Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 26: Chương 26




Trên màn hình điện thoại vẫn đang chớp tên đó, kích thích hô hấp của tôi, tôi nhận hay không nhận, trong lòng mâu thuẫn.

“Đồng Diệp, cậu đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?” Nha Đầu ngoắc tôi, kêu lớn.

Tôi cho là cái tên A Hạo này có thể vĩnh viễn biến mất, nhưng vừa thấy điện thoại của anh ta, lòng của tôi vẫn không khỏi rung động.

Thở dài một tiếng, tôi bấm tắt điện thoại, để lại túi, kéo va li đến cửa lên máy bay. Điện thoại im lặng một hồi lại điên khùng kêu lên, chỉ là âm thanh bị ồn ào náo động lấn át, cũng không rõ ràng, nhưng cảm giác chấn động kích thích lòng tôi vốn đang hoảng loạn.

Cửa lên máy bay kiểm tra rất nghiêm, kiểm tra từ trên xuống dưới, nhân viên kiểm an cầm dụng cụ đối với thân thể bắt đầu kiểm soát, ngay cả giầy vớ cũng không bỏ qua.

“Cô gái, xin tắt điện thoại di động của cô để kiểm tra.” Giọng của nhân viên kiểm an kéo suy nghĩ của tôi về, tôi tắt điện thoại vẫn còn đang vang ầm lên, sau đó đặt ở trong một túi nhỏ, bị kiểm an mang tới một góc bắt đầu kiểm tra. Đối với trình tự kiểm tra lên máy bay, tôi biết, nhưng lúc này tôi không hiểu sao lại bực bội, không biết bao nhiêu lần đè xuống phiền muộn trong lòng.

Vừa mới qua cửa lên máy bay, tôi mở điện thoại di động, trên điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc, vừa nhìn tên, là A Hạo. Tôi do dự có nên mở ra hay không.

Nha Đầu lại gần hỏi: “Sao thế, Đồng Diệp? Điện thoại của ai?”

“Không có gì.” Tôi lặng lẽ để điện thoại di động vào túi, cùng Nha Đầu cùng đi tới khoang máy bay.

Nha Đầu mua khoang phổ thông, chỗ ngồi của chúng tôi ở chính giữa máy bay, mua ngay cả số, cho nên tôi với cô ấy ngồi cùng hàng. Cách thời gian máy bay cất cánh còn gần mười phút cho nên tôi lấy ra điện thoại ra vuốt vuốt. Do dự một lát, tôi vẫn mở hai tin A Hạo nhắn ra, tin thứ nhất rất ngắn, trên đó viết: Diệp, sao em đi?

Chỉ có mấy chữ ngắn nhưng vẫn làm lòng tôi rơi lệ. Có phải anh ta phát hiện tôi xuất viện, có phải đang điên cuồng tìm tôi hay không? Nhưng tất cả đều kết thúc, cho dù tôi không cam lòng đến đâu thì cuối cùng cùng anh ta cũng sẽ không có tương lai. Trước kia anh từng nói, nói tính tình tôi rất bướng bỉnh, nhưng thật ra là tôi ghét bị người ta lừa gạt, chỉ cần có người lừa gạt tôi, mặc kệ như thế nào tôi cũng sẽ không tha thứ. Tôi hiểu rõ chính mình tính tình của mình không được, nhưng mà tôi lại không cách nào thay đổi mình, bởi vì tôi sợ bị lừa gạt, sau đó thì tôi không có cách nào tin tưởng nữa.

Tin nhắn thứ hai viết rất nhiều, đầy cả màn hình, trên đó viết: Diệp, khi anh chạy tới bệnh viện, bọn họ nói cho anh biết em đã làm thủ tục xuất viện, anh không tìm được em, điện thoạiêm lại không nhận, em biết tâm tình lúc này của anh không? Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, chuyến đi này em sẽ biến mất trong sinh mệnh của anh, nhưng mà anh lại không muốn rời khỏi em, anh đã từng nói, em là cô gái mà cả đời này anh yêu nhất. Khi em tức giận chất vấn anh sao làm như vậy thì em biết không, lòng của anh đau đớn hơn ai hết, khi thấy em vì chuyện này tức giận đến nôn ra máu thì anh tự trách hỏi chính mình là vì điều gì? Tổn thương em là điều anh không muốn thấy nhất, nhưng có một số việc, không phải chúng ta có thể khống chế được, biết rõ sự quật cường của em, tha thứ cho anh là không thể nào, nhưng mà anh vẫn muốn cầu xin sự tha thứ của em.

Nước mắt rơi trên màn hình điện thoại di động, màn ảnh chớp chớp, gần như tắt đi.

“Sao thế? Tại sao lại khóc? Là ai kích động em?” Trong lúc vô tình Nha Đầu quay đầu lại, thấy tôi nước mắt, cuống quít hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, lấy tay lau loạn xạ nước mắt nhỏ xuống trên màn hình điện thoại, nhưng lòng quặn đau vì tin nhắn của A Hạo. Mắc dù trong tin nhắn không có nói rõ tất cả, nhưng gián tiếp thừa nhận tất cả, chẳng lẽ tương lai còn quan trọng hơn tình yêu sao?

“Là anh ta, có đúng hay không?” Nha Đầu hỏi tôi.

Tôi vẫn lắc đầu, nói: “Không phải.” Tôi không muốn nói cho cô ấy biết, Nha Đầu hận A Hạo như vậy, nhất định cô ấy sẽ làm ra hành động quá khích.

Không phải đã chết tâm sao? Tại sao thấy tin nhắn, trong lòng vẫn sẽ đau?

“Thưa quý cô, vì không để tín hiệu trên máy bay bị nhiễu, xin cô tắt điện thoại của cô.” Bên cạnh có một vị nữ tiếp viên hàng không mỉm cười nói với tôi.

Tôi để chế độ trên máy bay, đóng tín hiệu. Không bao lâu, cơ trưởng lại bắt đầu kêu truyền thanh, nhắc nhở mọi người tắt tất cả các tín hiệu của thiết bị điện tử, tôi suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tắt điện thoại di động, không phải là bởi vì sợ nhiễu tín hiệu của chuyến bay, chỉ đơn giản không muốn nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại mà thôi.

Máy bay cất cánh, cảm giác khó chịu lơ lửng trên không đánh úp về phía tôi, vị chua trong dạ dày lại bắt đầu lan ra.

“Ăn một ít xí muội đi.” Nha Đầu đưa một viên xí muội đến miệng tôi.

Ăn xí muội, tôi nhớ tới Từ Lỗi, còn có những lời quan tâm hết lần này đến lần khác, trong lòng đột nhiên ấm lên.

“Anh sẽ không buông tay.” Bên tai quanh quẩn giọng của Từ Lỗi.

Lời này, người kia cũng đã từng nói, cũng từng dịu dàng, từng quan tâm, nhưng kết quả như thế nào? Phản bội giống như vết dao nhọn xẹt qua trái tim của tôi, đối với đàn ông, tôi đã mất tin tưởng.

“Đồng Diệp, còn nhớ cảnh lần đầu tiên chúng ta đi chơi xuân hồi đại học không?” Nha Đầu lên tiếng kéo suy nghĩ của tôi.

“Nhớ, đó là lần đầu tiên mình ngồi máy bay, lúc đó cũng không hiểu, không biết mua vé máy bay còn phải đi đổi thẻ lên máy bay, lúc ấy còn bị họ cười nhạo.” Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, tôi cảm giác mình ngốc quá.

“Lúc ấy cậu thật đáng yêu, thắt hai đuôi sam, bộ dạng trong sáng lúc ấy vẫn còn lại trong đầu tôi đấy.” Hình như Nha Đầu đắm chìm trong ký ức.

Nha Đầu vừa nói làm tôi nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch của mình năm đó. Thắt tóc, giống như cô gái quê, ăn mặc vừa già lại quê, càng không trang điểm, tôi bị Nha Đầu hun đúc mới chậm rãi bắt đầu học trang điểm. Đối với Nha Đầu, tôi ít nhiều tò mò, nhà cô ấy có điều kiện tốt như vậy, còn nhớ lúc ấy cô ấy đã nói với tôi là cô ấy đã từng đi Hong Kong, nhưng tại sao lại trở về đây học đại học? Đến nay còn nhớ lúc nhìn thấy cô ấy ở trong phòng ngủ, cao quý như vậy, xinh đẹp như vậy, so sánh với tôi, một là vịt con xấu xí, mà cô ấy lại là thiên nga cao quý.

“Nha Đầu, mình vẫn không hiểu, sao cậu trở về nước? Không phải cậu ở nước ngòai. . .” Nghi vấn này ở trong lòng đã lâu rồi, lần này nói đến chuyện hồi đại học cũng tuỳ tiện nhắc tới.

“Là vì cậu, Đồng Diệp.” Nha Đầu nói làm cho người ta kinh ngạc.

Tôi? Tôi kinh ngạc, tại sao là vì tôi? Tôi khẳng định trước lúc học đại học chưa từng gặp Nha Đầu, ba năm học phổ thông, tôi có rất ít bạn bè, bởi vì tình cảnh gia đình đặc biệt nên cũng rất ít đi kết giao bạn bè, mãi cho đến khi học đại học, Nha Đầu trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau.

“Ờ, là người nào đó khẩn cấp gọi mình về từ nước ngoài, còn uy hiếp mình, nếu như mà mình không trở lại, sau này không được gọi anh ấy là anh trai nữa.”

“Từ Lỗi?” Tại sao lại là anh, hèn chi cảm giác anh là lạ, giống như đã xuất hiện trong sinh mệnh của tôi ngay từ sớm, nhưng mà lúc trên xe lửa tôi thật sự không biết anh.

Sau đó, Nha Đầu nói cho tôi biết một bí mật, bí mật động trời, nói xong tôi toát mồ hôi. Cô ấy nói: “Lúc ấy mình ở nước ngoài, cậu cũng biết bối cảnh nhà mình, cha mình vẫn hi vọng anh em chúng mình đều học ở nước ngoài, nhưng mà anh mình vẫn không đồng ý, lúc ấy anh mình vốn hứng thú với buôn bán nhưng không biết vì sao lại lựa chọn quân đội, vào trường quân đội.”

“Chuyện này mình biết, lúc ấy mình cũng đã hỏi Từ Lỗi, hỏi anh tại sao lựa chọn làm quân nhân, anh nói là vì một người. Thật hâm mộ cô gái kia, được yêu sâu sắc như vậy.” Nhớ tới ngày nói chuyện dưới bóng cây, tôi vẫn cảm thấy Từ Lỗi rất thần bí, cả người đều kỳ lạ.

“Mình cũng không biết cô gái anh ấy yêu lúc ấy là ai, nhưng mình ít nhiều vẫn đoán được một chút.” Mắt Nha Đầu nhìn tôi, thần bí cười, còn nói: “Khi đó mình ở nước ngoài, đã năm thứ hai đại học rồi, kết quả anh gọi một cuộc điện thoại gọi tôi trở lại. Anh ấy nói tôi đến đại học XX ở cạnh một người, làm bạn cô ấy để vượt qua bốn năm đại học, nói đến người khác thì anh không yên lòng, chỉ có giao cho cô em gái là mình thôi. Lúc ấy mình hỏi tại sao anh ấy không tự đến làm bạn, anh nói anh đang ở bộ đội, chuyện gì anh ấy cũng không làm được. Mình mơ hồ cảm thấy cô gái ấy rất quan trọng với anh, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của anh.”

“Cậu nói là mình sao?” Tôi kinh ngạc đến phải trợn mắt há mồm, ngay sau đó lắc đầu một cái nói: “Không thể nào, mình từng nghe anh ấy kể câu chuyện đó, anh đã từng yêu một cô gái, rất yêu rất yêu, nhưng sau đó cô gái ấy chết rồi, anh ấy không có được tình yêu của cô ấy cho nên anh ấy vẫn không quên được cô gái ấy. Có thể là anh ấy cảm thấy mình rất giống cô gái ấy thôi.” Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh nhiệt tình với tôi như vậy thì phải?

“Cũng phải. Mình cũng có cảm giác anh mình gần đây là lạ, từ khi anh thi đại học thì cả người kỳ lạ, không nói được tại sao, nếu như không phải là cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ thì mình sẽ hoài nghi anh ấy không phải anh trai mình.” Nha Đầu nói ra nghi vấn trong lòng.

Hai giờ, một thoáng đã trôi qua, lần này tôi không có quá nhiều buồn nôn cùng khó chịu, không biết là bởi vì nói chuyện phiếm phân tán chú ý hay bởi vì vị xí muội hòa tan trong miệng. Gặp xí muội, tôi lại nghĩ tới Từ Lỗi, rốt cuộc anh là người thế nào? Đối với anh, tôi ít nhiều cũng tò mò, muốn tìm hiểu, nhưng lại sợ hiểu, trong mâu thuẫn tâm lý, máy bay đáp xuống sân bay thành phố N.

Vừa xuống máy bay, tôi vội vàng mở điện thoại di động, mới mở máy là điện thoại liền reo to, vừa nhìn số điện thoại, rất xa lạ, là một số điện thoại nhà, tôi nghi ngờ nhưng vẫn nhận điện thoại.

“Đồng Diệp, em đã tới chưa?” Bên kia đầu dây vang lên giọng nói đầy truyền cảm của Từ Lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.