Trở Lại Tuổi 18

Chương 12: Chương 12: Bò sốt ăn rất ngon




TLT18 - Chương 12

Edit: W

(dreamhouse2255)

Chương 12: Bò sốt ăn rất ngon

Quay phim nửa sau coi như thuận lợi, Từ Tuấn dùng cả đêm để điều chỉnh cảm xúc, cuối cùng cũng khôi phục lại trình độ bình thường, người thì tạm thời không tìm nữa, dù sao cũng đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn không thể tự chăm sóc được bản thân hay sao.

Từ Tuấn tự nhận chính mình là một người trưởng thành, không cần phải vì một gương mặt mà kính nhi viễn chi* với bạn nhỏ, huống chi khi nhìn thấy thiếu niên làm nũng bán manh, hoàn toàn đối lập với tính cách ngang bướng của người anh em trong trí nhớ, một góc nào đó trong trái tim y đã sụp đổ.

*Kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi cùng; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó

Tỷ như mới rồi, vừa quay phim xong, mọi người tụ tập lại một chỗ vừa nói chuyện phiếm vừa cắn hạt dưa gì gì đó, bởi vì tuổi nhỏ, luôn có người thích cho hắn chút đồ ăn vặt, số lần đưa đồ ăn nhiều, nhóm người lớn không lương tâm liền thích xoa nắn gương mặt của thiếu niên.

“Ăn nhiều như vậy cẩn thận thành nhóc mập đấy, quỷ tham ăn.”

Một ngày năm bữa của Kiều Kha đã thành truyền kỳ trong đoàn làm phim từ lâu, lúc trước có người đưa đồ ăn vặt cho hắn hắn còn nói không cần đâu, nói không thích ăn, hiện tại thì......

“Em mới không mập đâu, em cũng không thích ăn, đều do mọi người kiên quyết đưa cho em đấy chứ.”

Nói xong còn thuận tay nhận lấy một nắm hạt nhân trong tay Từ Thanh, là vị muối tiêu, vị mà Kiều Kha thích nhất.

Mọi người đều cười lớn.

(dreamhouse2255)

Lại tỷ như lúc Kiều Kha không có cảnh quay, luôn ngồi ở bên cạnh quan sát, mọi người biết hắn khắc khổ, còn có người ghẹo hắn, hỏi sao hắn lại như ông già đang ngồi ngẩn người vậy.

Kiều Kha liền vô cùng nghiêm túc nói: “Em đâu có ngẩn người, em đang tự hỏi triết học nhân sinh, ví dụ như em là ai, từ đâu tới.”

Mọi người cười vang, đến ngay cả vị phó đạo diễn vốn không hợp cạ với Kiều Kha cũng phải dở khóc dở cười: “Đây không phải là nhóc dở hơi hay sao?”

Lại nói tiếp, kỳ thực Trần Khải cũng chẳng phải người xấu xa gì, Lục Minh lựa chọn Kiều Kha, Trần Khải chưa bao giờ làm ra chuyện gì xấu, nhiều lắm là khi đối diện với Kiều Kha thì hơi xấu hổ một chút, mà thấy Từ Thanh chăm sóc Kiều Kha tận tình như vậy, chút xấu hổ ấy rất nhanh liền bị đè xuống.

...... Trần Khải có chút tình cảm với Từ Thanh mà.

Sau đó, Lệ Dung lại tới thêm vài lần, cũng không dẫn Kiều Kha ra ngoài nữa, ngồi yên một chỗ xem hắn quay phim. Tuy rằng trong lòng Kiều Kha âm thầm oán hận sao tổng tài lại nhàn nhã như vậy, có phải công ty sắp đóng cửa rồi hay không linh tinh, nhưng những người khác khi thấy Lệ Dung thì lại vui vẻ cực kỳ, lúc quay phim cũng tràn đầy năng lượng, chỉ mong bản thân có thể diễn thật tốt, khiến cho ông chủ lớn chú ý tới, sau đó nhận được sự ưu ái.

Cứ như vậy, lúc mọi người quay phim đều vô cùng nghiêm túc, cũng coi như không tệ, nhưng mà cũng có người vì để nổi bật mà phát huy ngược.

Đàm Tiếu Vũ chính là một trong số đó, trước khi Lệ Dung xuất hiện, Đàm Tiếu Vũ cũng coi như khá chăm sóc Kiều Kha, vẫn luôn duy trì thái độ anh trai thân thiết, sau đó Lệ Dung đến vài lần, đặc biệt là khi phát hiện ra anh sẽ nghiêm túc xem bọn họ diễn xuất, Đàm Tiếu Vũ liền có hơi lâng lâng.

(dreamhouse2255)

Không thấy ánh mắt của Lệ tổng khi nhìn anh chuyên chú bao nhiêu, lại thường thường lộ ra vẻ mặt kinh diễm tán thưởng sao, hiển nhiên là đã bị kỹ thuật diễn xuất của anh thuyết phục. Đàm Tiếu Vũ cảm thấy rất nhanh sẽ xuất hiện giai thoại Lệ tổng ánh mắt tinh tường phát hiện ra nhân tài.

“Cắt! Đàm Tiếu Vũ, cậu có biết diễn không đấy? Đã nói là cậu không thể chắn cả màn hình như thế, đoạn phim này bị cậu phá nát hết rồi! Cậu còn để tôi thấy cản trở ống kính một lần nữa, có tin tôi sẽ đổi người không!”

Sắc mặt Lục Minh cực kỳ không tốt, ông ta ghét nhất là khi quay phim có diễn viên làm chuyện vượt ra ngoài giới hạn mà mình đặt ra.

Đàm Tiếu Vũ bị mắng liền rụt đầu, mấy ngày nay sự uy nghiêm của Lục Minh đã được mọi người khắc ghi, lúc ông không quay phim còn tàm tạm, nhiều lắm cũng chỉ là trưng ra gương mặt nghiêm túc không thích nói chuyện mà thôi, một khi bắt đầu quay phim liền sẽ biến thân thành ma vương. Đàm Tiếu Vũ liếc mắt một cái, thấy Lệ Dung vẫn chẳng có động tĩnh gì, trong lòng thầm hối hận tại sao bản thân lại để ma quỷ ám ảnh.

Vị Lệ tổng này cũng không dễ lay động như thế.

Một khi đạo diễn Lục mở miệng mắng vậy thì chính là cẩu huyết lâm đầu, khiến cho người ta chỉ hận không thể đào một cái hố để vùi mình vào trong đất.

Nếu nói Đàm Tiếu Vũ có thể duy trì vẻ ngoài bình thản, vậy thì cái gã Cầu Lăng lúc trước vẫn luôn giở chút thủ đoạn trong khi diễn, muốn được tuệ nhãn của ông chủ lớn phát hiện chính là cực kỳ không biết xấu hổ. Lần thứ hai Lệ Dung tới, gã liền sửa lại phong cách ăn mặc, học theo Kiều Kha áo sơ mi giày vải, không có việc gì liền lượn lờ trước mặt Lệ Dung, từ động tác đến cách nói chuyện đều biến thành cành liễu trong gió, mắt chứa ẩn tình, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể hiểu rõ ngụ ý trong đó.

(dreamhouse2255)

Kiều Kha còn chưa cảm thấy gì, Chử Minh đã giận ơi là giận. Bộ dáng này của Cầu Lăng là đang ám chỉ Kiều Kha dựa vào gương mặt thanh thuần để lay động Lệ tổng có đúng không?!

Đây là đang nói Kiều Kha bị người bao dưỡng có đúng không?!

Hôm nay, cơm hộp giao tới sớm, Lệ Dung vừa khéo tới kịp ---- kỳ thực là do anh đã tính toán cẩn thận.

Thấy mấy người vây quanh một cái bàn, Lệ Dung tỏ vẻ cũng muốn ăn cùng bọn họ, nhẹ nhàng khéo léo lấy ra một hộp tương thịt bò.

“Nếm thử xem, hương vị không tệ lắm.”

Kiều Kha ngồi xuống bên cạnh Lệ Dung, Chử Minh đi lấy đồ ăn về cho hắn, cầm theo hai cái hộp.

Lệ Dung vừa muốn nhận lấy một hộp, Chử Minh lại nói, “Lệ tổng, để tôi đi lấy đồ ăn cho ngài.”

Chử Minh hơi khựng lại, không biết nói như vậy có thể khiến Lệ tổng cảm thấy Kiều Kha không tôn trọng anh hay không: “Hai hộp này đều là của Kiều Bối.”

“Ăn khỏe như thế?”

Lệ Dung không cảm thấy kinh ngạc, lúc trước anh đã biết rõ lượng cơm ăn của Kiều Kha, biết hắn ăn rất khỏe, chẳng qua vẫn không trực quan bằng khi nhìn thấy hộp cơm mà thôi. Lệ Dung tách đũa dùng một lần, ăn thử một miếng, nói: “Hương vị bình thường thôi.”

(dreamhouse2255)

Ngoài miệng nói là bình thường, mà biểu tình ghét bỏ không chịu được, ánh mắt liên tục trộm nhìn về phía tương thịt bò mà mình mang tới, chỉ thiếu điều trực tiếp nói Kiều Kha ăn đi.

Kiều Kha cảm thấy buồn cười, nâng đũa về phía đó mấy lần, mà vẫn không đụng tới, ngoài mặt Lệ Dung không thể hiện gì...... nếu như xem nhẹ ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn của anh.

“Đói.”

Kiều Kha đang tuổi phát triển thân thể, quay phim lại tốn sức, cả ngày cứ rảnh là lại đói, đồ ăn vặt ăn liên tục cũng không no bụng được, chỉ thích ăn cơm, mỗi bữa Chử Minh luôn phải giúp hắn lấy nhiều thêm một chút. Cho dù như như thế, có đôi khi ngày nào đó suất diễn nặng, một ngày Kiều Kha có thể ăn tới tận năm bữa.

Lệ Dung rất không hài lòng về đồ ăn, gắp hai cái liền buông đũa xuống, ngồi tại chỗ đánh giá Kiều Kha từ trên xuống dưới: “Ăn nhiều như vậy, mấy ngày nay cũng không thấy em béo lên, chiều cao cũng chẳng thay đổi bao nhiêu...... Đồ ăn đi đâu hết rồi?”

Nói xong còn duỗi tay sờ sờ bụng Kiều Kha.

Kiều Kha sợ ngứa, nhanh tay nhanh mắt cản tay anh lại. Hắn phòng thủ quá nhanh, Lệ Dung lập tức đoán ra được là hắn rất sợ nhột, đôi mắt nâu sáng rực lên, ánh mắt khi nhìn Kiều Kha tràn ngập ý xấu.

Kiều Kha ôm hộp cơm lặng lẽ rụt người về sau, ánh mắt cảnh giác giống như thể nai con trong rừng sâu gặp phải sói hoang vậy.

Lệ Dung thích ánh mắt này của hắn, càng nhìn càng muốn bắt nạt hắn, vừa định nói chuyện, đằng sau liền truyền tới thanh âm trong trẻo như ánh mắt trời, mang theo sự ngây thơ mà chỉ người trẻ tuổi mới có.

(dreamhouse2255)

“Lệ tổng có muốn nếm thử không? Đây là em mang từ nhà tới......”

Thanh niên gầy yếu tay cầm hộp giữ ấm màu lam nhạt, đồ ăn bên trong thoạt nhìn ngon hơn của đoàn phim không ít. Cải trắng tươi non ngon miệng cùng với nước sốt thơm lừng của tương thịt bò, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn động đũa.

Nếu như Lệ Dung không biết tâm tư của người này thì sẽ rất bằng lòng nếm thử, cũng để so sánh với tay nghề của bản thân. Cho dù là người mười hạng toàn năng giống như Lệ tổng, trên phương diện nấu ăn anh cũng không muốn thua kém người khác.

Hơn nữa, tự đưa tới cửa đương nhiên không đáng quý trọng bằng chính mình chinh phục, huống chi vẻ ngoài của người này bình thường, ngay cả một ngón tay của mỹ nhân nhà anh cũng không bằng.

“Cảm ơn, không cần.”

Lệ Dung từ chối rất kiên quyết. Anh biết không thể cho loại người này một tia cơ hội nào, nếu không họ sẽ lập tức dính lấy, quăng cũng không quăng được.

“Lệ tổng nếm thử chút đi, tương thịt bò là do chính tay em làm, ngon hơn đồ ăn bên ngoài đó.”

Cầu Lăng không muốn buông tha dễ dàng như thế, Kiều Kha làm được, gã cũng có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn hắn.

Nhìn thoáng qua hộp thịt bò trên bàn, Cầu Lăng lộ ra vẻ khinh thường:

(dreamhouse2255)

“Không giống như một vài người nào đó, cái loại rẻ tiền này cũng dám lấy ra, không sợ mất mặt xấu hổ.”

Sắc mặt Lệ Dung nhất thời sầm xuống, Cầu Lăng lại không phát hiện ra, tự cho rằng đang oán giận Kiều Kha, thấy hắn cúi đầu có vẻ vô cùng xấu hổ, liền càng nói càng dũng cảm, quả thực là biến đồ ăn mà người nào đó tự làm thành thứ gì đó tồi tệ cực kỳ.

Lệ Dung vẫn luôn rất ôn hòa, ít khi tức giận, nhưng mà lúc này anh không thể nhịn nổi nữa, lạnh mặt đánh mắt với Chử Minh ở bên cạnh, ý bảo anh mau lôi người đi.

Về phần sau khi lôi đi nên xử lý thế nào, anh tin rằng Chử Minh có thể xử lý tốt. Loại chuyện này nếu cần tới anh tự mình ra tay, không khỏi quá thấp kém.

Còn về phía Kiều Kha, người đào góc tường nhà hắn sẽ có kết quả thế nào, hắn đương nhiên không thèm để ý tới.

Việc hắn phải làm hiện tại quan trọng hơn nhiều...... hắn phải vuốt lông cho Lệ đại tổng tài.

Tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn ra được Lệ tổng rất rất không vui, Kiều Kha lại chỉ làm một hành động duy nhất.

Hắn xoa đầu Lệ tổng, sau đó há miệng ăn thịt.

“Ăn ngon lắm.”

(dreamhouse2255)

Thiếu niên lộ ra nụ cười thỏa mãn, má lúm đồng tiền bên môi ngọt không chịu nổi.

Lệ tổng cảm thấy máu nóng trong người chảy ngược, rất muốn kéo người nào đó lại liếm sạch phần tương dính trên miệng hắn.

Kiều Kha không biết Lệ tổng đang rục rịch ngóc đầu dậy, hắn còn đang nghĩ tới Cầu Lăng, nếu có thể, kỳ thực hắn cũng muốn Lệ Dung quăng hắn đi như quăng đồ cũ.

Hắn không hiểu lắm, lúc trước ở chung với Tề Mộc Thanh là do quá kiên cường cho nên mới khơi dậy dục vọng chinh phục của đối phương, mới dây dưa nhiều năm như thế. Cho nên với Lệ Dung, hắn đã quyết định thay đổi chiến thuật, trước mặt Lệ Dung hắn sẽ ngoan ngoãn không chịu được, bảo hắn đi đông hắn tuyệt đối không đi tây, tại sao Lệ Dung vẫn chưa mất đi hứng thú với hắn?

Hơn nữa không lâu sau đó, vì sao ánh mắt Lệ Dung nhìn hắn lại thay đổi?

Kiều Kha vừa suy nghĩ miên man vừa nơm nớp lo sợ ăn cơm, sợ Lệ Dung sẽ nhào đến thọc lét hắn, đáng tiếc hắn không biết ý tưởng thực sự trong đầu của Lệ Dung, cho nên vẫn luôn nỗ lực dùng cánh tay đi che bụng.

Cái khác thì Kiều Kha không thèm sợ, nhưng thọc lét...... Trước kia, lúc còn đi học, khi đùa giỡn với đám Từ Tuấn hắn đã chịu thiệt không ít lần vì chiêu này.

Kiều Kha nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn người ngồi đối diện đang thành thật ăn cơm, Từ Tuấn.

Từ Tuấn: “???”

Lệ Dung vừa khéo thấy được cảnh này, cảm thấy chói mắt vô cùng, duỗi tay ra đoạt lấy hộp cơm của Kiều Kha, nâng đũa trực tiếp ăn.

Kiều Kha cạn lời: “...... Vì sao lại ăn của em, của anh ở ngay bên kia!”

“Không ăn được.”

“Rõ ràng đều như nhau!”

(dreamhouse2255)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.