháng Mười,vào hồi 14 giờ tại vườn Nhà Thuyền số 72 East & Drive North Công viên Trung tâm - New York.
Xin vui lòng gửi lại cho chúng tôi thiệp trả lời trong phong bì trước ngày 15 tháng Mười.
Cầm thiệp mời trên tay, Ethan đứng bất động một lúc lâu, những gì anh vừa đọc được khiến anh tê liệt và xót xa.
Céline...
Hôm nay Céline kết hôn và cô muốn cho anh biết điều này. Anh tìm địa chỉ trên phong bì, nhưng trên đó không có tem cũng chẳng có thông tin gì của người gửi. Không nghi ngờ gì nữa, có ai đó đã đưa thiếp mời vào sáng nay, nhưng với mục đích gì? Thông báo cho anh biết, hay khinh thường anh?
Trong tâm trí anh như văng vẳng giọng nói thầm thì của người yêu cũ: Anh thấy chưa, đồ xuẩn ngốc, tôi có thể sống không cần anh, không có anh tôi vẫn hạnh phúc, tôi có thể yêu người khác ngoài anh...
Anh nhắm mắt và thấy rõ khuôn mặt cô: những đường nét dịu dàng, ngọn lửa trong ánh mắt cô, những lọn tóc tinh nghịch duyên dáng xổ ra từ búi tóc. Anh ngửi thấy mùi da thịt cô, nghe thấy tiếng cười dễ lây lan của cô và giọng nói của cô khi cô phát âm tên anh.
Và chuyện đó khiến anh suy sụp.
Anh cố đấu tranh, đẩy lùi mọi kỷ niệm như anh đã biết cách làm từ bao năm nay. Tất cả những cái đó chỉ là câu chuyện xưa. Càng tốt nếu như cuối cùng Céline hạnh phúc. Đừng quên rằng chính ngươi đã rời bỏ cô ấy. Vì hạnh phúc của cô ấy. Nhưng những cách ngụy biện đó hôm nay tỏ ra không hiệu nghiệm. Đáng lẽ phải tìm được cảm giác thanh thản, anh lại nhận thấy mí mắt đang khiến anh bỏng rát.
Hôm nay anh sẽ ở đâu nếu anh đã không rời bỏ Céline.
Anh sẽ là ai?
Để tránh ánh mắt tò mò của anh chàng quay phim, anh quay mặt đi và đứng im trước khung cửa sổ to ốp kính, và buộc phải ngắm nhìn thành phố và bầu trời chói chang. Nước mắt tràn mi, anh đặt tay lên gờ kính và đưa mặt sát gần cửa sổ. Như đứng trước gương, anh nhận thấy gương mặt mình đang phản chiếu trên kính. Đã bao lâu rồi anh thực sự không ngắm mình trong gương?
Trước mặt anh là một người đàn ông yếu đuối và cô độc, đầy mâu thuẫn. Một người đàn ông đang bên bờ vực thẳm, đang bị nỗi phiền muộn và sự xấu hổ khiến trái tim tan nát. Một người đàn ông đang dấn thân vào cuộc chiến chống lại chính bản thân mình. Một cuộc đấu tranh không khoan nhượng chống lại chính kẻ thù nội xâm: nhân vật bác sĩ điều trị tử tế đó - chàng rể lý tưởng lúc nào cũng đạo mạo, chỉn chu - mà anh đã xây dựng nên tất cả từ các mảnh vụn, tính cách nhị nguyên quá hoàn hảo đã mang lại cho anh danh vọng và tiền tài, nhưng bằng cách kiểm soát cuộc đời anh, kết cuộc, nó đã phá hủy chính anh.
Anh nheo mắt và cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má. Thật kỳ lạ vì thời gian cuối này, chỉ men cay mới có thể khiến anh nhỏ nước mắt. Có lẽ chưa bao giờ anh cảm thấy mình dễ bị tổn thương như vậy, như thể con đập trong anh đã nhường bước, để cho dòng chảy cảm xúc tự tuôn trào. Chắc chắn chúng ta không thể sống một cách vô định trong sự kiềm chế và chối từ mọi cảm tính.
Lúc nào anh cũng cảm thấy sự hiện diện của anh chàng quay phim phía sau anh, điều đó ngăn trở anh chìm đắm hoàn toàn vào nỗi đau buồn.
Tại sao cái gã này không ra khỏi phòng đi?
Biến đi, xin cậu đấy. Hãy đi đi.
Ethan sẵn sàng quay người lại về phía anh ta và hét lên những câu giận dữ khiến anh ta kinh hãi, nhưng anh sợ rằng giọng mình sẽ vỡ toác.
Tất cả những gì anh muốn, là được ở một mình, một thân một mình. Hạ rèm cửa xuống và uống say cho đến khi nào hấp hối. Tự thưởng cho mình một cơn say ma túy thực sự, một trận rửa não bằng vodka, hộ chiếu tạm thời để đến một nơi khác êm ả, một thế giới nhẹ nhàng hơn nơi Céline vẫn còn yêu anh, một thiên đường nhân tạo nơi không có ai phải ngủ trong thùng các tông, nơi những chiếc ô tô cài bom sẽ không nổ trên đường phố, nơi những vùng băng tuyết sẽ không tan ra với tốc độ chóng mặt và nơi căn bệnh ung thư vẫn chỉ là một khái niệm xa lạ 2.
Giờ khuôn mặt anh chỉ còn cách bức tường kính mấy milimét, đó là thành lũy cuối cùng trước khi rơi vào khoảng không. Anh nhìn xuống dưới. Khi nhìn xuống sông East River và cảng South Street Seaport, cảng biển của Manhattan, ta cảm thấy chóng mặt. Có thể dễ dàng phân biệt những thuyền buồm lớn đang neo dọc theo đê chắn sóng với tấm phông nền là dây cáp bằng thép và trụ cầu Brooklyn xây theo phong cách gô tích.
Ở bên dưới anh một trăm hai mươi mét, trên vỉa hè, trong tiệm ăn, công viên và cửa hiệu, cuộc sống vẫn tiếp tục dòng chảy, nhưng Ethan đã không thuộc về cuộc sống nữa. Chính lúc này đây, anh hết sức khao khát được lao vào khoảng không rộng lớn, kết liệu cuộc đời bằng cách này hay cách khác để bắt nỗi đau buồn phải câm lặng. Anh nhắm mắt và tưởng tượng một khẩu súng, những viên đạn người ta đưa vào trong ổ. Và anh cảm thấy nòng súng cứng và lạnh trên thái dương mình. Anh tưởng tượng ngón tay mình trên cò súng, ngón tay mình đang ấn đến tận.
Một tiếng nổ khủng khiếp, giống tiếng súng lục, chát chúa vang lên ngay gần đó, tiếp theo là một tiếng kêu xé ruột.
o O o
Tiếng nổ dữ dội đã đột ngột kéo Ethan ra khỏi tình trạng cám cảnh thương cho chính mình.
Lyzee sao?
Câu chuyện tiếp diễn sau đó trong tình trạng bối rối cực độ, tức giận, trong đám sương mù dày đặc của kêu la và máu.
Ethan lao ra khỏi phòng làm việc của mình. Không có ai trong hành lang. Từ cửa phòng đợi lại phát ra một tiếng hét chói tai. Anh lao về phía đó và phát hiện cô trợ lý của mình đang ở ngay sát cạnh Jessie. Máu bắn tung tóe khắp nơi. Đầu tiên, Ethan không hiểu chuyện gì đã xảy ra: Lyzee che khuất cô bé và anh tự hỏi không biết ai trong số hai người phụ nữ đó bị thương. Anh tiến lên một bước, rồi bước nữa và khám phá ra sự thật kinh hoàng. Đầu Jessie bị thủng do phát súng nổ. Khuôn mặt trẻ trung của cô bị biến dạng bởi một lỗ thủng đầy máu nơi những mẩu óc trào ra.
Không thể tin được.
Như một người máy, đến lượt Ethan quỳ xuống gần cô bé. Tay phải cô cầm một khẩu súng.
Jessie đã tự sát.
Không thể thế được. Một cô bé mười bốn tuổi không tự bắn vào đầu mình như thế, dù chúng ta đang sống ở thời đại của những kẻ điên rồ.
Ethan quay sang phía Lyzee. Cô đã dùng điện thoại để gọi cấp cứu dù biết rõ là vô ích: không cần phải gọi bác sĩ mới hiểu rằng cô bé đã chết.
Bất lực, Ethan nghiêng người về phía Jessie và đặt tay lên má cô. Trong đôi mắt ảm đạm không sắc khí của cái xác, người ta vẫn đọc được nỗi sợ hãi và kinh hoàng mà cô đã biểu lộ trước đó một lát, nỗi sợ hãi và kinh hoàng nhấn chìm Ethan trong sự bấn loạn khôn cùng.
Cháu đã khẩn khoản chú giúp đỡ và chú đã từ chối cháu điều đó. Cháu đã cho chú thấy nỗi đau của cháu nhưng chú đã không để ý...
Một hình phản chiếu di động trên cửa kính khiến anh chú ý. Anh quay lại: sau anh mấy mét, tay quay phim đã lôi thiết bị ra.
Tên khốn đó đang quay cảnh tượng này!
Giận sôi người, Ethan vọt đứng dậy và tống thẳng một cú đấm vào mặt gã nhìn trộm. Hắn tránh cú đấm móc và lao về phía lối ra, đang hí hửng tưởng chộp được tin giật gân đặc biệt. Ethan rượt đuổi theo gã đến tận cầu thang thoát hiểm, nhưng mặc dù phải vác cả cái máy quay, gã vẫn bỏ xa anh một đoạn dài. Ethan dừng lại. Anh cảm thấy không có sức để tiếp tục rượt đuổi hắn. Thay vào đó, anh quay lại quỳ xuống gần thi thể Jessie. Một sức mạnh bí ẩn thôi thúc anh nắm lấy bàn tay cô bé, tựa như không muốn để cô đơn độc khi bước sang thế giới khác, một thế giới giả định mà anh không tin tưởng lắm.
Khi anh sờ vào gan bàn tay ẩm ướt của cô bé, anh phát hiện một mẩu giấy nhàu nát, thông điệp cuối cùng cô đã để lại cho anh trước khi rời bỏ cuộc sống:
Dù sao đi nữa, chú cũng không thể GIÚP cháu.