“Con nhóc chết tiệt cậu, tại sao bây giờ mới nghe điện thoại?” Còn chưa để lên lỗ tai, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói như sấm đánh của Nha Đầu.
Tôi vội vàng chuyển điện thoại khỏi tai, bị cô ấy hét như vậy, lỗ tai rung ong ong.
Tính tình Nha Đầu gấp gáp như lửa, như pháo đốt, cứ như vậy, tôi nói rất nhiều lần cho cô ấy sửa đổi, nhưng cô ấy đàng hoàng mấy ngày, một chút lại bốc hỏa, cuối cùng cô ấy như lưu manh nói: “Bà đây cứ như vậy, cũng không sửa được, thích thế nào thì thế đó.”
“Lúc nãy để trong túi, không nghe thấy.” Tôi nhỏ giọng giải thích.
Ngoài cửa có bóng dáng thoáng qua, mắt của tôi phát hiện đó là A Hạo, anh ta đang lén lén lút lút không biết đang làm gì.
Tôi thò đầu ra ngoài nhìn anh ta một cái, anh ta có thể nhìn thấy tôi đang nhìn nên ngượng ngùng đi vào trong.
“Này, cô Đồng, cậu có đang nghe mình nói không?” Bên kia có âm thanh hầm hừ.
Tôi thở dài, đang muốn giải thích với cô ấy thì điện thoại di động đột nhiên “tít tít” hai tiếng, sau đó là hợp âm tiếng chuông, điện thoại di động liền rơi vào trạng thái tối đen như mực, thế nhưng hết pin. Tôi nhìn điện thoại hết pin, ngẩn người một hồi.
“Sao thế?” Tiếng A Hạo truyền đến.
Quay người lại mới phát hiện anh ta đứng ở cửa ra vào nhìn tôi, nghĩ thầm: anh ta đứng đã bao lâu? Cũng không nghĩ quá nhiều, tôi giơ điện thoại ở trong tay lên nói: “Hết pin.”
“Anh giúp em đi lấy, điện thoại gọi được một nửa không có pin là rất phiền lòng.” A Hạo đột nhiên quan tâm làm tôi có chút thụ sủng nhược kinh, nhớ tới lúc nãy không có gì cũng nổi giận, cảm giác mình có phần chuyện bé xé to nên lại ngượng ngùng cúi đầu.
“Không cần, tự em lấy.” Tôi mở túi ra, muốn tìm cục sạc pin vốn nên nằm trong ngăn thứ hai của túi, nhưng sau một giây, tôi lại kinh ngạc.
“Sao vậy?” A Hạo đi lại.
Lúc này tôi muốn đạp cái kích động của tôi, tôi lại không có mang cục sạc pin, muốn tìm lại cục sạc pin khắp túi tròn túi ngoài đều không tìm được vật mình muốn.
Nhưng tôi nhớ tôi đã mang theo, rõ ràng kiếp trước có mang theo, tại sao khi sống lại thì những đồ quan trọng không hề thay đổi mà bay rồi sao? Không có sạc pin, không có phương tiện lien lạc, lỡ như có người liên hệ thì làm thế nào? Tôi còn chưa gọi cho mẹ tôi báo bình an, mẹ mà không có tin tức tôi sẽ nóng nảy.
“Sao vậy, không mang dây sạc sao? Có phải để trong va li hay không?” A Hạo có ý tốt nhắc nhở.
Tôi sắp điên, tìm khắp tất cả va li lớn nhỏ, nhưng bên trong trừ một chút đồ ăn cùng quần áo mặc, còn có ít dụng cụ mua bên ngoài thành phố X, chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
“Anh có sạc đa năng không?” Tôi bất đắc dĩ nhìn A Hạo.
A Hạo nhún vai một cái, lắc đầu.
“Vậy có thể mượn giúp em hay không?” Tôi như muốn nắm cây cỏ cứu mạng nhìn A Hạo.
A Hạo vẫn lắc đầu: “Em cũng biết mà, trong doanh trại không cho phép dùng di động, mọi người muốn dùng cũng là lén dùng, ai dám dùng loại sạc đa năng sáng lên chứ? Lỡ như để đội duy trì trật tự bắt được cũng không phải là tịch thu điện thoại di động đơn giản như vậy đâu.”
Chuyện này kiếp trước A Hạo cũng đã nói với tôi, mọi người dùng di động đều rất cẩn thận, miễn là sạc điện sáng là cũng không dám dùng, phía trên vận động kiểm tra, phía dưới bận rộn giấu di động. Có vài người vì không muốn bị tra được nên đào lỗ ở trong góc, sau đó giấu điện thoại di động vào đi, nhưng phương pháp này vừa bắt đầu thì hữu hiệu, sau đó cũng miễn dịch, mặc kệ giấu thế nào đều sẽ bị phát hiện. Coi như không có bị phát hiện, dưới đất ẩm ướt, hơn nữa tất cả mọi người đều giấu di động, có lúc bị người ta lấy được cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ những không có chỗ nói. Vì ứng phó, mọi người bắt đầu mua loại giá rẻ.
“Vậy làm sao bây giờ? Không có điện thoại di động sao em lien lạc với người khác?” Tôi gấp đến độ chảy nước mắt.
A Hạo không nhìn nổi tôi khổ sở, lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong lồng ngực ra, tháo pin ra, lấy sim trong đó ra, sau đó giao cho tôi: “Cầm đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh. . . Đây chính là điện thoại di động của anh, anh. . . không cần sao?”
“Anh ở trong doanh trại, điện thoại ít, ngày mai anh dẫn em đi ra ngoài mua một cục sạc đa năng.”
“Thôi, hôm nay không cần cũng không có chuyện gì, ngày mai mua sạc đa năng là được.” Tôi đưa lại điện thoại di động cho anh ta.
A Hạo đã nắm tay của tôi, đặt điện thoại vào tay tôi, nói: “Bảo em cầm thì lấy đi. Trong ký túc xá của anh còn có một cái di động, là vì đối phó phía trên kiểm tra. Trở về anh lấy sạc pin là có thể dùng rồi. Ngoan, không liên lạc người nhà sẽ gấp.”
Điện thoại A Hạo là Nokia rẻ nhất trong các loại điện thoại di động, có thể gởi tin nhắn, gọi điện thoại, lên mạng không được. Tôi hỏi anh ta, bình thường muốn lên mạng thì làm thế nào? Anh nói dùng một cái máy khác, chỉ là điện thoại anh tan lén dùng, lỡ như bị kiểm tra sẽ dùng di động này thay vào, bởi vì rẻ nên tịch thu cũng không đau lòng.
Vừa mới mở máy, Nha Đầu liền thúc giục gọi tới: “Đồng Diệp, cậu làm sao vậy?” Giọng Nha Đầu vẫn lớn như vậy, điện thoại di động rung è è vang dội.
“Hết pin.” Tôi cười khúc khích vào điện thoại, nhưng nghĩ lại cô ấy không thấy được lại không tự chủ le lưỡi một cái, làm mặt quỷ.
“Đồng Diệp, cậu đến bên đó chưa?” Điện thoại di động truyền đến giọng thật thấp của Nha Đầu.
“Đến rồi, là anh ấy tới đón mình.” Tôi nhàn nhạt cười, vừa nghĩ tới lúc giật mình vì gặp A Hạo ở cửa ra, trong lòng ấm áp dịu dàng.
“Cậu quyết định thế nào?” Dừng một chút, Nha Đầu nhỏ giọng hỏi.
“Quyết định? Quyết định cái gì?” Tôi kỳ lạ hỏi.
“Đồng Diệp!” Âm thanh bên kia như sấm đánh vào di động, mắt tôi trợn trắng: “Cậu nói nhỏ một chút được không?”
“Thật sự không biết nói cậu thế nào.” Hình như Nha Đầu rất bất lực: “Không phải cậu nói lần này qua đó đề nghị chia tay với anh ấy sao?”
Tôi. . . nói chia tay? Tôi giật mình, không biết ý trong lời nói Nha Đầu là gì, chia tay không phải anh ta nói sao? Thế nào vừa sống lại đã đổi thành tôi?
“Anh ấy đang ở bên cạnh cậu hả?”Giọng Nha Đầu đè thấp xuống.
Tôi nhìn A Hạo nằm ở trên giường một chút dường như đang xem ti vi, âm thanh cũng thấp xuống: “Anh ấy đang xem ti vi, lời cậu vừa nói có ý gì? Tôi nói muốn chia tay lúc nào?”
“Đồng Diệp, không phải là cậu nói quyết định cùng anh trai mình chung sống sao? Không phải nói. . . cậu không chịu nổi ở hai nơi, cho nên. . .”
“Dừng lại!” Tôi lớn tiếng quát, thấy A Hạo nhìn về phía này, tôi lại nhỏ giọng: “Nha Đầu, cậu nói linh tinh gì vậy? Tôi với A Hạo rất tốt, sao có thể sẽ chia tay? Hơn nữa lần này mình đi qua là vì. . .” Cứu vãn tình yêu! Nhưng câu nói sau cùng lẩm bẩm ở trong miệng, không có nói ra, sợ tạo phiền toái không cần thiết cùng với bị chất vấn.
“Đồng Diệp, cậu hết thuốc chữa rồi.” Tôi có thể tưởng tượng ra nét mặt cô ấy khi nói câu nói này, tất nhiên là choáng váng, bên kia dừng một chút, sau đó nói một câu: “Mình mặc kệ cậu.” Truyền đến tiếng “hừ”, sau đó là tiếng “tút tút “, cô ấy lại cúp máy.
Tôi khiếp sợ nhìn điện thoại di động, đờ đẫn trong tích tắc, ngay lập tức không có cách nào phản ứng kịp.
Phản ứng đầu tiên chính là tôi gọi điện thoại lại. Bên kia vang lên mấy tiếng, nhận máy, nhưng không có lên tiếng.
“Nha Đầu?”
Bên kia thở dài, giọng cô ấy mềm nhũn ra: “Đồng à, lúc nãy giọng mình nói có chút kích động, thật xin lỗi.”
“Không có gì, chỉ là mình không hiểu ý cậu vừa nói.” Tôi nhìn A Hạo, đè âm thanh thấp xuống.
“Đồng Diệp, A Hạo không phải người nghe lời như vẻ ngoài, cũng không phải thành thật như vẻ ngoài, cậu đừng bị những biểu hiện giả dối bên ngoài của anh ta che mắt. Trước kia mình cũng không phải đặc biệt ghét anh ta, nhưng. . .” Hình như Nha Đầu do dự gì đó ở bên kia, hình như có lời gì phải nói cho tôi biết, nhưng lại im lặng.
Tôi nóng nảy, nhẹ giọng hỏi: “Cậu nói cho mình biết, chuyện gì xảy ra?”
“Trước kia mình muốn nói cho cậu biết một vài chuyện, nhưng mình lại sợ cậu không tiếp nhận nổi. Mình không phải là một người thích gây xích mích, cậu nên hiểu chuyện này.” Tôi không nói gì, chỉ nghe cô ấy nói tiếp: “Cậu thật sự tin tưởng anh ta sao?”
Tôi suy nghĩ, tôi tin tưởng anh ta sao? Bởi vì yêu mà tin tưởng? Tôi phát hiện, trước kia tôi rất tin tưởng anh ta, nhưng bây giờ trừ yêu, hơn hết là tôi muốn kiểm chứng một vài chuyện mài trước đây tôi không biết, làm rõ một vài bí ẩn, không uổng công sống lại một lần.
“Nói đi, mình có thể tiếp nhận, mình không có yếu đuối như vậy.” Tôi cho cô ấy lý do để nói.
“Mình chỉ nói cho cậu biết, anh ta đang quen cậu, có lẽ cũng đang theo đuổi người khác ở đây.” Cô ấy nói lấp lửng, cuối cùng vẫn không nói hết ra, nhưng lời của cô ấy đã gõ chuông báo động trong lòng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn A Hạo, phát hiện anh ta cũng nhìn sang bên này, trong mắt có cái gì đó không dễ phát hiện quét qua . . . hốt hoảng. Đúng, chính là hốt hoảng! Anh ta đang che giấu điều gì?
“Nha Đầu, cậu muốn nói gì cho mình biết?”
Nha Đầu thở dài ở bên kia: “Nếu như không phải bởi vì cậu là bạn tốt nhất của mình thì mình tội gì mạo hiểm đắc tội người khác nói chuyện này với cậu. Mình chỉ có thể nói cho cậu biết, có vài người đàn ông nhìn đàng hoàng, thật ra thì trong xương đã tà ác, ngoài mặt bọn họ quang minh chính đại, thật ra thì sau lưng không biết làm bao nhiêu chuyện người khác không biết. Đồng Diệp, mình chỉ hi vọng cậu có thể nhìn cho rõ anh ta, rốt cuộc anh ta thích hợp làm chồng tương lai không. Có câu nói là trước hôn nhân mở to mắt, sau cưới chỉ nhắm một mắt mở một mắt.”
“Vậy tại sao lúc nãy cậu nói lần này mình qua là vì chuyện chia tay? Mình chưa từng nói như vậy.” Tôi còn là phản bác lại câu nói trong điện thoại của cô ấy.
“Đồng Diệp, còn nhớ trước khi đi cậu nói gì với mình không? Cậu nói đột nhiên trong thời gian này A Hạo lạnh nhạt với cậu, trước kia mỗi ngày đều điện thoại còn bây giờ cũng trở thành ba bốn ngày rồi, mỗi lần cậu gọi qua, anh ta đều nói bận. Mình không chỉ gặp cậu lén khóc một lần, chúng ta là bạn tốt, mình không nhìn nổi cậu đau khổ như vậy cho nên mình đã từng giấu cậu gọi cho anh ta.”
Trong lòng tôi đang hồi hộp, tôi có dự cảm chuyện Nha Đầu sắp nói sẽ cắt đứt suy nghĩ trước đây của tôi, tôi có kích động cản cô ấy đừng nói, nhưng kích động muốn biết lại mãnh liệt hơn.
“Cậu nói gì với anh ấy?” Lòng tôi như lửa đốt hỏi.
Nhưng bên kia Nha Đầu còn chưa kịp nói chuyện là điện thoại đã bị đoạt đi, tôi quay đầu nhìn, lại là A Hạo.
Sắc mặt của A Hạo thật sự không tốt, phải là rất tức giận, tức giận làm khuôn mặt anh ta vốn dễ nhìn vặn vẹo, có cảm giác dữ tợn.
Chưa bao giờ anh ta có vẻ mặt đáng sợ như vậy trước mặt tôi.
Anh ta đoạt lấy điện thoại di động, rống to vào điện thoại: “Từ Nha Đầu, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Gióng nói bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó truyền ra giọng của Nha Đầu, mặc dù không đặc biệt rõ ràng, rất mơ hồ, nhưng đại khái đang nói “Tô Trữ Hạo, anh còn muốn lừa gạt Đồng Diệp tới khi nào!”
“Từ Nhan, cô bị bệnh thần kinh sao, sau này ít đầu độc fieejp nhà tôi!” A Hạo hầm hừ, cúp điện thoại, đồng thời không biết anh ta bấm cái gì đó rồi mới nghiêm nghị nhìn tôi, mặc dù trong ánh mắt vẫn có tia máu đỏ, nhưng vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng đã xảy ra rồi.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, tình cảnh mới vừa rồi làm cho tôi nghiêm nghị nhìn lại anh ta lần đầu tiên.
“Diệp?” A Hạo đưa hai tay ra.
Đầu óc tôi rất loạn, vẫn quanh quẩn trước lời Nha Đầu nói.
“Sao thế?” A Hạo tới muốn ôm tôi: “Tại sao khóc?”
“Không có gì.” Tôi lau nước mắt.
Sắc mặt của A Hạo khó coi, giọng nói rất nóng nảy, tức giận hỏi: “Cô ta đã nói gì với em?”
Tôi kỳ lạ nhìn cảm xúc anh ta thay đổi thất thường, nhưng vẫn lắc đầu một cái: “Không có, cô ấy cũng không có nói gì.” Tôi không muốn kể cuộc đối thoại của tôi và Nha Đầu cho anh ta biết, cho dù anh ta là người yêu của tôi cũng không được.
“Cô ta không phải nói rất nhiều điều xấu về anh sao?” A Hạo nắm bả vai của tôi: “Không phải cô ấy muốn em rời khỏi anh sao?” Giọng điệu của anh ta bởi vì câu này mà trở nên nóng nảy khác thường.
“Hạo, sao anh có thể nghĩ như vậy?” Tôi rất kinh ngạc nhìn hắn.
Mặc dù lời Nha Đầu nói quả thật có ý này, chỉ là. . . làm sao anh ta biết? Chẳng lẽ anh ta vẫn luôn nghe lén điện thoại của tôi? hay là. . . Vừa nghĩ tới đó, tôi lại có lý do không thoải mái.
“Anh còn phải nghĩ sao?” A Hạo càng lúc càng phiền não, càng không ngừng đi tới đi lui.