Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 14: Chương 14




Mặc dù tôi sớm biết là chuyện gì xảy ra,nhưng vẫn gửi trả lời lại thật nhanh: Chuyện gì xảy ra?

Cô ấy trả lời: Chị Đồng Diệp, sau khi bọn em ăn cơm xong, anh ấy đưa em đến nhà người thân, sau đó. . . sau đó anh ấy liền muốn em. . . em tránh thoát.

Lúc trước Tu Dĩnh nói cho tôi biết chuyện này, khi đó chuyện là như thế này. Lúc ấy bạn trai Tu Dĩnh đến trạm đón cô ấy, cô ấy rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên gặp mặt từ lúc bọn họ quen biết qua mạng. Tôi đã từng cảnh báo cô ấy để cô ấy cẩn thận mọi việc một chút, đặc biệt là sẽ phòng bị đối với bạn trai của cô ấy, mặc dù bọn họ đã xác định quan hệ yêu nhau, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lại quen biết qua mạng, mặc dù người xấu trên đời không nhiều lắm, nhưng ý đề phòng người khác vẫn phải có. Còn nhớ lúc ấy tôi nhắc với A Hạo là tôi muốn gặp Tu Dĩnh ở thành phố X, lúc ấy anh ta còn mắng tôi, mắng tôi ngốc mắng tôi khờ, tùy tiện tin tưởng bạn trên mạng, bị người ta lừa thì làm thế nào? Mặc dù tôi rất tin tưởng Tu Dĩnh, cô ấy là bạn tốt mà tôi khó có được ở trên mạng, nhưng bị A Hạo ngăn cản nên chúng tôi không gặp mặt ở thành phố X. Sau đó Tu Dĩnh cũng nói cho tôi biết, nói là bạn trai cô ấy cũng mắng vì chuyện này.

Thật may là bạn trai Tu Dĩnh không phải người xấu, là thật lòng với cô ấy, đây chính là quân nhân sao? Người trong quân đội đều chân thành mà đáng yêu, đâu ra đấy, có rất ít tư tưởng xấu, dĩ nhiên trong quân đội cũng có người xấu, rừng vốn lớn chắc chắn sẽ có mấy con chim xấu, nhưng mà trong hoàn cảnh kỷ luật thép như thế này, gò bó nhân tính, dù sao người xấu vẫn là số ít.

Ngày đó, sau khi Tu Dĩnh đi đến doanh trại, lãnh đạo bộ đội bên kia cũng nhiệt liệt hoan nghênh, sau đó sắp xếp cô ấy vào nhà khách của doanh trại, lúc ấy cô ấy vẫn duy trì liên lạc với tôi. Bạn trai đối với cô ấy rất tốt, đêm hôm ấy, bọn họ nằm ngủ trên cùng một cái giường, đàn ông mà, nhìn đến người con gái mình yêu mến nằm ở bên cạnh, nào có thể không kích động, ôm lấy cô ấy vừa hôn vừa sờ. Lúc ấy Tu Dĩnh nói cho tôi biết, thật sự là thiếu chút nữa cô ấy đã kiềm chế không được rồi, thiếu chút nữa sẽ theo ý nguyện của cậu ấy, nhưng nhớ tới lời cảnh báo của bạn bè, con gái tốt nhất không nên thất thân trước khi cưới, cho nên cô ấy quả quyết ngăn cản. Mãi cho đến khi về nhà, thân thể của cô ấy vẫn trong sạch, không có thất thân ở doanh trại.

Sau đó Tu Dĩnh lại nói cho tôi biết, anh em của cậu ấy đều nói cậu ấy vô dụng, ngay cả một cô gái cũng không chinh phục được, nhưng tôi lại biết khi một người đàn ông yêu thật lòng, anh ấy sẽ không làm bất kỳ chuyện gì mình không muốn, đây chính là yêu. Tu Dĩnh nói cho tôi biết, bên cậu ấy có người nói nhìn cô ấy mông to, nhất định không phải một xử nữ, nhưng may mắn bạn trai cô ấy tin tưởng cô ấy, bằng không thì không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đấy.

Sau đó, tôi lại nghĩ tới A Hạo.

Điều này làm tôi không rõ đàn ông cho lắm, rốt cuộc anh ta có bao nhiêu chuyện đang gạt tôi?

Tôi vừa trả lời tin nhắn của Tu Dĩnh vừa nghĩ lời Nha Đầu nói, nếu như anh ta thật sự làm chuyện có lỗi với tôi thì phải có dấu vết, tôi không tin một người có thể nghĩ mọi chuyện hoàn mỹ thế kia, cho dù hung thủ giết người lợi hại nhất thì cũng có manh mối.

Điện thoại di động, hẳn là công cụ dễ dàng kiểm tra sự cố nhất, ở trong đó phải có lưu một chút dấu vết.

Tâm ký nóng lòng tra rõ sự thật làm tôi bắt đầu dò xét điện thoại di động của anh ta, mặc dù lúc mở hộp thư, tôi hơi chột dạ như ăn trộm.

Hộp thư tin nhắn rất nhiều, hơn một trăm tin, anh ta cũng không xóa, bên trong một chuỗi dài tên “Diệp” làm cho mặt của tôi đỏ lên. Chuyển xuống phía dưới, qua hơn năm mươi tin vẫn luôn là tin nhắn của tôi, cũng không có bất kỳ người nào khác .

Chẳng lẽ tôi trách nhầm anh ta? Chẳng lẽ là Nha Đầu đang nói dối? Nghĩ đến điều này, trong lòng của tôi hơi đau, Nha Đầu là bạn tốt nhất của tôi, tôi không nghĩ tới có một ngày tôi lại bị cô ấy phản bội. Phản bội, từ này sao cứng rắn, như dao rạch một vết cắt sâu trong lòng tôi.

Nha Đầu, tại sao cậu lại gạt mình? Tôi không nói gì chỉ hỏi ông trời. Tay vô thức ấn phím đi xuống, mắt lại nhìn chằm chằm trần nhà.

Ánh sáng bên ngoài yếu ớt rọi vào trong phòng, tôi không có mở đèn, cho nên có vẻ mơ hồ, cảm giác huyền ảo.

Trong mắt có gì đó đang chảy ra, tôi giơ tay lên lau đi, tay đặt trên điện thoại di động, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Tôi cúi đầu, tầm mắt bị một tin nhắn hấp dẫn, phía trên ghi một cái tên: Mông Mông.

Mông Mông? Đây là ai? Đầu óc tôi hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo, không kịp chờ đợi mở tin nhắn ra, trong lòng cũng đang lo lắng, tôi muốn biết kết quả lập tức, nhưng cũng sợ kết quả, tim đập kịch liệt.

Trong giây phút tin nhắn được mở ra, tim của tôi đang tăng nhanh, tôi biết rõ đáp án có lẽ sắp bị bóc trần, nhưng lúc này lòng cũng rất loạn, trong nháy mắt mờ mịt, muốn tắt tin nhắn, từ đó không nhìn nữa.

Hạo Hạo, em yêu anh, nhưng sao ông trời tàn nhẫn như vậy, làm chúng ta có duyên không phận chứ?

Tin nhắn này, từng chữ đập vào lòng tôi, một vệt máu chảy ra, một giọt lại một giọt chảy xuống.

Tôi cảm giác tay đang không ngừng run rẩy, sắp cầm không nổi điện thoại di động. Cắn răng một cái, tôi tiếp tục tìm tin nhắn có tên Mông Mông.

Một, hai, ba. . . Tôi đếm, tổng cộng có hơn hai mươi tin, nhìn thời gian, tất cả đều là khoảng thời gian anh ta mượn cớ bận không gọi điện thoại, tôi mở tiếp vài tin ra xem.

Hạo Hạo, em rời giường đây, anh thì sao?

Hạo Hạo, chồng em trở lại, em phải yên tĩnh một thời gian, không thể gởi tin nhắn cho anh được, anh có nhớ em không?

Hạo Hạo, em thật sự muốn ly hôn với anh ta, nhưng cha mẹ em không đồng ý.

Hạo Hạo. . .

. . .

Từng tin nhắn mập mờ in trên màn hình, đã bắt đầu nhòe đi, đưa tay lau đi, phát hiện mình chảy nước mắt.

Anh ta thật sự có phụ nữ bên ngoài, còn là một người đàn bà có chồng! Đột nhiên, tôi cảm thấy anh ta thật buồn nôn.

Tại sao phải gạt tôi? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân anh ta chia tay?

Mặc dù tay đang không ngừng run rẩy, nhưng tôi lại không cảm thấy sự đau lòng của chính mình chút nào, chẳng lẽ là chết lặng sao?

Cứu vãn? Tôi sống lại chính là vì sự thật này sao? Người đàn ông này, cứu vãn có ích lợi gì? Lấy hạnh phúc chính mình ra đừa giỡn sao?

Nếu như không phải là Nha Đầu nhắc nhở tôi. . . có phải tôi vẫn như kiếp trước hay không, vẫn cứ đi như lúc đầu, mãi cho đến khi bị anh ta ném bỏ?

Tôi vung tay lên muốn đập điện thoại nát bấy, nhưng trong giây phút đưa lên trước mặt, tôi lại bình tĩnh.

Tay run run, nhấn mấy dòng chữ: Nha Đầu, mình phát hiện tin nhắn trong điện thoại của anh ta. Muốn gửi đi lại đột nhiên nhớ số điện thoại Nha Đầu lưu trong điện thoại di động, hôm nay đổi máy nên dĩ nhiên là không tìm được, nhưng tôi còn nhớ số cô ấy, theo trí nhớ, tôi nhấn một dãy số quen thuộc, gửi đi thành công.

Lòng giống như khe tuyết nứt, còn khó chịu hơn lúc nghe anh ta nói chia tay.

Hôm nay trừ đau lòng thì tức giận nhiều hơn, một là tức giận vì bị phản bội, lại có khó chịu vì bị người ta tát một cái.

Tin nhắn gửi đi, rất nhanh đã trả lời: Đồng Diệp? Chỉ hai chữ, nhưng nhìn luôn có cảm giác không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.

Nha Đầu, cậu nói không sai, anh ta quả thật có phụ nữ bên ngoài. Chỉ là mấy chữ này thôi mà tôi lại tốn mấy phút vẫn không đánh ra chữ.

Không bao lâu, tin nhắn lại gửi tới: Tỉnh táo. Vẫn là hai chữ, phong cách làm việc này hoàn toàn khác với Nha Đầu, nhưng là số điện thoại cô ấy, chẳng lẽ sau khi Nha Đầu trải qua chuyện ngày hôm nay, cũng tỉnh táo?

Tôi không cách nào tỉnh táo, ngày mai mình sẽ về. Tôi lại gửi mấy chữ qua.

Nha Đầu: Đồng Diệp, lúc này, ngoại trừ tỉnh táo cậu vẫn phải tỉnh táo. Tin nhắn đó, cậu thấy rõ chưa? Có phải có hiểu lầm hay không?

Giây phúc nhận được tin nhắn, tôi có chút mờ mịt và không hiểu, Nha Đầu đổi tính sao? Tại sao giọng điệu trong điện thoại hoàn toàn khác nhau, cũng khác bình thường? Mặc dù có nghi vấn nhưng tôi cũng không nghĩ quá nhiều, vẫn trả lời: Nha Đầu, từ đầu tới cuối mình xem tin nhắn, không sai, là tin nhắn mập mờ, mấy lời buồn nôn. . . Mình cũng ngượng đọc.

Nha Đầu: Cậu xem hòm thư đi chưa, chỗ đó có lưu lại tin nhắn anh ta gửi đi không?

Tôi bắt đầu tìm kiếm hộp thư đi của anh ta, trong đó trừ tin nhắn của tôi chính là Mông Mông, còn có mấy tin nhắn chưa biết tên. Tôi bỏ mấy tin nhắn gửi cho tôi, bắt đầu tra tìm tin nhắn tên Mông Mông. Phía trên cùng là: Mông Mông, chúng ta có duyên phận, anh tin tưởng tình yêu của chúng ta có thể cảm động trời đất. Nhìn thời gian, gần với tin nhắn có duyên không phận, chính là vào buổi trưa.

Tôi đã tức giận cầm không được điện thoại di động, cố nén căm giận trong lòng, sau đó nhìn xuống. Từng tin nhắn đều là làm nũng, cái gì anh yêu em yêu, cái gì lâu như trời đất. . ., còn có nghỉ phép đi qua thăm em. . . Trong giây đó, lòng của tôi đột nhiên yên tĩnh.

Nước mắt phun ra, nhưng lòng bình tĩnh lạ thường.

Sau đó tôi bắt đầu nhìn mấy tin nhắn chưa biết tên, tin thứ nhất: Tại sao em không nghe điện thoại của anh? Chẳng lẽ chán ghét anh như vậy sao?

Tin nhắn thứ hai: Anh gọi số mới cho em, có thể gọi, nhưng gọi lại không nhận, tại sao?

Tin thứ ba: Anh gửi cho em một ngàn đồng, nhận được chưa?

Tin thứ tư: tôi yêu ngươi, Tiểu Ba, đừng rời khỏi anh mà.

Tin thứ năm: . . .

. . . Tổng cộng có bảy tin, nước mắt làm nhòe tầm nhìn, giống như sợi dây trân châu đứt rơi xuống che man hình, tôi lấy tay lau đi.

Thì ra là khi một người đau lòng tới cực điểm, chắc là sẽ không cảm thấy đau nữa, chỉ có cảm giác đờ đẫn bất lực.

Tôi nhẹ nhàng dựa người vào đầu giường, cảm thấy quá mệt mỏi.

Ô ô ô. . . Điện thoại di động đột nhiên rung lên, có điện thoại gọi tới, nhìn số hiện lên: Không biết.

Tôi ngẩn ra, kệ nó rung, không muốn để ý đến nó. Lúc này tôi không có nghe điện thoại rung nữa, bất lực không muốn làm gì, chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe.

Điện thoại di động rung một lát, dừng lại, sau đó lại bắt đầu rùng. Lặp đi lặp lại, vẫn cứ rung.

Bất đắc dĩ, tôi nhận điện thoại, nói một tiếng: “A lô?”

Bên kia im lặng, mặc kệ tôi gọi thế nào, đối phương không phát ra một tiếng.

Kỳ lạ, chẳng lẽ là gọi nhầm? Tôi lẩm bẩm, đang muốn cúp điện thoại thì đối phương lại đột nhiên lên tiếng: “Đồng Diệp?”

Là giọng của một người đàn ông, giọng nói vô cùng quen tai, tôi dám khẳng định đã từng nghe rôi, nhưng cũng không phải A Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.